Phải lên gọi anh ư?
Đương lúc Giang Tiêu Tiêu do dự, một
giọng nói trâm khàn vang lên bên tai cô.
"Chào buổi sáng”
"Chào ba” Tiểu Bảo reo lên đầy vui vẻ.
Giang Tiêu Tiêu quay đầu thì thấy Cận Tri
Thận đã đi tới bên cạnh mình. Anh nghiêng
người hôn lên trán cô, tươi cười nhìn cô:
"Chào buổi sáng, Tiêu Tiêu"
Trán nóng bừng như bị bỏng, Giang Tiêu
Tiêu vội cúi đầu, gò má trắng nõn đỏ ửng.
Động tác của anh rất tự nhiên như thể họ
là cặp vợ chông đã kết hôn nhiêu năm.
"Chào buổi sáng”
Giang Tiêu Tiêu nói nhỏ. Cô dễ xấu hổ nên
không thể tự nhiên như anh và Tiểu Bảo.
Cận Tri Thận không để ý, anh tin rằng cô sẽ
quen dần thôi.
"Em có thích bữa sáng không?” Cận Tri
Thận hỏi.
Bữa sáng đầy bàn có món Tây món Trung
Quốc, dinh dưỡng phù hợp. Đây là tấm
lòng quan tâm của anh, sao cô có thể
không thích được?
Giang Tiêu Tiêu cong môi cười: "Em thích
lắm. Có điều sau này đừng làm nhiêu như
vậy, không ăn hết đâu"
"Ừ"
Cận Tri Thận múc cháo cho cô: "Em ăn
nhiều mới nhanh khỏe”
"Ba thiên vị, chỉ múc cho mẹ mà không
múc cho con.
Tiểu Bảo bị lơ là giả vờ bĩu môi bất mãn
thế thôi chứ thật ra bé rất vui, sau này mẹ
sẽ ở cùng hai ba con, ngày nào cũng ăn
sáng cùng ba con họ.
Cuối cùng bé cũng có mẹ rôi.
Giang Tiêu Tiêu cứ tưởng bé không vui,
cuống quít nói: "Tiểu Bảo, để mẹ múc cháo
cho con nhé"
Nói rồi cô đi lấy bát.
"Để anh”
Cận Tri Thận đè tay cô lại rồi ra hiệu cho
Tiểu Bảo bằng ánh mắt.
Bé cưng vội lên tiếng: "Mẹ ơi, con đùa ba
mẹ thôi, con không buồn đâu”
Giang Tiêu Tiêu bật cười bất đắc dĩ.
"Con không buồn, con rất vui vì có mẹ ăn
sáng cùng hai ba con con”
Nhìn nụ cười rạng rỡ trên gương mặt bé,
Giang Tiêu Tiêu cũng vô thức cười theo,
trái tim căng đầy.
"Em ăn trứng đi.
Cận Tri Thận bóc vỏ trứng rồi đặt vào đĩa
của cô.
Giang Tiêu Tiêu nhìn quả trứng gà rôi quay
sang nhìn anh.
Thì ra là trái tim căng đầy hạnh phúc.
Ánh nắng ban mai xuyên qua ô cửa sổ sát
đất chiếu vào phòng ăn, từng tia sáng nhảy
nhót trên sàn nhà, trên bàn ăn. Hương
thơm thức ăn thoang thoảng trong không
khí. Chốc chốc Tiểu Bảo lại cười vui vẻ,
bầu không khí vô cùng ấm áp.
Giang Tiêu Tiêu ngước mắt nhìn ra ngoài
cửa sổ, trong mắt lấp lánh ánh sáng hạnh
phúc.
Cuộc sống như thể này mới tươi đẹp làm
- -------------------