Editor: Thùy Linh
Tầm mắt Lộ Tinh Minh như đốt người, làm người ta khó mà nhìn thẳng.
Vân Tri bức rứt một cách khó hiểu, vì bất an mà miệng môi cô khẽ nhấp.Vân Tri cũng không dám hỏi Lộ Tinh Minh có nghe nội dung cuộc điện thoại hay không nhưng hình như anh không có nghe được.
… Chỉ nghe cô kêu meo một tiếng.
Vân Tri ngơ ngác đứng tại chỗ, Lộ Tinh Minh liếc cô một cái, cổ họng khẽ hừ lạnh không rõ ràng, ngay sau đó xoay người xuống cầu thang.
— Thật giống như đang nổi giận.
— Nhưng mà tại sao?
Vân Tri vô cùng bối rối, cô nói chuyện với Hàn Lệ cũng không có nói về Lộ Tinh Minh, càng không nói gì khó nghe, hay là có người làm Lộ thí chủ không vui?
Sắp hết giờ, Vân Tri tạm thời bỏ qua mọi nghi hoặc trong lòng, ôm sách vở trở lại phòng học.
Các nam sinh trong lớp còn đang đùa giỡn, tiếng kêu la ồn ào, luôn luôn có sách vở bay tán loạn trên trời, thỉnh thoảng có mẩu giấy bay dính trên tóc giả của cô.
Phần lớn các bạn học trong lớp Vân Tri không thân thiết, nên tự nhiên không có tham dự, yên lặng sửa sách vở trên bàn.
Cô cứ cảm giác sau lưng cô như đang bị cháy, bị dã thú nguy hiểm để mắt tới, nhưng mỗi khi quay đầu chỉ thấy gò mà tinh xảo của thiếu niên.
Vân Tri nghi hoặc, muốn tìm ưu tư sâu trong mắt anh nhưng chỉ thấy bình tĩnh không chút gợn sóng.
“Hổ tử, con mèo trên ly nước của cậu rất đáng yêu.”
Lộ Tinh Minh chống cằm, đột nhiên nói.
Ánh mắt Vân Tri to ra mấy phần.
Lưu Bưu Hổ bị gọi sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Là em gái tôi chơi hình dán nên dán vào đấy, nếu Lộ ca thích thì tôi cho cậu một xấp luôn.”
“Ừ.” Lộ Tinh Minh nhìn qua Vân Tri, vừa nói với Võ Hiểu Tùng, “Tùng tử, nắp bút hình con mèo của cậu cũng rất dễ thương.”
“Cái này mua ở dưới lầu, năm đồng một cây, cậu thích thì cho cậu luôn.”
Vừa nói, Võ Hiểu Tùng ném cây bút qua.
Anh ung dung bắt lấy, ngón tay vuốt ve cái nắp hình con mèo nho nhỏ, nhìn chằm chằm vào Vân Tri, ánh mắt nóng bỏng.
Cô thở một cách khó khăn.
Chẳng lẽ…
Lộ thí chủ giận cô vì cô meo một tiếng sao?
Anh cơ hồ như vuốt ve cái nắp bút cho đến khi chuông vào học vang lên, Lộ Tinh Minh mới chậm rãi giở sách ra.
Cằm của thiếu niên đẹp đẽ, ánh sáng chiếu trên gương mặt, cảm xúc lạnh lẽo, mi nhăn lại tràn ngập vẻ khó chịu.
— Thoạt nhìn thật sự oán giận.
Ánh mắt Vân Tri trong suốt, đáy mắt rõ ràng đang luống cuống.
Cô nghĩ không ra.
Chẳng qua là một tiếng meo, tại sao lại để ý đến tận bây giờ.
Chẳng lẽ…
Lộ thí chủ không thích cô kêu meo với người khác?
Ý nghĩ này thoáng qua đầu, sau đó cũng không biến mất.
Môi đỏ hồng của cô vì kinh ngạc mà chu ra, hồi lâu nằm trên bàn, nhịp tim đập nhanh.
Lộ thí chủ không thích cô nũng nịu với người khác cho nên tức giận.
