Bệ Hạ, Không Thể!!

Chương 56: Chương 56: Bạch ngọc anh đào




Edit: Han.

Mị thịt trước đó không đạt được sự thoả mãn nên vừa nóng lại ướt, đói khát hấp thụ cự long lần nữa căng nhập, tầng tầng nếp gấp hoa thịt bị ma xát, trong tiếng nước nhóp nhép dâm mỹ, đại quy đầu để ở trước huyệt tâm mẫn cảm đảo lộng thật mạnh.

“A! Ô ô ~”

Mỗi lần thở dốc đều có thể ngửi được mùi vị tinh dịch, hương khí tanh nồng sặc lên làm mũi Nhiễm Diên có chút toan trướng chua xót, ngửa đầu lại phải đón nhận khoái cảm mãnh liệt khiến nàng khó chịu bật khóc, mười đầu ngón tay nắm chặt lấy chăn gấm bên cạnh, địa phương hư không nhất rốt cuộc đạt được đến thoả mãn.

“Đâm, đâm ta.......Cắm, cắm nhanh lên!”

Không thể không nói, tình dục là vũ khí sắc bén để dạy dỗ nhân tâm, tuy là Nhiễm Diên mạnh miệng, nhưng khi gặp được căn thịt bổng thiên phú dị bẩm này của Quý Thịnh, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn thần phục.

Cố kỵ một bên mắt cá chân nàng bị thương, Quý Thịnh thay đổi tư thế, hai chân để ở bên sườn đùi nàng, cúi người đem cự long dữ tợn màu hồng tím cắm đến lút cán, bắt lấy tay nhỏ của Nhiễm Diên để ở trên bụng hắn nâng tới bên miệng, ngậm lấy ngón trỏ oánh bạch mềm nộn nhẹ mút.

“Mọi người đều nói Chung Tin sinh ra rất mỹ, so với Vệ Hằng còn hơn một chút, A Diên cảm thấy thế nào?”

Thọc vào rút ra không nhanh không chậm làm huyệt thịt tham lam co rút không ngừng, dịch thuỷ tràn ra ngoài theo động tác rút ra của dương vật, Nhiễm Diên cảm thấy hơi đau nhưng đồng thời cũng cảm thấy vui sướng, mị nhãn như tơ, thanh âm kiều mị lãng đãng: “Không, không đẹp bằng Đại, Đại Vương.....”

Quý Thịnh bật cười, nảy hông thẳng lưng thật mạnh: “Tiểu dâm phụ, luôn thức thời như vậy, kêu Bổn Vương làm thế nào buông bỏ được nàng.”

Quy đầu thô cứng liên tiếp tàn nhẫn đảo đánh, đâm đến mức cung khẩu mở rộng, thuỷ dịch loạn bắn, thịt non co bóp, liếm hút chặt chẽ quả thực bức bách Quý Thịnh chỉ hận không thể thao hỏng hoa huyệt mất hồn này, nghe tiếng Nhiễm Diên khóc kêu nhỏ vụn, trong xương cốt hắn đều là vui vẻ dục tiên dục tử nhẹ nhàng phiêu diêu.

“Bạch bạch bạch! Xì xì~”

“A a a ~ tới, tới rồi! Không, không cần cắm! A ô!”

Cuồng loạn thọc vào rút ra làm nhục huyệt vốn là sắp leo lên cao trào lại lần nữa dâng lên khô nóng mãnh liệt, thịt huyệt hút chặt lấy cự long thô cứng, ngọc dung mỹ lệ của Nhiễm Diên tràn đầy thống khổ, thét chói tai liên tục lắc đầu, chân trái còn khấu khoá vàng loạn quẫy, hiển nhiên là một bộ dáng không chịu nổi.

Quý Thịnh hãy còn đang cắm sâu vào, côn thịt lớn nổi đầy gân xanh dùng một tốc độ đáng sợ cuồng thao ở trong nhục huyệt, quy đầu cắm vào cung khẩu nhanh chóng rút ra, mào gà một đường cọ xát, lại thọc hợp, dâm thuỷ ấm áp trơn dính đột nhiên tăng nhiều.

“Bảo bối dâm đãng, phun nhiều nước ra chút!”

“A......”

Một đòn đâm sâu cuối cùng, trực tiếp khiến Nhiễm Diên cong lên vòng eo, muôn vàn sung sướng khuây khoả ấp ủ đã lâu trong khoảnh khắc nổ tung khắp cơ thể, côn thịt nháy mắt rời khỏi, một cỗ thuỷ dịch trong suốt từ tiểu mật động phun ra, tạo thành độ cung xinh đẹp trong không khí, “tí tách tí tách” xẹt qua.

“Thật đẹp.”

Quý Thịnh cúi đầu nhìn cơ bụng nhuộm đầy dịch thuỷ triều phun, dùng ngón tay quét lấy một chút, ngậm vào trong miệng, tất cả đều là hương vị thơm ngọt của Nhiễm Diên, thẳng đến khi cột nước kia yếu bớt, Nhiễm Diên nằm ở giữa chăn gấm ướt át đã không còn tri giác, hắn tuốt tuốt cự long nóng cháy, đem tinh dịch đã sớm muốn phun trào nhắm ngay trước hoa huyệt Nhiễm Diên mà bắn.

Thịt huyệt lộ ra bên ngoài đỏ bừng hơi sưng, ẩn giấu trong đó là lỗ nhỏ mềm mại ấm áp, mật thuỷ trong suốt hoà cùng bạch dịch nồng đậm phun tung toé, hình ảnh dâm đãng hoa lệ.

