Editor: Thùy Linh
Lộ Tinh Minh và Hàn Lệ đem một bữa ăn này biến thành mùi vị của Hồng Môn Yến.
Vân Tri xoa bụng, cảm giác tiêu hóa có chút không tốt. Nhưng nghĩ đến lúc đi trông chó là có thể thoát khỏi bọn họ, tâm tình cô trở nên vui sướng.
“Hai người về đi nhé, mình phải đi đến chỗ ông Lý.” Vân Trờ chờ không nổi, bắt đầu đuổi hai người.
“Ông Lý?” Cái tên xa lạ làm Hàn Lệ nhíu mày.
“Trông chó, mày đi không?”
Lộ Tinh Minh giở ra giọng ranh mãnh, âm thầm khiêu khích.
Anh đoán chừng là Hàn Lệ không có gan đi tham gia náo nhiệt.
Hàn Lệ sợ chó.
Nhớ lần chơi xuân hồi tiểu học, Hàn Lệ bị một con Chihuahua dọa sợ đến mức tè ra quần, núp trên cây khóc kêu ba mẹ, đáng tiếc lúc ấy không có điện thoại, nếu không anh nhất định phải quay lại, tung video trên màn ảnh lớn xem mỗi ngày.
Ngay cả Chihuahua cậu còn sợ, chứ đừng nói tới Tắc Ông Thất Mã là hai con chó lớn.
Lộ Tinh Minh không cẩn thận nhắc lại chuyện đó làm sắc mặt cậu trắng bệch, nhưng không chịu nhượng bộ mà cứng cổ nói: “Mặc kệ, tao cũng đi.”
“À.” Lộ Tinh Minh cười khẽ, “Vậy cũng được, chắc chắn Tắc Ông Thất Mã sẽ vui lắm khi có thêm một người bạn cùng loại chơi cùng.”
Lộ Tinh Minh dùng từ thâm, ba chữ bạn cùng loại tràn đầy ý nghĩa thâm sâu.
Da đầu Hàn Lệ bắt đầu tê dại.
Tắc Ông Thất Mã là cái tên gì đây, hẳn… Hẳn là không có việc gì sẽ xảy ra chứ?
Hàn Lệ suy nghĩ miên man.
Hai người quyết định đi trông chó, nhìn hai thân ảnh đi ở phía trước, Vân Tri bị bỏ lại phía sau muốn nói gì đó lại thôi, mặt nhỏ phàn nàn đầy chán chường, cô cảm giác như mình bị ngó lơ.
Tại sao không ai hỏi ý kiến của cô?
Vân Tri than thở, khổ não chỉnh tóc giả trên đỉnh đầu.
Hẳn là tối nay vất vả lắm.
Ba người một đường đi tới nhà ông Lý.
Lỗ tai Tắc Ông Thất Mã nhạy bén, xa xa nghe được động tĩnh cũng biết là Vân Tri tới, hai con chó không kịp chờ mà ngậm lấy dây xích, ngoan ngoãn ngồi chờ ở cửa.
Sau khi cửa mở, Thất Mã lập tức nhào tới.
Hàn Lệ đi bên người Vân Tri, đột nhiên có bóng đen chạy tới làm cậu bay hồn, thấy con chó xong thì xương đùi cậu như bị cắt đứt, mềm nhũn ra.
Con chó này sao lại lớn như vậy!!
Tại sao lại lớn như vậy!!
“Gâu–!”
Thất Mã hưng phấn sủa, tiếng kêu hùng hậu.
Con chó vừa sủa, Hàn Lệ càng sợ hơn, run rẩy lùi về phía sau muốn chạy.
“Thất Mã!”
Vân Tri thích mấy con chó lớn, đôi mắt cong thành một vầng trăng.
Thất Mã lại sủa hai tiếng đáp lại.
“Thất Mã, ngồi.”
Nghe được mệnh lệnh, con chó lớn lập tức ngồi xuống, lè lưỡi nhìn cô.
“Chó ngoan.” Vân Tri xoa đầu nó, vào cửa lấy đồ.
