Bệ Hạ, Không Thể!!

Chương 66: Chương 66: Bổn Vương chỉ thuộc về một mình A Diên




Edit: Han.

Ngày đại quân hồi Yến, Quý Thịnh cởi bỏ khoá vàng trên mắt cá chân Nhiễm Diên, mặc y phục lộng lẫy mang theo nàng ngồi vào long liễn đi về phía Thiên Điện, văn võ bá quan đã sớm chờ sẵn, lúc này trên quảng trường to lớn rộng rãi đã là một mảnh tưng bừng nhộp nhịp.

Quý Thịnh bước xuống long liễn trước, đợi khi xoay người đỡ Nhiễm Diên xuống, đám đông vẫn luôn khe khẽ nói nhỏ nháy mắt đều trở nên yên tĩnh, một là kinh ngạc vì sự nhu tình của Yến Vương, hai hiển nhiên là vì bị mỹ mạo của Nhiễm Diên làm ngây người.

Gió nhẹ đưa tà váy dài gợn sóng bay bay, dải lụa mềm choàng tay nhẹ như mây, chỉ thấy Nhiễm Diên đi từng bước nhỏ giữa không gian lung linh rực rỡ, mà nhan sắc mỹ lệ khuynh thành của nàng lại càng khiến người ta loá mắt.

“Đại Vương thiên tuế!”

Một người hô lên, mọi người liền đồng loạt quỳ gối trên mặt đất, khi tất cả đều cung kính cúi đầu, chỉ còn lại từng tiếng gió rít gào và hơi thở uy nghiêm.

“Đáng nhẽ không nên mang A Diên tới đây.” Trong lời nói trầm thấp của Quý Thịnh đã có chút lạnh lẽo, đen mặt nắm tay Nhiễm Diên đi trên thảm giữa quảng trường, quanh thân lệ khí khiếp người.

Nhiễm Diên chỉ cảm thấy hắn như vậy rất thú vị, dùng quạt lông khổng tước trong tay nửa che má hồng nhoẻn miệng tươi cười.

Bước lên tầng tầng thềm ngọc, hai người nắm tay đứng ở nơi cao nhất, đây là lần đầu tiên Nhiễm Diên xuất hiện ở trường hợp long trọng được nhiều người quỳ lạy như thế, hơn nữa còn là các đại thần trong triều - bộ xương của quốc gia, bễ nghễ mà nhìn xuống dưới, nàng cuối cùng cũng hiểu rõ quyền uy của bậc đế vương, giống như Quý Thịnh ngay trong thời khắc này, cửu ngũ chí tôn.

“A Diên, cuộc đời này Bổn Vương nhất định sẽ nắm tay nàng cùng quân lâm thiên hạ, thụ hưởng vinh quang, nhận lấy sự bái lạy của mọi người.”

Trong hoảng hốt, Nhiễm Diên ngẩng đầu nhìn về phía người nam nhân bên cạnh, khí tức uy nghi của bậc đế vương nồng đậm quanh thân hắn, ngay cả nàng ở thời khắc này cũng đều phải khuất phục dưới khí tràng mạnh mẽ ấy, có điều nàng cũng không hề sợ hãi, bởi vì hắn đã cho nàng một lời hứa nặng nhất.

Sau khi cùng Quý Thịnh sóng vai ngồi quỳ sau ngự án, các đại thần phía dưới mới có thể đứng dậy nhập toà (vào chỗ ngồi của mình).

“Hôm nay là ngày đại hỉ của Yến quốc ta, Tề Vệ đều diệt, Bổn Vương mời các khanh cùng tham gia yến hội, một là muốn chúc mừng Yến quốc thịnh vượng, hai là để khao ba quân, mọi người cùng chung vui.” Dứt lời, Quý Thịnh liền nâng chén rượu khắc Cửu Long một ngụm uống hết, mạnh mẽ cuồng ngạo nhưng vẫn không mất đi sự ưu nhã uy nghiêm.

Các đại thần tất nhiên là phải kính lại, cùng nâng chén cao quá đỉnh đầu, hướng về phía đài cao trên thềm ngọc, hô vang: “Ngô Vương đại hỉ.”