Cậu, cậu ấy chỉ thích cô làm nũng với mình cậu ấy thôi sao?
Tâm tư Vân Tri hỗn loạn.
Làn da trắng nõn từng chút từng chút ửng hồng, đôi mắt ngập nước, tất cả thẹn thùng đều lộ ra ngoài.
Một lúc sau, Lộ Tinh Minh đột nhiên đứng dậy, không quên dùng chân đạp ghế trở về chỗ cũ.
Mặt anh không cảm xúc, mọi người đều biết đại ca đang phiền não.
“Lộ ca, cậu đi đâu đấy?” Lưu Bưu Hổ kêu bóng lưng anh lại.
Lộ Tinh Minh trầm giọng: “Đi ra ngoài dạy dỗ mèo hoang.”
“… Dạy cái gì cơ?”
Mọi người trong lớp đều bối rối.
Chỉ có Vân Tri yên lặng nhìn ra cửa.
Haiz.
Thí chủ thật là nhỏ mọn!
Nhưng mà sẽ không ngó lơ cô đấy chứ?
Vân Tri luống cuống.
Sắp tới kỳ kiểm tra, cô còn muốn trông cậy thí chủ bổ túc cho cô mà!
Không được, cô muốn dỗ.
Nhưng mà…
Con trai phải dỗ thế nào?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Tri rũ xuống, tràn đầy mất mát.
“Em gái, em cũng không vui à?” Võ Hiểu Tùng kéo cái ghế lại gần, vẻ mặt bát quái, “Có phải hai vợ chồng son lại gây sự với nhau rồi không?”
“Hai vợ chồng son?” Vân Tri mờ mịt, “Hai vợ chồng son ở đâu?”
Chết!
Lỡ miệng!
Võ Hiểu Tùng thầm kêu không tốt, âm thầm hít thở một hơi xong ngượng ngùng nói: “Cậu với Lộ ca đang giận nhau sao? Tôi thấy cậu ta cứ như ông chồng bị bỏ rơi ấy, có phải cậu là người vợ… Nhầm, có phải cậu nghỉ chơi với cậu ta rồi hả?”
Lộn xộn cái gì.
Vân Tri không thèm đếm xỉa tới Võ Hiểu Tùng, tay cầm bút, nghiêm túc ghi chép xuống vở.
Võ Hiểu Tùng thấy không hỏi được gì nên cũng thấy không thú vị.
Cậu đang muốn đi thì cô gái nhỏ ngẩng đầu lên.
“Bạn học Hiểu Tùng.”
Võ Hiểu tùng trơ tráo không cười: “… Cậu kêu tên tôi là được rồi.”
Hiểu Tùng Hiểu Tùng, luôn có cảm giác đang gọi Cao Hiểu Tùng.
Vân Tri không nghe, ánh mắt buồn rầu, “Bạn học Hiểu Tùng, con trai các cậu đang giận thì phải dỗ như thế nào?”
Ánh mắt Võ Hiểu Tùng sáng lên.
Quả nhiên là cậu biết có mờ ám mà!
[ Cô vợ nhỏ đáng yêu thân mật với nam sinh khác, giáo bá lạnh lùng nổi ghen. ]
— Kích thích!
Võ Hiểu Tùng tự động nghĩ ra một vở kịch, sau đó nhanh chóng che giấu đi nội tâm của mình, âm thầm nói với Vân Tri: “Dỗ con trai thì tôi rành lắm, tôi hay dỗ con trai mà.”
Có người sau lưng kêu: “Mẹ nó, quả nhiên là cậu làm trai bao mà!”
Võ Hiểu Tùng tức giận mắng: “Cút, cậu mới đi làm trai bao ấy!”
Mọi người cười ầm lên.
Võ HIểu Tùng không muốn lý sự với đám con trai không não này, cậu hắng giọng, chống tay lên bàn Vân Tri nói: “Cậu phải biết được cậu ta vì sao giận cậu, sau đó hốt thuốc đúng bệnh, rải nũng nịu, tỏ ra đáng yêu càng tốt.” Võ HIểu Tùng nhìn Vân Tri, “Nhất là cậu đáng yêu như vậy thì có hơn một nửa thành công rồi.”
