Bẻ Em Không Thương Lượng

Chương 8: Chương 8




Cảnh Mân lo lắng nhìn anh trai, từ buổi sáng cô về nhà, liền nhìn đến Cảnh Nhiên có bộ dạng cá chết, rũ đầu vô tình, mỗi khi liếc nhìn cô một cái sẽ thở dài ba tiếng.

Nhìn nhìn lại gương mặt vừa xanh vừa tím vừa sưng kia, quả thực có thể so sánh với người vừa bị đánh rớt đài quyền anh!

“Anh, có phải là tối hôm qua trong nhà bị ăn trộm không? Sao anh bị đánh thành cái dạng này?” Từ nhỏ đến lớn, hình tượng anh trai ở trong suy nghĩ của cô đều là cao lớn mà lại chói lọi! Đột nhiên bị đánh thành như vậy, thật đúng là có chút khó có thể tiếp nhận.

Cảnh Nhiên tiếp tục dùng một đôi mắt cá chết chằm chằm vào cô, “Mân Mân, em có phải hay không. . . . Có phải là. . . .” Cảnh Nhiên mở to miệng nửa ngày, cũng không nói ra 4 chữ "Đồng tính luyến ái”, bởi vì bốn chữ này đánh sâu vào hắn khá lớn!

Lằn nhằn nửa ngày, vẫn quyết định thay đổi cách nói bỏ đi bốn chữ kia, “Em và Trần Việt có phải là loại quan hệ đó?”

Nhìn Cảnh Mân trong nháy mắt mặt trắng bệch, Cảnh Nhiên lập tức hiểu, sau đó nhanh chóng mà đứng dậy, đi vào trong phòng nhỏ đặt bài vị cha mẹ, bùm cái quỳ xuống.

Hắn vẫn không nỡ nổi giận với em gái, cho nên chỉ có thể dùng phương thức như vậy trừng phạt mình, coi như là gián tiếp trừng phạt em gái!

“Cha, mẹ, con thực xin lỗi với hai người, không dạy tốt em gái, làm cho em ấy không hiểu chuyện đi kết giao với một số người tầm bậy.”

Cảnh Mân đưa ra gương mặt tái nhợt, đứng ở cửa ra vào không dám đi vào, “Anh, Trần Việt nói cho anh? Anh ấy đánh anh thành như vậy sao?” Tối hôm qua trong nhà chỉ có hai người bọn họ, chẳng lẽ cũng là bởi vì anh trai biết rõ giới tính của cô, cho nên hai người mới có thể đánh nhau?

Cô đột nhiên cảm thấy rất tức giận, cho dù anh trai thật sự có cái gì không đúng, Trần Việt cũng không nên đánh hắn thành như vậy a! Không nhìn thầy chùa thì xem mặt phật, Trần Việt ra tay nặng như vậy, cũng không nhớ hắn là anh trai của ai!

Cho dù cô yêu mến Trần Việt thế nào, nhưng trong lòng cô, anh trai so với bất luận kẻ nào đều nặng hơn nhiều!

Trên mặt mũi Cảnh Nhiên đều cảm thấy hơi hơi đau, nhưng chút đau này căn bản không bằng áy náy đau nhức trong lòng của hắn, “Mân Mân lại đây.”

Hắn nghiêm túc ra hiệu em gái quỳ đến bên cạnh hắn, sau đó lạnh lùng nói ra: “Mân Mân, em phải thề trước mặt ba mẹ, nói em sẽ sửa đổi, từ nay về sau tìm người con trai tốt mà cả đời bên nhau! Không đi kết giao những người tầm bậy.”

Cảnh Mân bĩu môi, không vui nói: “Em không có kết giao người tầm bậy!”

“Yêu đương với con gái không tính tầm bậy sao!” Cảnh Nhiên khó có thể tin nhìn cô, bây giờ trong ý nghĩ của học trò nhỏ rốt cuộc nghĩ cái gì a!

“Anh, đây là lựa chọn giới tính bình thường. . . .”

“Câm miệng, không cho phép em nói linh tinh ở trước mặt cha mẹ, thật lòng mà sám hối cho anh!!” Cảnh Nhiên nóng nảy che miệng em gái, cả khuôn mặt đều bị tức tái rồi.

Cảnh Mân mở to hai mắt không phục trừng mắt anh trai, tuy cô cảm giác mình tại lựa chọn giới tính thì đặc biệt, nhưng anh trai phản ứng như vậy thật là có chút không thể nói lý! Ngược lại cô hi vọng anh trai mắng cô dừng lại hoặc là đánh cô một trận, như vậy có thể sẽ sảng khoái chút ít. . . .

