Tết âm lịch năm nay, Trần gia náo nhiệt dị thường, mẹ con Trần gia, anh em Cảnh gia, hơn nữa có Trưởng tiệm Sở không mời mà tới, hào khí mừng năm mới bị khuếch đại đến cao điểm.
Hai người đàn ông đáng thương bị đuổi vào phòng bếp, ba người phụ nữ thì ở phòng khách nhàn nhã chờ đợi cơm giao thừa.
Trưởng tiệm Sở vừa xắt thức ăn vừa phàn nàn: “Cái gì gia đình! Cảnh Nhiên cậu thảm, toàn gia đình này chính là chế độ nữ tôn nam ti, xem ra cậu không có thời gi¬an xoay sở .”
Cảnh Nhiên cười cười, “Tôi không cảm thấy có cái gì không tốt nha!”
Trưởng tiệm Sở một bộ biểu lộ gặp quỷ: “Cậu thật sự là hết thuốc chữa.”
Cơm tất niên phong phú, tất cả mọi người ăn thật tận hứng, sau khi cơm nước no nê, liền ngồi chung xem đêm liên hoan tết, Cảnh Mân bởi vì nói ngọt, cho nên nhận được tiền lì xì của tất cả mọi người ở đây, cân nhắc phân lượng, thật là nhiều, cho nên cả buổi tối cô là người cười ngọt nhất.
Cảnh Nhiên và Trần Việt dính cùng một chỗ, vừa xem TV vừa cắn hạt dưa, Trần Việt không biết nói cái gì bên tai Cảnh Nhiên, Cảnh Nhiên lập tức ngốc thành người máy.
Mọi người không hiểu ra sao nhìn hai người bọn họ, “Tiểu Việt con nói cái gì, khiến tiểu Nhiên sợ đến như vậy?” Lão thái thái cực kỳ có quyền lên tiếng nhịn không được đặt câu hỏi.
Trần Việt tiếp tục cắn hạt dưa, “Không có gì, con chỉ nói với hắn vài ngày nữa đi nhận giấy hôn thú đi.”
Lần này tất cả mọi người ngốc thành người máy.
Trong đại sảnh chỉ còn lại có người chủ trì tiếng nói chuyện chít chít méo mó của người chủ trì đêm liên hoan tết, và tiếng cắn hạt dưa ken két của Trần Việt.
Sau đó, Cảnh Nhiên bạo phát!
“Trần Việt em thật quá mức! ! Bình thường cái gì cũng nhường em, anh cũng không thấy sao, vì cái gì cả chuyện cầu hôn em cũng đoạt của anh. . . .”
Thật là một tết âm lịch náo nhiệt vô cùng nha, Trần lão thái thái cười đến thấy răng không thấy mắt.
Hết.