Cô gái nhỏ được trời sinh với gương mặt làm người hài lòng.
Mắt to, môi anh đào, cười lên lúm đồng tiền lún sâu, răng khểnh, khiến người ta hận không thể hái trăng sao cho cô.
Đáng tiếc.
Là người của đại ca, không được động vào.
Võ Hiểu Tùng than thở, vỗ vai Vân Tri khích Lệ: “Cố gắng lên, cậu sẽ sớm thuần phục được đại ca.”
Sau này nếu bọn họ chọc đại ca không vui còn có thể núp sau lưng chị dâu.
Vân Tri suy tư.
Cuối cùng hạ quyết tâm.
Được rồi, vậy cô cũng meo cho thí chủ nghe, dù sao meo một tiếng cũng không mất tiền.
**
Vì sắp tới kỳ kiểm tra nên giáo viên không giao quá nhiều bài tập, sau khi tan học, mọi người trong lớp bắt đầu nhốn nháo.
Vân Tri tận lực thu chậm động tác dọn sách vở, chờ lúc chỉ còn Lộ Tinh Minh với cô, Vân Tri mới nhanh chóng ném hộp bút vào cặp sách, kéo dây khóa lên đi đến trước mặt Lộ Tinh Minh.
Lộ Tinh Minh đầy nghi vấn.
Nghĩ đến chuyện cần làm, Vân Tri bắt đầu đỏ mặt.
“Thí chủ, cậu chờ một chút.”
Nói xong, Vân Tri đóng kín cửa phòng học, sau khi chắc chắn không có người nghe lén mới chậm rãi đi tới.
“Làm gì.” Hành động của cô quá mức kì lạ làm Lộ Tinh Minh không khỏi nghi ngờ.
“Cậu… cậu đứng lên đi.”
“…”
Hoài nghi nhìn mắt cô, Lộ Tinh Minh phối hợp đứng dậy.
Vân Tri kéo cánh tay Lộ Tinh Minh, cứng rắn kéo anh xoay người lại.
“Này, rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Lộ Tinh Minh nhíu mày.
Vân Tri vuốt ngực, ở lòng bàn tay cô là trái tim đang nhảy kịch liệt.
Cô hồi hộp đến mức khô miệng khô lưỡi, nhắm mắt lại lấy tỉnh táo, mới nhỏ giọng nói: “Mình hát cho cậu nghe.”
“…” Lộ Tinh Minh im lặng, “Đại Bi Chú à?”
Rõ là đang trêu cô.
“Không phải mà.”
Mắt Vân tri ửng đỏ, con ngươi lưu chuyển vẻ thẹn thùng.
Cô yên lặng nhớ lại lời ca đã luyện tập, lời ca quẩn quanh ở đầu môi, nhưng không phát ra âm thanh. Sau khi nhớ rõ, Vân Tri cuối cùng cũng lấy hết can đảm.
Chuẩn bị hát thì Lộ Tinh Minh đột nhiên quay đầu: “Sao cậu còn không hát.”
Hai người nhìn nhau, ánh mắt dán chặt.
Thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của thiếu niên, Vân Tri cứng đờ, đầu óc vô cùng sạch sẽ không còn lại gì, chỉ còn vẻ tái nhợt.
Cô xấu hổ.
Lộ Tinh Minh thấy chóp mũi cô ửng đỏ, lại chớp mắt, không cho người ta một cái phản ứng nào.
“Sao, sao cậu lại quay đầu!” Vân Tri nhăn nhó, che lấy gương mặt nóng đỏ, “Cậu xoay qua chỗ khác, mau xoay qua chỗ khác đi.”
Lộ Tinh Minh không biết làm sao: “Không phải chỉ là hát thôi à, cũng đâu phải đây là lần đầu cậu hát.”
Lần trước ở KTV hát Đại Bi Chú còn to giọng, rõ ràng nữa kìa.
“Lần này không giống.” Vân Tri ngập ngừng, “Cậu không xoay qua chỗ khác, mình xấu hổ.”