Nhìn đến em gái nhất thời không biết nhận sai, Cảnh Nhiên đơn giản kéo cô đi ra ngoài, tận tình khuyên bảo: “Mân Mân, từ nay về sau không cho phép em đi tìm Trần Việt, em xem ngay cả anh là một người đàn ông cũng bị cô đánh thảm như vậy, nếu như hai người ý kiến không hợp lời…, vậy còn không bị cô ấy đánh chết a!”

Cảnh Nhiên tuy luôn miệng nói muốn cho em gái biến trở về, nhưng kỳ thật trong lòng của hắn cũng không tin chắc, cũng không biết mình nên làm cái gì, cũng không thể nhốt cô trong nhà a! Kế hiện nay cũng chỉ có thể xuất chiêu "Lớn đánh uyên ương”, xem có thể nói mở hai cô hay không.

“Anh, cô ấy đánh anh thành như vậy, em nhất định sẽ tìm cô ấy lý luận.” Kỳ thật hai người kết gi¬ao nửa tháng, trong nội tâm cô cũng rất không xác định, Trần Việt đối với cô rất tốt, rất lịch sự, tại trước mặt cô cũng luôn phong độ nhẹ nhàng, nhưng cô xem, những điều này là mặt ngoài, cảm thấy Trần Việt làm những điều này, rất không tự nhiên cũng rất giả! Cô căn bản là nhìn không tới thực tâm của Trần Việt.

“Anh nói từ nay về sau không cho phép em đi gặp cô ấy, em có thể nghe lời hay không!” Cảnh Nhiên bất đắc dĩ nói.

“Anh, em đã trưởng thành, biết mình muốn là cái gì! Nếu như anh cảm thấy trong nội tâm rất không thoải mái, rất khó tiếp nhận, vậy anh liền đánh em dừng lại a, đánh xong em vẫn yêu con gái.” Cảnh Mân quật cường nhìn hắn.

Cảnh Nhiên đột nhiên phát hiện, khoảng cách của hắn và em gái nguyên lai đã kém xa như vậy rồi, hắn không hiểu cô, không thể lý giải tư tưởng của cô, chuyện hắn xem là sai, vì cái gì đến chỗ cô, lại đương nhiên là đúng? Chẳng lẽ đây là sự khác nhau của tuổi tác sao? Nhưng tuổi của bọn họ kém cũng không lớn a!

Chẳng lẽ hắn xem tv chỉ thích xem tin tức có sai sao? Đọc sách chỉ xem tạp chí xe hơi có sai sao? Xem Com¬put¬er sẽ cháng váng đầu cũng là lỗi của hắn sao?

Trong tin tức sao không truyền bá tin tức đồng tính luyến ái! Tạp chí xe hơi sao không xen kẽ một ít tin tức đồng tính luyến ái! Trên in¬ter¬net có một đống lớn tin tức phương diện này, nhưng hắn căn bản không xem!

Chẳng lẽ những thứ này chính là thủ phạm tạo thành sự khác nhau giữa hắn và em gái! ! !

Vậy hắn từ giờ trở đi xem phim truyền hình nhiều hơn, xem ngôn tình tiểu thuyết nhiều hơn, bổ sung tin tức trên mạng nhiều hơn, còn không đến được cuối? (giống như đã quá muộn!)

Cảnh Nhiên đột nhiên có loại dự cảm, bởi vì Trần Việt xuất hiện, cuộc sống của bọn họ đã nhất định không cách nào tĩnh lặng. . . .

Sở Bạch cả người quần áo bình thường, tay bưng ly cà phê, tư thế tiêu sái tựa ở trước cửa phòng làm việc, khóe miệng vẽ ra đường cong, là hắn luyện tập ngàn ngàn vạn vạn lần đối với cái gương mới xác định góc độ nhìn tốt nhất.

Mà hắn duy trì tư thế như vậy, đã có một đoạn thời gi¬an rất dài rồi, làm cho công nhân viên đi qua suýt nữa tưởng trưởng tiệm vì giám sát bọn họ mà định ra làm pho tượng!

Chỉ có Hồ Dịch sư phụ tổ bảo dưỡng nhàn rỗi không chuyện gì, liền lười nhác mà thẳng bước đi tới, đứng ở bên cạnh Sở Bạch ra rả nói: “Trưởng tiệm, anh đã mê đắm nhìn sư phụ kim loại của chúng ta một lúc lâu rồi, có phải là đột nhiên phát hiện Sư phụ Cảnh kỳ thật còn gợi cảm hơn phụ nữ! Nhìn cái mông vểnh lên kia. . . . Chậc chậc!” Vừa phát ra thanh âm hạ lưu, còn vừa dùng tay ở giữa không trung khoa tay múa chân đối với Cảnh Nhiên cách đó không xa.

