Ông Tô sốc vô cùng, hoàn toàn không tin
điều này. Ông ta xua tay nói: "Không thể
nào, từ trước tới giờ Tô thị chúng ta vẫn
duy trì quan hệ tốt với Cận thị, Cận thị sẽ
không làm bừa đâu”
Trợ Lý nhìn ba Tô với vẻ khó xử, anh ta hơi
do dự nhưng cuối cùng vẫn quyết tâm trả
lời: "Chủ tịch Tô, sự thật đã bày ra trước
mắt, chính xác là Tập đoàn Cận thị đấy ạ"
Ông Tô biến sắc, lẽ nào Cận thị nhận thấy
thực tế là tình hình Tô thị không tốt, thực
lực không bảng ngày xưa?
Vì vậy bọn họ nảy ra ý định muốn chiếm
đoạt Tô thị?
Chết tiệt?
Rốt cuộc Cận thị đang giở trò gì vậy?
Ông Tô biết rõ người cầm quyền và người
điều hành Tập đoàn Cận thị hiện giờ là Cận
Tri Thận, ông ta tức giận vô cùng.
Dã tâm của Cận Tri Thận quá lớn!
Ông ta lập tức bấm số điện thoại của Cận
Tri Thận. Là một trưởng bối, ông ta nhất
định phải đòi một lời giải thích từ Cận Trí
Thận.
Mà lúc này, Cận Tri Thận đang ở cạnh
Giang Tiêu Tiêu.
Giang Tiêu Tiêu vừa tỉnh lại, hôm qua cô
cứ trằn trọc ngủ không ngon, cứ vô thức
rên rỉ mãi vì đau đầu.
Chẳng dễ gì cô mới ngủ yên, thấy vậy Cận
Tri Thận cũng yên tâm hơn.
Nhưng cú điện thoại này lại đánh thức
Giang Tiêu Tiêu.
Anh chẳng thèm nhìn xem ai gọi tới mà từ
chối luôn.
Giang Tiêu Tiêu vốn đang mệt lử vì không
ngủ được, lúc này đôi mắt hắn đầy tia máu
mở ra, cô nhìn Cận Tri Thận với dáng vẻ
cực kỳ mệt mỏi.
"Có phải công ty có việc gấp không anh?
Sao anh không bắt máy?" Cô không muốn
Cận Tri Thận vì mình mà trễ nải công việc.
Cận Tri Thận không quan tâm mà ân cần
hỏi cô: "Em thấy sao rôi?"
Giang Tiêu Tiêu không nhìn rõ cảnh vật
trước mắt, chỉ thấy mọi thứ đều lờ mờ.
Môi cô khô khốc tái nhợt.
Cô cố nén cảm giác khó chịu, nhờ Cận Tri
Thận rót cho một cốc nước.
Anh lập tức rót một cốc rồi đưa tới gân tay
cô.
Giang Tiêu Tiêu chìa tay nhận nhưng bàn
tay bủn rủn mất sức không cầm được, cốc
nước nóng ấm đổ xuống chăn.
"Tiêu Tiêu, em có bị bỏng không?" Cận Tri
Thận hoảng hốt.
Cô cười yếu ớt: "Em không sao"
Cận Tri Thận gọi y tá tới thay chãn cho cô.
Sau đó anh lại rót một cốc nước khác, có
điều lần này anh tự đút nước cho cô uống.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, ánh mắt
anh nhìn cô cũng rất dịu dàng.
Giang Tiêu Tiêu thấy lòng mình ấm áp,
dường như đầu cũng đỡ đau hơn.
Cô nằm lâu quá rồi, giờ muốn đứng lên đi
lại một lát.
Nhưng cô mới thử ngồi dậy đã bị chóng
mặt, lại ngã rầm xuống giường bệnh.
"Tiêu Tiêu, em mất rất nhiều máu, cần phải
nghỉ ngơi đây đủ, đừng có cử động lung
tung" Cận Tri Thận sầm mặt quở trách
- -------------------