Lộ Tinh Minh đi vào theo, thấy Hàn Lệ thảm hại núp ở phía sau thì nhất thời hừ khinh một tiếng.
Hàn Lệ bị khinh bỉ đến mức mí mắt giật nảy, rón rén vào cửa.
Sau đó.
Thấy một con khác ngồi ở cạnh cửa, là Tắc Ông với ánh mắt cảnh giác.
So với đồng loại, Tắc Ông không thích thân thiết với người lạ, nó như là trung thần canh cửa, ôn hòa chỉ đối với chủ của mình, với người xâm phạm vào lãnh địa, nó luôn gâu chống đối.
Lỗ mũi Hàn Lệ nở to, một cử động cũng không dám.
Vân Tri nhẹ nhàng nhéo mặt Tắc Ông, lúc này nó mới buông lỏng phòng bị, đuôi to quẩy quẩy trên mặt đất.
“Vân Tri tới hả.” Ông Lý chuyển động xe lăn đi ra, “Tắc Ông Thất Mã chờ con mãi, nhìn bọn chúng rất thích cùng con đi ra ngoài.”
“Con cũng thích đi cùng bọn nó.” Vân Tri cầm đồ ăn vặt trên bàn, chia ra cho hai con chó.
“Gâu!” Thất Mã ăn một miếng còn chưa đủ, lông xù móng vuốt nhét vào tay Vân Tri, giương mắt nhìn chằm chằm cái túi đồ ăn vặt.
“Không được, ăn nhiều lắm rồi.” Vân Tri cất túi quà vặt, nắm lấy dây xích, “Ông ơi, vậy con đi nhé, có gì ông gọi điện thoại cho con.”
“Chờ đã.” Ông Lý gọi cô lại, trong ngăn kéo lấy ra một bao lì xì, “Đây là tiền lương tháng này, con cất đi.”
Vân Tri run run: “Nhưng mà còn chưa tới ngày phát lương mà ạ.”
Ông Lý cười hiền hòa, “Sớm một chút có sao đâu nào, cầm đi, con cẩn thận kẻo làm mất.”
Vân Tri ngượng ngùng nói tiếng cảm ơn ông Lý, cất bao lì xì trong cặp sách.
Được nhận tiền rồi nên tâm tình Vân Tri lại chuyển biến, vui vẻ dắt hai con chó rời đi tiểu khu.
Cô vốn nhỏ bé, dắt hai con chó dáng to lớn.
Hàn Lệ đứng cách xa mười bước chân không dám đến gần, trên mặt đầy cảnh giác.
Rất nhanh, Tắc Ông Thất Mã kéo cái túi, Vân Tri lanh lẹ đem tờ báo đặt phía sau hai mông con chó, giải quyết xong gói kín trong túi rác, lại đi vứt vào thùng rác.
Vân Tri làm mà nét mặt không đổi sắc, nhìn như đã là thói quen; Hàn Lệ thì khác, ngay cả phân của cậu còn không nhìn chớ đừng nhắc tới của chó.
“Hàn Vân Tri.” Hàn Lệ tiến lên mấy bước, “Chờ tới tháng mười trời hạ nhiệt độ, một mình cô đi trông chó không an toàn, tôi thấy hết tháng này cô nghỉ việc đi.”
Vừa nói vừa nhìn hai con chó một cái, càng xem càng rụt rè.
“Không muốn.” Vân Tri quả quyết từ chối, “Nghỉ việc rồi sẽ không ai chăm sóc cho ông.”
Hàn Lệ nhíu mày hỏi: “Con cái của ông ấy đâu?”
Ba người tới công viên nhỏ, thấy xung quanh không có người, Vân Tri tạm thời cho hai con chó đi chơi.
Vân Tri lắc đầu nói: “Con trai lớn của ông Lý là quân nhân, hy sinh nửa năm trước rồi, chỉ còn con nuôi của ông; còn có con trai nhỏ đi làm ở nước ngoài, bình thường đều là người bảo hộ chăm sóc cho ông, nếu bỏ việc thì Tắc Ông Thất Mã phải đưa tới nhà khác, ông sẽ rất cô đơn.”