--------

Nhiễm Diên hôn mê hồi lâu, khi mở mắt ra thì trời đã sáng, cả người hư nhuyễn không có lấy một tia sức lực, trong không khí vẫn còn tản mạn dâm vị cùng dược vị. Chăn gấm ướt át hỗn độn dưới thân đã sớm được thay mới, ngay cả thân mình của nàng cũng được lau qua.

Giữa hai chân hơi lạnh, nàng nhíu mày nhìn lại, mới phát hiện mắt cá chân phải bọc lụa trắng bị treo lên, chăn trái khấu khoá vàng lại bình yên vô sự gác ở trên giường, dạ dày bỗng trào lên một cỗ chua xót, nàng ho nhẹ hai tiếng, nơi bị đánh ấn tự trước ngựa tựa hồ cũng không còn quá đau như trước, không biết được bôi lên bí dược gì, lúc này đã bắt đầu kết vảy.

Bên này nàng mới ho một tiếng, đằng sau màn lụa mỏng trong đại điện liền truyền đến tiếng bước chân, Quý Thịnh chỉ mặc mỗi trung y (quần áo trong, thường mặc đi ngủ) màu trắng ngà bước nhanh đi tới, thân hình cao lớn thon dài, khí tức áp bách.

“Nước.....”

Nhiễm Diên đến tay cũng không nâng lên nổi, chỉ có thể phát ra thanh âm hư nhược nho nhỏ, Quý Thịnh hình như còn khá vui vẻ khi hầu hạ nàng, bưng nước ấm bỏ thêm mật hoa liên tiếp đút cho nàng uống mấy chén, nước vào làm nhuận miệng lưỡi, ngay cả bụng nhỏ cũng đều có cảm giác no trướng.

“Còn muốn uống nữa sao?”

Hắn ưu nhã nắm chén ngọc lưu li, mắt đen sáng như sao trời hơi mang một tia ý cười kỳ quái, Nhiễm Diên cũng không phát hiện ra, lại tiếp tục uống thêm một ly, môi nhỏ kiều diễm như hoa không ngừng nhấp miệng chén, nụ cười bên môi Quý Thịnh càng đậm.

Đợi nàng uống xong rồi, hắn lại lấy khăn giúp nàng chà lau khoé miệng, thời điểm này mới là tháng đầu của mùa thu, thời tiết còn chưa chuyển lạnh, cho nên hắn liền không đắp chăn cho Nhiễm Diên, ngọc thể trần trụi tuyệt mỹ ngang dọc nằm ở trên giường, tuỳ thời chờ hắn hái.

Uống no nước, Nhiễm Diên cũng không phục được vài phần khí lực, má đào hồng nộn, mắt đẹp hơi liễm nhìn Quý Thịnh nói:

“Thả ta trở về Bàng Cung đi.”

Quý Thịnh không hề phản ứng, xoay người từ án kỉ nhỏ trên đầu giường lấy tới một đĩa bạch ngọc anh đào (quả anh đào màu trắng), sủng nịch liếc mắt nhìn Nhiễm Diên, làm như chưa nghe thấy lời nàng, trầm giọng: “Quả này mới được đưa đến, ăn chút đi.”

Không giống như hồng anh đào của tháng năm, bạch ngọc anh đào hình dáng to hơn, trơn bóng nhẵn mịn như ngọc thạch, không hạt, lại cực ngọt, là loại trái cây mà Nhiễm Diên yêu thích nhất trong năm, nhưng lúc này hổ lang (lang = sói, hổ lang = Quý Thịnh) còn ở ngay bên cạnh, nàng quả thực là nuốt không trôi.

“Ta phải về Bàng Cung.”

Nếu không trốn thoát khỏi Yến Cung, vậy thì liền không trốn nữa, chỉ là nàng không muốn ngày ngày bị khoá ở trong Thượng Dương Điện như vậy, đánh ấn tự thì thôi, làm thương chân nàng, nàng cũng không oán hắn, ngay cả việc sinh hài tử cũng có thể thương lượng.

“A Diên đã quên lời nói của Bổn Vương rồi sao? Đợi ở nơi này, sau khi có thai, đừng nói là Trường Hoa Điện, Lập Chính Điện Bổn Vương cũng có thể cho nàng ở, hiểu không?”

Quý Thịnh sờ sờ bụng nhỏ phẳng lặng của Nhiễm Diên, đêm qua từ đầu tới cuối hắn đều không có bắn vào trong.

“Xem ra, trí nhớ của A Diên vẫn không được tốt, nếu miệng bên trên không ăn, vậy liền dùng miệng nhỏ phía dưới ăn đi.”

“Ngươi! Ngươi muốn làm cái gì!”

Chỉ thấy Quý Thịnh vê một quả bạch ngọc anh đào trong lòng bàn tay, lại lăn lăn ở trên bụng nhỏ tuyết trắng của Nhiễm Diên, lòng bàn tay hơi đẩy, quả nhỏ kia liền theo âm mao thưa thớt rơi xuống, bên dưới hoa môi sưng đỏ được Quý Thịnh bôi dược, đã tan sưng, giờ đây lại mỹ lệ như một đoá hoa.

“Tất nhiên là đút A Diên ăn quả a, ta nhớ rõ năm trước nàng luôn thích ăn loại quả này, đã nhìn quen cái miệng nhỏ phía trên ăn, nhưng còn chưa từng xem qua phía dưới ăn nha.”

Thanh âm hắn vốn là trầm thấp dễ nghe, nói ra lời hạ lưu thế nhưng lại cũng quá mức mê người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.