Tiếng hô chúc rung trời vẩn quanh vang vọng, tận đến khi quan lễ tuyên bố khai yến, cung nhân mới bắt đầu tấp nập mà bưng lên các món ngon, sênh ca hoà tấu réo rắt, cung vũ hút mắt. Nhiễm Diên không thể không cảm thán, so với hầu hết các chư quốc “Lễ băng nhạc hư”* khác, Yến quốc chi thịnh đã là sự thật được định.

(* Lễ băng nhạc hư: thành ngữ, ý chỉ đạo đức xã hội xuống cấp, chế độ tan rã)

“A Diên lúc nãy không phải nói là đói bụng sao, nhanh ăn đi.”

Các món ngon phía trên ngự án của quân vương hiển nhiên là khác với chúng đại thần, ở thời kỳ Xuân Thu thiếu thốn nguyên liệu thực phẩm mà còn có nhiều món ăn phong phú thế này đã là không dễ dàng, Nhiễm Diên lúc này mới phát hiện hơn phân nửa đều là món nàng thích, nhìn Quý Thịnh toàn tâm toàn ý gắp thức ăn cho nàng, trên ngọc dung đạm nhiên của Nhiễm Diên nhiều thêm một mạt đỏ ửng.

“Đủ rồi, ta không ăn hết nhiều như vậy.”

Nàng đè thấp thanh âm, trong tiếng nói uyển chuyển kiều mị tất cả đều là bất đắc dĩ, tiếp nhận đũa ngà voi do Quý Thịnh đưa tới, nếm thử đồ ăn trong đĩa, thỉnh thoảng nhìn về nhóm vũ nữ giữa quảng trường, thời này ca múa phần nhiều là để tán dương thượng cổ, nên mang hơi hướng nghiêm túc trang trọng.

“Chuyên tâm ăn đi, vở kịch lớn còn ở phía sau.”

Quý Thịnh lấy một tấm khăn lụa từ trong khay gỗ trên tay cung nhân, thay Nhiễm Diên lau đi nước sốt nơi khoé miệng, đôi mắt nồng đậm ý vị thâm tình sủng nịch, không hề bận tâm đây là trường hợp nào, nhưng Nhiễm Diên sao dám để hắn hầu hạ, đặc biệt là còn ở trước mắt bao nhiêu người, sợ đến ngày mai truyền ra nàng lại có thêm danh hào mị quân hoạ thuỷ.

“Để ta tự làm.”

“Đừng lộn xộn.” Quý Thịnh làm sao có thể buông tha cơ hội khoe ân ái, bờ môi mỏng cong lên độ cung tuyệt đẹp, nắm lấy tay Nhiễm Diên đang đẩy hắn ra, cười nói: “Không lâu nữa nàng sẽ là vương hậu của ta, sợ gì chứ.”

Nhiễm Diên vô lực phản bác, hắn quá bá đạo tuỳ ý, chỉ đành mặc hắn, phân tâm nghe ca vũ ồn ào giữa sân, tò mò hỏi: “Còn có tuồng gì chưa hát?”

“A Diên muốn xem luôn bây giờ sao?” Thấy Nhiễm Diên gật đầu, Quý Thịnh liền buông khăn lụa trong tay xuống, ôn nhu cười, bỗng nhiên vỗ vỗ tay, phía trên quảng trường lập tức khôi phục lại sự yên tĩnh, tất cả mọi người đều ngừng hoạt động của mình.

Trong khoảnh khắc, các vũ nữ đều lui xuống, bên sườn phía đông truyền đến thanh âm giáp vệ tiến vào, Nhiễm Diên chần chờ ngước mắt nhìn lại, liền thấy mấy chục binh sĩ áp giải một người chậm rãi đi lên sân, người nọ đã ở tuổi trung niên, trên người y còn mặc vương bào huyền sắc thêu kỳ lân xộc xệch hỗn độn, ước chừng là quá mức sợ hãi, đi đường cũng run run, rất nhiều lần đều xụi lơ ngã xuống mặt đất, giáp vệ đành phải đem y kéo tới giữa sân.

“Đây là.....Tề Vương?” Nhiễm Diên không khỏi ngạc nhiên.