Những chuyện này là cô nghe được khi ông cùng mấy ông già tán gẫu.
Con trai lớn qua đời tạo cho ông một sự đả kích lớn, thân thể yếu đi, bị bệnh nằm trên giường nhiều ngày, sau đó phát hiện chân không còn cảm giác gì cả; Con trai nhỏ ở với ông một đoạn thời gian nhưng còn có nhà ở Mỹ, cũng không thể bỏ vợ bỏ con, vì vậy để Tắc Ông Thất Mã ở lại làm bạn, một mình đi nước Mỹ, thường ngày là người bảo hộ đến chăm sóc.
Lúc còn trẻ, ông là một giáo viên, ôn hòa lại từ thiện, cười lên làm cô nhớ tới sư phụ ở núi xa thăm thẳm.
Cô biết ông Lý sợ cô đơn, càng không muốn bỏ vật mà con trai để lại, trừ khi ông Lý sa thải cô thì cô nhất quyết không rời đi.
Nghĩ đến sư phụ, hốc mắt Vân Tri lại đỏ.
Mấy con chó nhạy cảm, lập tức thấy cô đang buồn, Tắc Ông chạy tới, nhét dây xích vào tay cô, lại khẽ liếm mu bàn tay của cô, cuối cùng ánh mắt sắc bén nhắm vào Hàn Lệ, sủa to với cậu.
Hàn Lệ bị sủa tới mức bối rối.
Một giây kế tiếp trốn ra phía sau Lộ Tinh Minh, chỉ vào Tắc Ông: Mày mày mày… Mày kêu lớn vậy làm gì! Tao không có bắt nạt cô ấy!”
Tắc Ông nhe răng, cái đuôi vẫy vẫy, tiếp tục sủa.
Chân mày Lộ Tinh Minh nhếch lên, né tránh, đem Hàn Lệ lọt vào tầm mắt Tắc Ông, cuối cùng thêm mắm thêm muối: “Nó kêu Vân Tri bỏ hai đứa lại đó.”
“…??” Hàn Lệ giậm chân, “Mẹ mày, đừng có nói nhảm, tao không có.”
Đó chẳng qua là đề nghị, đề nghị có hiểu hay không!
Nhưng mà con chó này chắc nghe không hiểu đâu nhỉ…?
Hàn Lệ nuốt nước miếng, nơm nớp lo sợ nhìn Tắc Ông.
Không biết tại sao, cậu luôn cảm giác ánh mắt của con chó này rất khôn khéo, thật giống như… hình như là nó hiểu.
Qua một trận láo nháo, Vân Tri bình phục tâm tình, nhẹ giọng ra lệnh, “Tắc Ông, ngồi xuống.”
Tắc Ông nhìn chằm chằm Hàn Lệ, từ từ ngồi xuống bên người Vân Tri.
“Chó ngoan.” Vân Tri đưa quà vặt đến bên miệng nó, sờ đầu khích lệ, hít mũi, “Hai đứa yên tâm, chị sẽ không bỏ hai đứa lại đâu.”
“.. Ai lại làm chị của con chó chứ.” Hàn Lệ bĩu môi, âm thầm khinh bỉ.
Vân Tri u oán nhìn cậu, lại khom người nói chuyện với con chó, quyết định tạm thời ngó lơ.
Lộ Tinh Minh thấy Vân Tri bất mãn, mặt anh trầm xuống, nhấc chân đạp vào chân của Hàn Lệ, lạnh giọng cảnh báo: “Không biết nói chuyện thì im miệng, cũng không ai nói mày là người câm.”
“Con mẹ mày! Lộ Tinh Minh, mày thử động vào tao nữa xem!”’
Lộ Tinh Minh không khách khí lại đạp cậu.
Hàn Lệ nổ đầu.
Kết quả, còn chưa có cơ hội phản kháng đã thấy Thất Mã điên cuồng chạy tới, nó chạy rất mạnh tạo thành một tàn ảnh màu đen, toàn thân không theo gió mà bay bay, dây xích cũng rớt ra như một con chó hoang.