Sở Bạch lạnh lùng nhìn hắn một cái, rất bình tĩnh nói: “Tôi đang thưởng thức bãi đỗ xe chúng ta từ trước tới nay, lần đầu tiên bạo lực nhất máu tanh nhất huỷ một lượng xe lớn! Mà tôi sở dĩ nhìn mê đắm, đó là bởi vì tôi đang tính toán Cảnh Nhiên sắp sửa bị trừ bao nhiêu tiền lương!”

Hồ Dịch rùng mình một cái, “Trưởng tiệm anh ngàn vạn đừng có dùng ánh mắt như thế nhìn tôi, tôi không đảm đương nổi!”

Sở Bạch cười khẽ một tiếng, “Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ dùng ánh mắt thật dịu dàng nhìn anh! Tướng này đại biểu anh bị trừ sẽ nhiều hơn.”

“Vậy coi như xong, người nên hung ác chút mới tốt!” Hồ Dịch chịu không được run rẩy nổi da gà trên người, “Nói trở lại, hôm nay Sư phụ Cảnh từ buổi sáng đến bây giờ, quanh người đều tản ra hơi thở quỷ dị a, giống như xe có thù oán với hắn! Chẳng lẽ hắn thất tình rồi?”

Sở Bạch không đồng ý lắc đầu: “Hắn còn chưa yêu đương, ở đâu ra mất, tôi xem hắn là chưa thỏa mãn dục vọng. . . .”

Vừa dứt lời, bên Cảnh Nhiên lại truyền tới tiếng vang đánh chuỳ lớn.

Hồ Dịch nhịn không được huýt sáo, “Hắn không phải đang huỷ xe, hắn căn bản chính là đang đập bể xe?”

“Có cái gì khác nhau sao?” Sở Bạch nhấp một ngụm cà phê, thanh âm lạnh nhạt hỏi.

“Đương nhiên là có, huỷ xe chính là đem dỡ bộ phận máy xuống sửa chữa, mà đập bể xe chính là đập phá xe ném bãi rác!”

Sở Bạch minh bạch gật đầu, sau đó lại giơ lên tươi cười tiêu chuẩn, "Không sợ, dù sao tiền lương Cảnh Nhiên rất cao, tôi không ngại trừ hắn nhiều chút.”

“Gi¬an thương!” Hồ Dịch oán thầm một câu trong lòng, đưa tay ngoắc Tiểu Thư đứng ở một bên không biết theo ai tới, “Cậu bé đáng thương, bị sư phụ của cậu làm sợ cháng váng, sống với hắn hẳn là cực khổ!”

Tiểu Thư chán nản thất vọng gật gật đầu, “Sư phụ sớm tâm tình giống như không tốt lắm, thứ nhất là đoạt việc sống của tôi, đập dữ như vậy cũng không sợ thật sự đập bể!” Nhếch miệng tiếp tục nói: “Tôi vừa nói với anh ấy mua tạp chí xe hơi mới, cư nhiên bị anh ấy dữ tợn nhìn, nói xem tạp chí xe hơi gì, một chút cái rắm dùng đều không có!”

Sở Bạch nghe xong lời của hắn, nhướng nhướng mày: “Ở đây mua tạp chí nhiều nhất không phải là hắn sao? Hắn còn thường xuyên cổ động tôi phải mua nhiều hơn cho mọi người xem!”

"Những điều đáng ngờ đều nói rõ, Cảnh Nhiên khẳng định có vấn đề!” Hồ Dịch tổng kết.

“Ừ, cực kỳ có vấn đề!” Tiểu Thư gật đầu tán thành.

“Vấn đề lớn!” Sở Bạch lắc đầu thở dài.

Mà đáp lại bọn họ, lại là "Oanh” một tiếng, cửa xe rơi trên mặt đất.

Gần giữa trưa thì Cảnh Nhiên còn đang huỷ xe, tiểu Thư đứng ở phía sau hắn, đáng thương kêu lên: “Sư phụ, ăn cơm trưa!”

Cảnh Nhiên có chút mờ mịt quay đầu lại nhìn thoáng qua tiểu Thư, “Đã giữa trưa rồi?”

Kỳ thật Cảnh Nhiên đối với hành vi cổ quái của mình một chút ý thức đều không có!

Hắn chỉ nhớ rõ tối hôm qua hắn suy nghĩ về vấn đề giới tính của Cảnh Mân một buổi tối, đầu óc hỗn loạn, đi làm chỉ nghĩ phải làm chuyện gì để cho mình tĩnh tâm, hoàn toàn không nghĩ đến hắn đã đoạt việc của đồ đệ mình, còn tạo cho người ta luống cuống mờ mịt.

"Đi ăn cơm đi.” Tiện tay quăng tay lái ra, liền dẫn đồ đệ đi đến căn tin.

