Edit: Han
Sau cơn mưa trời lại sáng, ngoài điện trăm hoa khoe sắc, cây cối xanh um tươi tốt, nước mưa đọng lại trên những mái cong của lầu các nhỏ giọt, thỉnh thoảng có bông hoa đào rụng bay theo gió, Nhiễm Diên dựa người vào lan can, nhìn ảnh ngược trong làn nước chảy róc rách lượn lờ.
Nơi xa có tiếng cung nhân cười đùa vui vẻ, thời tiết này Bàng Cung quả thực vô cùng rực rỡ, được Nhiễm Diên cho phép nên có người chèo thuyền vào hồ hái sen, đài sen cùng ngó sen được lấy rồi chia cho mọi người.
“Phu nhân cũng ăn chút ngó sen ngọt đi.”
Nữ Âm bê bàn sơn qua, từng miếng ngó sen trắng như tuyết, được cắt thành mảnh nhỏ rải lên trên chút mật hoa quế, mùi vị thơm ngọt nhè nhẹ tản ra, đây là đồ ăn Nhiễm Diên yêu thích nhất trong năm.
Đương lúc cầm lấy đũa ngọc, nàng bỗng nhiên nghe thấy tiếng ca êm ái từ ven hồ sen truyền đến....
“Chiêm bỉ Kỳ úc, lục trúc thanh thanh ~ Hữu phỉ quân tử, sung nhĩ tú oanh ~ Hội biên như tinh~”
(Trông kìa trên khuỷu sông Kỳ, bờ tre rậm rạp là đà bền dai~ Có vua văn nhã anh tài, Tú oanh đá quý che tai đeo vào ~ Mũ da ngọc sáng như sao~) *
Thanh âm nàng kia ôn nhu uyển chuyển, giọng hát thanh thúy, lời ca thể hiện sự ca ngợi cùng tình yêu mãnh liệt. Nhiễm Diên mỉm cười buông đũa, hướng ven hồ đi đến, càng đến gần tiếng ca kia càng trở nên rõ ràng hơn.
“ Sắt hề hạn hề, hách hề hoán hề ~ Hữu phỉ quân tử, chung bất khả huyên hề ~”
(Xem người thận trọng lại giàu nghiêm trang, Hiển vinh danh tiếng rõ ràng ~ Có vua văn nhã hiên ngang đây rồi, Rốt cùng dân chẳng quên người) *
[* Được trích từ Kinh Thi (dạng thơ nhưng được phổ nhạc), bản dịch của Tạ Quang Phát.]
Nhiễm Diên dừng chân nhìn lại, chỉ thấy nữ tử kia mặc váy dài thân hình yểu điệu, đứng thẳng ở đầu thuyền, ôm vài cành sen hồng, xướng ca thập phần uyển chuyển. Lời ca nói về mỹ nam tử thận trọng, hiên ngang, mạnh mẽ, có chút ngang ngược, trong đầu Nhiễm Diên thế nhưng lại nghĩ đến Quý Thịnh.
Khi thì trang trọng uy nghiêm, khi thì ưu nhã cao quý, khi thì kiệt ngạo khó thuần, người đã gặp qua hắn chỉ sợ đều không thể quên được.
“Sao lại dừng?”
Tiếng ca đột nhiên im bặt, Nhiễm Diên nhíu mày nhìn lại, chỉ thấy thiếu nữ xướng ca kia cung kính đứng thẳng ở đầu thuyền, hướng về phía nàng thi lễ, nàng bất đắc dĩ cười cười, giơ tay vẫy vẫy thiếu nữ, ý bảo nàng ấy lại đây.
Đợi khi nàng kia lên bờ qua đây, Nhiễm Diên đã ngồi quỳ ở ghế mềm trên sập trúc, cánh tay phải tựa vào gối vịn, nhẹ lay động quạt lông đính đá quý trong tay, búi tóc đen bóng mượt mà không được búi lại mà xõa xuống tản ở sau lưng, mỹ lệ đến không nói nên lời, kiều mị muôn phần.