Nó đến gần.
Nó chạy tới.
Nó đến trước người Hàn Lệ.
Nó ôm lấy chân Hàn Lệ bắt đầu mất khống chế.
Hai mắt Hàn Lệ đen kịt, đầu trống không, tâm trôi đi ở phương nào.
Cậu, bị một con chó xâm phạm.
Chẳng ai nghĩ Thất Mã đột nhiên lại đánh cọc, Lộ Tinh Minh và Vân Tri cứng ngắc tại chỗ không nhúc nhích.
Hốc mắt Hàn Lệ nổi nước, gần như gầm thét: “Lôi nó ra—!”
Lộ Tinh Minh nhúc nhích, ổn định lùi về sau, lấy điện thoại nhắm vào cậu.
Hàn Lệ đờ đẫn hai giây: “Mày đang làm gì đó?”
Lộ Tinh Minh trả lời: “Phát lên vòng bạn bè.”
“…???”
“Lộ Tinh Minh tao giết chết mày!!! Rốt cuộc mày có nhân tính hay không! Mày là súc vật sao??”
Lộ Tinh Minh đổi vị trí, chụp không có góc chết, đáy mắt cười cười, “Đúng rồi, mắng nữa đi, cuồng nhiệt hơn một chút.”
“Bà nội mày!”
Vào giờ phút này, Hàn Lệ cảm thấy tôn nghiêm, nhân cách của cậu đã bị con chó làm nhục.
Sống không còn gì luyến tiếc.
Nhân sinh vô lạc thú.
Sắc mặt Hàn Lệ suy sụp, chỉ muốn chết đi trong vòng ba phút.
Vân Tri trợn mắt há mồm nhìn hai người, khóe miệng không khỏi cong lên, cuối cùng mặt đỏ tới tận mang tai, gọi Thất Mã tới. Nghe thấy tên, Thất Mã buông Hàn Lệ, điên cuồng chạy đến Vân Tri, ưỡn bụng lăn lộn bên cô.
Hàn Lệ đã thoát, yếu ớt nằm trên ghế dài.
Vân Tri sờ Thất Mã, trấn an cậu: “Không sao cả, Hàn Lệ cậu đừng để ý.”
“Sao lại không để ý!” Hàn Lệ vừa tức vừa giận, “Chó này nuôi làm sao, trước mặt mọi người mà nó không biết xấu hổ hả!”
Vân Tri nhìn quanh, thấy không có người mới nhỏ giọng nói: “Nó mới cắt buồng trứng, chắc là, chắc là chơi quá hưng phấn mới… mới như vậy, Hàn Lệ, cậu đừng so đo với một con chó.”
Trong đầu lại nghĩ tới hình ảnh lúc nãy, lúng túng lại buồn cười.
Vân Tri nhịn không được cười thành tiếng.
Hàn Lệ nhìn cô một cách khó tin: “Cô cười tôi?”
Chết rồi, bị phát hiện.
Vân Tri vội vàng che miệng, lắc đầu phủ nhận: “Không cười, không cười.”
“Hàn Vân Tri, nhà tôi đối xử với cô rất tốt, vậy mà cô còn cười tôi!” Hàn Lệ chỉ Lộ Tinh Minh, “Cô cùng một phe với nó đúng không?”
Vân Tri ngơ ngốc: “… Ơ?”
Hàn Lệ không chịu buông tha, hừ hừ hỏi: “Tôi hỏi cô, nếu tôi với nó cùng trong một đám cháy, cô cứu ai trước?”
Vân Tri mờ mịt, nghi hoặc nhìn Hàn Lệ đang nổi giận.
Rốt cuộc là cậu uống lộn thuốc gì vậy?
Lại nhìn Lộ Tinh Minh, cũng đang hứng thú tìm câu trả lời.
Vân Tri lại bị kẹp giữa hai người cảm giác như đang ở dưới địa ngục nóng bỏng.
Cô nhìn Hàn Lệ, lại nhìn Lộ Tinh Minh, hai giây yên lặng, ngơ ngác há miệng trả lời, “Cứu… Cứu lửa.”
“…”