Giang Tiêu Tiêu nhớ hướng đi của Cận Tri
Thận, thế nên cô nhanh chóng đi theo
hướng đó.
Nhưng đi một đoạn, cách chỗ cảm trại
càng lúc càng xa, dù cô câm đèn pin trong
tay cũng không được tích sự gì.
Xung quanh tối thui, chỉ có chút ánh sáng
này quả thật là chẳng đáng bao nhiêu.
Một cơn gió thổi qua, lướt qua cổ cô, khiến
cô phải rùng mình.
Nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng cô, đường
đêm tối om, xung quanh lại yên tĩnh, cô
thật sự rất sợ hãi.
Rốt cuộc Cận Tri Thận đang ở đâu?
Tim Giang Tiêu Tiêu đập càng đập càng
nhanh, bước chân cô cũng mỗi lúc một
nhanh hơn.
Con đường trước mắt tối tăm mịt mờ, cô
quay đầu lại nhìn vê hướng nơi cảm trại,
thâm nghĩ đã đi xa như vậy rồi, có lẽ Cận
Tri Thận đi tìm người cũng sẽ không tìm xa
đến thế đâu.
Cô dứt khoát đổi phương hướng, định đi
tìm tiếp, bỗng nghe thấy tiếng trò chuyện
khe khẽ.
Giang Tiêu Tiêu thấy lạnh gáy, cô cố ép
mình phải đi về nơi phát ra âm thanh.
Lúc đến gần, cô nhìn kỹ thì thấy một người
đứng trong bóng tối.
Cô sợ hết hôn, suýt nữa la toáng lên.
Đối phương ra hiệu cho Giang Tiêu Tiêu
đừng lên tiếng, bấy giờ cô mới nhận ra.
Hình như anh ta tên là Ngụy Tử Hằng.
“Tri Thận, tại sao?” Giọng nói của Tô Uyển
Ương bỗng vang lên.
Giang Tiêu Tiêu quay ra nhìn với vẻ nghi
ngờ, nhưng không nhìn thấy người đâu.
Tô Uyển Ương lại nói tiếp: “Tri Thận, em
mới là người môn đăng hộ đối với anh. Rốt
cuộc Giang Tiêu Tiêu có gì tốt? Rốt cuộc
em có gì thua kém cô ta?”
“Tri Thận, tại sao anh không thể nhìn em
nhiều hơn?”
Nghe giọng nói của Tô Uyển Ương lúc này,
dường như cô ta đang cực kỳ kích động.
Giọng nói lạnh nhạt của Cận Tri Thận vang
lên ngay sau đó: “Làm gì có nhiều tại sao
như vậy? Nhanh về đi, mọi người đều đang
tìm cô đấy”
“Không! Em không về, trừ phi anh có thể
cho em một lời giải thích!” Tô Uyển Ương
gào lên đầy phẫn nộ.
“Tôi không có tình cảm gì với cô cả, Tô
Uyển Ương, tôi không kìm lòng được mà
yêu Giang Tiêu Tiêu, chẳng có cách nào
giải thích cả” Một câu nói lạnh lùng vang
lên.
Trái tim Giang Tiêu Tiêu bỗng hãng một
nhịp, cô không ngờ Cận Tri Thận lại có thể
dùng thái độ lạnh lùng ấy để nói lời âu
yếm.
“Uyển Ương, tôi chỉ coi cô như một người
em gái của hai nhà thân thiết, hai chúng ta
không có khả năng đâu. Nhân lúc còn
sớm, cô hết hy vọng đi
“Không... em không muốn!” Tô Uyển Ương
nghẹt thở: “Em tuyệt đối sẽ không từ bỏ,
anh cho rằng em cam tâm để vuột mất
anh ư?
Trong mắt cô ta tràn ngập sự không cam
lòng, cô ta xông tới muốn ôm Cận Tri
Thận.
Cận Tri Thận lùi về sau vài bước, Tô Uyển
Ương vồ hụt.
- -------------------