Vừa đến bên trong đã ầm ầm, Cảnh Nhiên vừa lấy xong đồ ăn, đã bị Sở Bạch mang theo vào văn phòng.

“Trưởng tiệm, chuyện gì?” Cảnh Nhiên bới mấy ngụm cơm, phát hiện Sở Bạch đang rất nghiêm túc nghiên cứu hắn, nhịn không được mở miệng hỏi.

“Không có chuyện gì, chỉ muốn nói chuyện phiếm với cậu.”

“Nói chuyện phiếm?”

“Ừ, hôm nay trạng thái nhìn trên mặt cậu rất không bình thường, cho nên tôi muốn quan tâm cậu, còn có nói chuyện buổi sáng do cậu làm việc quá mức mà gây ra cho tôi một ít di chứng.”

“Quan tâm? Di chứng?” Cảnh Nhiên không hiểu ra sao, gần đây cũng biết nói chuyện với Sở Bạch rất lao lực, không nghĩ tới còn có thể lao lực đến tình cảnh này.

“Trước tiên nói một chút xem cậu có tâm sự gì a, xem tôi có thể giúp đỡ nổi hay không.” Sở Bạch tốt bụng giải thích.

Lúc này Cảnh Nhiên rốt cục nghe hiểu vấn đề của hắn rồi, nhưng chỉ có thể lắc đầu, vấn đề Cảnh Mân là đồng tính luyến này, là tuyệt đối không thể lấy ra thảo luận.

Nhìn đến hắn lắc đầu, Sở Bạch nhíu nhíu mày, “Vậy được rồi, chúng ta lại tính xem buổi sáng cậu đập bể bao nhiêu thứ.” Vừa nói xong, liền đem tờ giấy thật dài đưa tới trước mặt Cảnh Nhiên.

Cảnh Nhiên những thứ khác không thấy, chỉ nhìn số tiền phía dưới cùng, một miếng cơm lập tức phun ra, “Khụ khụ. . . . 3 ngàn! Ông chủ anh đang ăn cướp a! Dựa vào cái gì trừ tôi 3 ngàn! !”

“Trên mặt tờ danh sách không phải viết rất rành mạch đấy sao? Cũng không phải là do cậu, bất quá cậu không muốn gi¬ao số tiền này cũng đúng, nói cho tôi biết nguyên nhân cậu trở lên thất thường liền OK.” Sở Bạch giảo hoạt cười cười, rút về.

Cảnh Nhiên thở dài, suy tư thật lâu mới hỏi: “Trưởng tiệm, anh nói đồng tính luyến ái là trời sinh, hay là trong quá trình đang phát triển bị ảnh hưởng ?”

Sở Bạch lập tức mở to hai mắt! Hoàn toàn không nghĩ đến Cảnh Nhiên sẽ trực tiếp đưa ra vấn đề như vậy, làm sao có thể kéo đến phương diện đồng tính luyến ái này? Chẳng lẽ nói. . . Hắn không dám nghĩ, hắng giọng, “Cái này rất khó nói, có ít người thật là trời sinh, có ít người cũng là thụ cảnh vật chung quanh ảnh hưởng chuyển thành đồng tính luyến ái, còn có một ít người chính là song tính luyến.”

“Song tính luyến!!” Cảnh Nhiên vừa giật mình, hai ngày này hắn nghe được danh từ mới thật sự nhiều lắm! "Những người chịu ảnh hưởng này có thể trị hết không?” Trong lòng, hắn rất tự nhiên quy em gái thành loại người chịu ảnh hưởng.

Sở Bạch cổ quái nhìn hắn, sắc mặt có chút khó coi: “Mặc kệ đồng tính luyến ái, khác phái luyến, song tính luyến, cũng không phải bệnh, không có trị liệu cần thiết, trừ phi là một số người thật là có vấn đề tâm lý mới chịu gặp bác sĩ tâm lí tiến hành uốn nắn!”

“Bác sĩ tâm lí! ! ! Đúng đúng đúng. . . . Gặp bác sĩ tâm lí.” Cảnh Nhiên bởi vì lời của Sở Bạch mà trước mắt sáng ngời, giống như là trong bóng đêm vùng vẫy hồi lâu, rốt cuộc tìm được ánh sáng, lập tức quăng cơm hộp ra, liền chạy ra bên ngoài, vừa chạy còn vừa ồn ào: “Trưởng tiệm buổi chiều tôi xin nghỉ, không tới.”

Sở Bạch nhìn bóng lưng đã điên cuồng chạy, có điểm dở khóc dở cười, cảm thấy đoạn đối thoại vừa rồi quả thực chính là không giải thích được!

Chẳng lẽ Cảnh Nhiên hắn. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.