Không chỉ riêng Nhiễm Diên, ngay cả quần thần Yến quốc cũng bắt đầu khe khẽ nói nhỏ bàn luận, Tề Vương với vẻ mặt trắng bệch hoảng sợ, lúc nhìn thấy Quý Thịnh trên thềm ngọc, liền sử dụng cả tay lẫn chân bò lên vài mét, cao giọng gào khóc.

“Yến Vương! Yến Vương tha mạng! Quả nhân nguyện xưng thần với Yến quốc, dâng lên trân bảo và mỹ nhân, dù phải làm trâu làm ngựa cũng được, chỉ cầu xin Yến Vương tha cho một mạng...oa!” Thanh âm y tràn đầy kinh hoảng, nói năng lộn xộn cầu xin, không hề có tôn nghiêm của vua một nước, nằm sấp trên mặt đất như con kiến, chỉ nguyện tham sống sợ chết.

“Quả nhân còn có mấy nữ nhi, cũng, cũng có thể dâng lên cho Đại Vương, mong Yến Vương khai ân!”

Quý Thịnh không nói gì, rất có hứng thú mà nhìn Tề Vương, tư thế ưu nhã nâng chén ngọc nhấp một ngụm rượu mạnh, trong mắt đen thâm thuý hung ác tràn đầy ý cười hài hước, tận đến khi nghe thấy Nhiễm Diên ngồi bên cạnh cười lạnh, hắn mới dựa sát lại.

“Tức giận sao? Ngoan, Bổn Vương chỉ thuộc về một mình A Diên.”

Lúc này là lúc nào rồi mà hắn còn giở giọng tà nịnh lưu manh ấy ra, Nhiễm Diên trừng mắt liếc hắn một cái, Quý Thịnh mới thành thật nghiêm túc hơn một chút, tuỳ tiện phất phất tay với giáp vệ, mấy người kia liền kéo Tề Vương trói lại, giơ tay chém xuống, vương bào vốn tượng trưng cho hoàng quyền lập tức nát thành nhiều mảnh, Tề Vương trong sự kinh hoảng bị lột thành trần như nhộng.

Một thân to mọng béo múp, thịt thừa xếp thành từng vòng, Nhiễm Diên vội dùng quạt lông che khuất đôi mắt, bất mãn nhìn về phía Quý Thịnh hỏi: “Ngươi đây là muốn làm cái gì?”

Quý Thịnh nở nụ cười ôn hoà, thừa dịp diện tích của quạt lông khổng tước khá lớn, nhân cơ hội trộm thơm lên má Nhiễm Diên, đến khi quay người ngồi thẳng lại, trên tuấn nhan đã chỉ còn một mảnh lạnh lùng âm lệ, trầm giọng hạ lệnh: “Lột da y cho Bổn Vương.”

Quảng trường lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng thét thảm thiết thê lương đến cực điểm của Tề Vương, còn chưa chịu tra tấn đã bị doạ sợ đến tiểu ra, ngay cả Nhiễm Diên cũng giật mình kinh ngạc, mắt đẹp khẽ run, bên tai chỉ còn tiếng Quý Thịnh nói khẽ.

“Bổn Vương nói muốn lột da y, A Diên còn tưởng là nói đùa sao? Ngoan, mau nhìn xem.”

Khổ hình như thế, Nhiễm Diên làm sao dám xem, dụng cụ hành hình đã được dọn lên, lúc này Tề Vương giống như gia súc sắp bị làm thịt, thân thể bị treo lên, trói chặt vào cột gỗ, người bên dưới không một ai dám mở miệng cầu xin.

Loại hình pháp tàn nhẫn không thua gì lăng trì này khiến Nhiễm Diên sởn cả tóc gáy, muốn mở miệng nhưng phía dưới đã bắt đầu tra tấn.

Dao nhỏ sắc bén dùng lực độ cắm vào trong xương sống Tề Vương, một đao hạ xuống, tiếng hét thảm thiết của y hãy còn vang vọng xung quanh, phía sau lưng đã bắn đầy máu tươi, làn da dày dặn nhanh chóng bị cắt, chia làm hai nửa....

Tác giả ps: Đại Vương vẫn luôn tàn bạo thành tính, thôi thì tha thứ cho hắn đi ~

Han: Dạo này có chút vui chơi quên nhiệm vụ (~ ̄▽ ̄)~, 4-5 chương tới là HHH nên mấy cô cố đợi tui nha, yêu yêu <3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.