Bé Cưng Tinh Quái – Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 90: Chương 90




Tô Uyển Ương đứng một bên không nén nổi sự hả hệ trong lòng, thế nhưng cô ta vẫn giả bộ nói: “Liệu có phải hiểu lầm gì không? Trông cô Giang không giống loại người như thế mà.”

Cô ta khẽ mỉm cười, một khi làm to chuyện thì Giang Tiêu Tiêu sẽ trở thành một cô gái không trong sạch, cô ta không tin ông bà Cận sẽ cho phép Cận Tri Thận kết hôn với một người như thế.

Mắt Tần Sương đỏ hoe, lúc này trông bà ta vô cùng tội nghiệp.

“Ông chủ tịch Cận, bà Cận, cầu xin hai anh chị giúp chúng tôi đi! Nhà họ Lam chúng tôi cùng với nhà họ Giang không có thù oán gì với nhà anh chị, thế nhưng bây giờ vì nhà họ Cận mà Lam thị phải đối mặt nguy cơ lớn, đó chính là tâm huyết cả đời của chúng tôi đấy!”

Bà Cận nhìn Cận Tri Thận, hỏi: “Bọn họ nói có thật không? Con thật sự vì cô ta mà đối phó với hai nhà đó ư?”

Ngữ khí của bà không còn dịu dàng như lúc thường, gia giáo của nhà họ Cận vốn nghiêm khắc, nếu Cận Tri Thận thật sự làm theo cảm tính mà đối phó với nhà họ Giang và nhà họ Lam thì bảo sao ông bà Cận không tức giận cho được.

Ông Cận cũng sầm mặt, ông nhìn thẳng vào Cận Tri Thận như đang đợi một lời giải thích rõ ràng.

Sắc mặt Giang Tiêu Tiêu tái nhợt, cô vội vàng lên tiếng: “Không phải như vậy đâu, việc này không liên quan gì đến anh Cận cả.”

Giang Tiêu Tiêu nhìn vẻ khiển trách của bà Cận, nỗi hổ thẹn dâng lên trong lòng cô.

Tình cảnh hiện tại trở nên hỗn loạn, nói thật Tần Sương và Lam Bách Xuyên cũng rất sợ hãi, bởi vì bọn họ làm như thế này sẽ đắc tội Cận Tri Thận một cách triệt để, nhưng nếu có thể bôi nhọ Giang Tiêu Tiêu để người nhà họ Cận ác cảm với cô thì đây đúng là một cơ hội tốt.

Một khi việc này thành công, Giang Tiêu Tiêu bị vứt bỏ, nhà họ Cận làm sao lại nhằm vào bọn họ nữa, đến lúc đó nguy cơ của nhà họ Lam và nhà họ Giang tự nhiên cũng sẽ biến mất.

Tiếng bàn tán xung quanh mỗi lúc một lớn hơn, hầu như tất cả khách khứa trong bữa tiệc đều tập trung lại đây.

“Chậc, chậc, không ngờ một người phụ nữ trông thuần khiết thế kia mà lại có cuộc sống phức tạp đến vậy.”

“Phải đấy, phải đấy, loại phụ nữ ấy sao xứng được với cậu Cận chứ!”

“Tôi thấy cô ta là hồ ly tinh thì có, cô nhìn xem thái tử vẫn cầm tay cô ta kia kìa, không biết cô ta dùng cách gì mà làm người ta si mê mình như vậy!”

“Bữa tiệc đang yên đang lành lại bị cô ta làm hỏng thành thế này, đúng là xui xẻo quá mà!”

Trong lúc tất cả mọi người vẫn đang thảo luận sôi nổi thì Cận Tri Dực bỗng xuất hiện với khuôn mặt quyến rũ hiện nét phóng khoáng phong lưu, anh ta cười nói: “Ha ha, đây là chuyện buồn cười nhất tôi được nghe ngày hôm nay đấy.”

Bà Cận liếc xéo anh ta một cái: “Đến lúc nào rồi con còn cười được thế hả?”

Phải nói rằng bà Cận vốn tràn ngập chờ mong, không biết rốt cuộc người mà cả con trai lẫn cháu trai mình đều yêu thích sẽ ưu tú đến mức nào, ai ngờ kết quả lại… Bà thở dài, nhất thời cảm xúc ngổn ngang trăm mối.

Cận Tri Dực đi lên phía trước và kéo tay mẹ mình, anh ta cười nói: “Mẹ à, mẹ không biết đấy thôi, con từng gặp nhiều người không biết xấu hổ rồi, thế nhưng chưa bao giờ thấy ai không biết xấu hổ đến mức độ này, rõ ràng là con trai của bà ta ngoại tình với em gái cùng cha khác mẹ của cô Giang đây trước, không những nhẫn tâm vứt bỏ cô Giang mà giờ còn không biết xấu hổ đi vu vạ cho người khác.”

Mọi người xung quanh bao gồm cả bà Cận nghe Cận Tri Dực nói thế thì vô cùng sửng sốt, bà nhìn anh ta, nói: “Con đừng có mà nói linh tinh!”

“Mẹ à, đến con trai của mẹ mà mẹ còn không tin à? Con nói cho mẹ biết này! Bọn họ còn quá đáng hơn cơ, người của hai nhà ấy bắt tay đuổi cô Giang ra khỏi nhà, mẹ của cô ấy vẫn còn nằm trong bệnh viện mà chẳng nhận được một xu một hào nào, suốt năm năm qua bọn họ không thèm ngó ngàng gì đến hai mẹ con cô ấy.”

Sắc mặt của Tần Sương và Lam Bách Xuyên thay đổi, bọn họ vội nói: “Không phải đâu, bà Cận, không phải như vậy đâu.”