Cô cúi đầu, sợi tóc tung ra ở tai, vành tai cô đỏ hơn, giống như là anh đào nho nhỏ đáng yêu.
Lộ Tinh Minh hoảng thần, cảm giác miệng lưỡi khô cằn.
Yết hầu anh di chuyển, im lặng xoay người lại.
Vân Tri nhẹ nhàng thở ra, lại không yên tâm nhìn anh, xác định Lộ Tinh Minh không quay đầu lại thì Vân Tri cũng chuyển qua, cùng đưa lưng về phía anh.
Cô nắm lấy góc áo, nhẹ nhàng mở miệng: “Nếu em là một con mèo nhỏ, mỗi ngày chỉ cần kêu meo meo meo ~”
Giọng hát nhỏ bé ngọt như đường, trong suốt lại mềm ngọt, nhưng không ra vẻ cố tình làm dễ thương.
Hết thảy đều là đáng yêu dính người.
Đầu ngón tay Lộ Tinh Minh khẽ run, mải đắm chìm không biết phản ứng như thế nào, ngay sau đó, trái tim của tan theo tiếng hát của cô.
Anh nghĩ, nếu cô là một con mèo thì anh cũng sẽ muốn nuôi cô lớn.
“Đây là trong game ấy, đoạn sau mình không biết hát nữa.”
Thật là xấu hổ!
Vân Tri che mặt, mắc cỡ muốn tìm lỗ chui vào.
Bài hát này là cô nghe được khi dắt chó đi dạo, xuất phát từ một cái trò chơi, Vân Tri không để ý, nhưng nghe một lần lại không thể quên, mỗi ngày đều nhẩm trong đầu mười mấy lần.
Sau lưng không có động tĩnh, Vân Tri lén nhìn về phía sau.
Không nhìn thấy.
Cô xoay người lại.
Kết quả, lập tức đụng mắt phượng sâu thẳm của Lộ Tinh Minh.
Vân Tri sợ tới mức co tim lại, không khỏi khó thở, “Thí chủ, cậu thích không?”
“Hừ.” Lộ Tinh Minh thu hồi tâm tư của mình, trên cao nhìn xuống, “Trẻ con.”
Trẻ con…
Là nói cô trẻ con? Hay là lời bài hát trẻ con?
Lời anh nói đều rất cao thâm, Vân Tri không hiểu được.
Dứt khoát nói thẳng: “Sau này mình không tùy tiện kêu meo nữa, cậu đừng giận.”
Lộ Tinh Minh cầm cặp sách trên ghế lên, tùy tiện vác trên vai, nói: “Tôi là người nhỏ mọn như vậy sao?”
Vân Tri oan ức: “Nhưng cả một buổi chiều cậu không quan tâm đến mình…”
“Tôi…” Lộ Tinh Minh chột dạ chuyển ánh mắt, cuối cùng nhìn vào chỗ khác, “Có hả?”
Vân Tri gật đầu, “Có mà.” Nói xong lại mong đợi nhìn anh, “Vừa rồi mình hát có đúng nhịp không?”
Cô giương mắt, lòng tràn đầy muốn được Lộ Tinh Minh khen thưởng.
Lộ Tinh Minh ung dung, lấy điện thoại ra, mở ghi âm: “Lúc nãy không nghe rõ, cậu hát lại đi.”
Coi như lúc nãy là mở đầu, lần thứ hai phải thả lỏng.
Ngón tay Vân Tri gõ nhẹ nhàng theo nhịp, hát một lần nữa: “Nếu em là một con mèo nhỏ, mỗi ngày chỉ cần kêu meo meo meo ~”
Hoàn mỹ.
Lộ Tinh Minh nhấn lưu, tự nhiên cầm lấy cặp sách của cô, bước chân nhanh nhẹn, tâm tình tốt lên.
“Buổi tối cậu muốn ăn cái gì, tôi mời.”
Buổi tối…
Buổi tối..
Vân Tri đột nhiên nhớ ra.
Cháu trai còn đang chờ cô trước cửa!
Nguy rồi, cô vô tình quên mất cháu trai, không nhớ một mống nào luôn!