“Sao nào? Hoảng sợ rồi à? Chột dạ rồi à?” Cận Tri Dực cười khẩy rồi nói tiếp: “Dạo trước con trai của hai ông bà này chạm mặt cô Giang, hơn nữa còn lợi dụng quyền hạn đuổi việc cô ấy, khi đó cô Giang vừa khéo là người phụ trách dự án tổ chức tiệc sinh nhật cho Tiểu Bảo, anh con thấy cô Giang bị bắt nạt nên mới ra tay giúp đỡ.”

“Người nhà này thấy cô Giang quen biết với anh, muốn lợi dụng cô ấy để làm quen với nhà chúng ta nhưng bị cô từ chối, bọn họ không chỉ dây dưa, quấy rối cuộc sống của cô ấy nhiều lần mà còn bắt người mẹ đang bệnh nặng đi để uy hiếp cô ấy, bây giờ lại còn không biết thẹn ở đây bêu xấu người ta. Đúng là nực cười.”

Cận Tri Dực càng nói càng phần hận, bọn họ dám đặt điều chị dâu như thế, quả thật không thể chịu đựng được.

Sau khi nghe xong, tất cả mọi người ồ lên, bọn họ đều nhìn về phía người nhà họ Lam với ánh mắt khinh thường.

Sắc mặt người nhà họ Lam trở nên cực kỳ khó coi, bọn họ cũng không ngờ nhà họ Cận lại điều tra những chuyện này rõ ràng như thế, bọn họ lập tức vô cùng hoảng.

Tần Sương nuốt nước bọt, bà ta vội vàng muốn biện bạch ngay: “Không, chuyện này không phải như vậy… là Giang Tiêu Tiêu phản bội con trai tôi trước.”

Tuy bà ta nói vậy nhưng bây giờ không có ai tin tưởng nữa, dù sao người kia là Cận Trì Dực, hiển nhiên mọi người lựa chọn tin tưởng anh ta.

Bà Cận cũng vậy, bà cũng nghĩ con trai nhà mình vô duyên vô cớ nhằm vào người ta làm gì.

Cận Tri Dực dùng ánh mắt châm chọc nhìn hai người kia: “Nếu khi xưa mấy người đã đuổi cô ấy ra khỏi nhà thì bây giờ còn quan hệ gì nữa đâu? Mấy người đẩy cô ấy đến bước đường cùng hết lần này đến lần khác, tại sao mấy người lại độc ác vậy cơ chứ?”

Mấy thiên kim tiểu thư vây quanh Cận Tri Dực cũng lên tiếng khiển trách, mọi người cũng nhìn nhà họ Lam mà chỉ trỏ.

“Đúng rồi đấy, thật là không biết xấu hổ mà! Nếu không có cậu hai đứng ra giải thích thì vừa nãy tôi cũng suýt tin lời bọn họ rồi.”

“Không ngờ nhà họ Lam và nhà họ Giang mặt ngoài thì tốt đẹp, lại còn thường xuyên làm từ thiện, bên trong lại ghê tởm đến vậy!”

“Ba tôi còn có một dự án hợp tác với công ty nhà bọn họ nữa chứ! Tôi phải nhanh chóng bảo ba hủy hợp đồng mới được.”

Tất cả mọi người xì xào bàn tán.

Sắc mặt Lam Bách Xuyên và Tần Sương xám ngoét.

“Không, bà Cận à, chị phải tin tôi, Giang Tiêu Tiêu là đồ hồ ly tinh, nhân phẩm của nó cũng chẳng ra gì đầu, nó tiếp cận con trai chị chỉ vì tiền bạc của nhà họ Cận thôi!” Tần Sương gào lên, bà ta nhìn về phía Giang Tiêu Tiêu với ánh mắt căm thù.

Nghe bà ta nói thế, vẻ mặt bà Cận chợt thay đổi.

Giang Tiêu Tiêu siết chặt nắm đấm, nếu không phải ở đây có rất nhiều người thì cô không nhịn được mà xông lên cho Tần Sương một bạt tai, sao người nhà này lại vô liêm sỉ như thế cơ chứ.

Tại sao? Đã nhiều năm như vậy rồi mà người nhà họ Lam và người nhà họ Giang vẫn quấy rầy cô không chịu buông tha, trước kia bọn làm đủ trò hèn hạ, vô liêm sỉ cũng đành thôi, vậy mà bây giờ đang trong tiệc sinh nhật của Tiểu Bảo, bọn họ còn muốn làm loạn ở đây nữa.

Tiểu Bảo không nói gì, nhưng bé vẫn nắm chặt tay Giang Tiêu Tiêu, đôi mắt trong veo của bé nhìn cô như đang nói: Cô Tiêu Tiêu đừng sợ, có Tiểu Bảo ở đây rồi!

Giang Tiêu Tiêu cảm thấy vô cùng ấm áp, dường như có một thứ sức mạnh nào đó đang chống đỡ cô để cô không gục ngã, cô nhìn Tần Sương và nói bằng giọng điệu lạnh lùng: “Nhân phẩm của tôi chẳng ra gì? Vậy con trai Lam Quân Hạo của bà ngoại tình với Giang Tình Tình thì sao? Cô à, tôi kính trọng cô là người bề trên, kể từ khi chia tay với con trai cô và bị đuổi ra khỏi nhà họ Giang, tôi cũng không muốn liên hệ gì với mấy người nữa, là do mấy người gây sự hết lần này đến lần khác mới khiến nhà họ Lam rơi vào kết cục hiện giờ, e rằng việc này không trách tôi được nhỉ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.