“Phu nhân.”
Nhiễm Diên gật gật đầu, dung mạo thiếu nữ khá thanh tú, đại khái là có chút khẩn trương, liên tục cắn môi nhỏ, đôi mắt sáng ngời trộm nhìn về phía nàng, cung nhân bên người thình lình giáo huấn một tiếng.
“Không thể nhìn thẳng Phu nhân.”
“Không sao, ngươi lại đây.” Nhiễn Diên mỉm cười, nắm quạt lông vẫy nàng kia, tay áo rộng thêu huyền điểu hoa mỹ theo gió khẽ vung.
Thiếu nữ thưa “Dạ” theo sau Nữ Âm đi tới bên sập trúc, ngồi quỳ lên đệm, sửa sang lại mọi thứ thật tốt liền đem bó hoa sen hồng phấn trong ngực nâng lên, vui vẻ nói: “Đây là hoa sen nô tỳ mới hái lúc nãy, xin dâng cho Phu nhân.”
Ba đến năm nụ sen hơi hé nở màu hồng nhạt, Nhiễm Diên ngắt lấy một mảnh cánh hoa chơi ở đầu ngón tay, sóng mắt liễm diễm xao động, đuôi lông mày nhiễm ý cười, mỹ sắc lan tràn khắp xung quanh.
“Vừa rồi bài ca ngươi xướng là Vệ phong, ngươi là người Vệ quốc? Tên là gì?”
Thiếu nữ bưng đĩa nhỏ đựng ngó sen mà Nữ Âm đưa cho nàng ấy, mới ăn được một miếng liền cười trả lời Nhiễm Diên: “Nô tỳ là người ở Thượng quận của Vệ Quốc, vốn không có tên, khi nhập Yến Cung, mới được cấp cho một chữ làm tên, gọi là Nhu.”
Nhiễm Diên có phần hiểu rõ, thời kỳ này nhiều nữ tử đều là dùng luôn tên quốc gia không có tên riêng, người ở các tầng lớp trên có lẽ còn có tên tự, nhưng nếu là sinh hoạt trong tầng lớp dân chúng lao động hoặc nghèo khổ, khả năng đến chết đều không có một cái tên họ.
“Khúc ca Kỳ úc này là từ đâu học được?”
Thiếu nữ không hề luống cuống, ôm lấy đĩa ngó sen ngọt nhìn hơi ngốc, giọng nói lại mềm mại ngân nga: “Nô tỳ từng đi qua Triều Ca, nữ tử nơi đó đều sẽ xướng ca này, nô tỳ liền nhớ kỹ.”
Người Vệ thích phong nhã, mỹ nam tử ở Triều Ca tự nhiên không ít, nữ tử địa phương truyền nhau xướng ca này chẳng có gì là lạ, có điều nếu so sánh với Vệ phong, nàng càng yêu thích Trịnh phong, bất luận là về giọng hát hay vẫn là nội hàm, đều cảm thấy tinh tế trữ tình hơn.
“Đi qua Triều Ca, thế ngươi có từng gặp qua nam tử nào như trong lời ca kia?”
Nhiễm Diên vui mừng mỉm cười, trong tất cả mấy chư quốc, địa phương nàng muốn đến nhất đó là kinh đô Vệ quốc - Triều Ca, nếu không phải niên đại này giao thông không tiện lợi, nàng thật đúng là muốn đi xem một chút phồn hoa nơi đó được ví “Triều Ca đêm dây cung năm vạn dặm, tám trăm chư hầu hướng Linh sơn”
“Tất nhiên đã gặp qua! Phu nhân có lẽ còn không biết đến phong thái của Vệ Thái tử, toàn bộ nữ tử Triều Ca đều thích hắn.” Nhu tính cách rất vui vẻ, đề cập đến mỹ nam có một không hai kia, thần sắc không khỏi hưng phấn tự hào.
“Vệ Thái tử sao?”
Thật ra Nhiễm Diên đã nghe qua danh hào của người này, chư quốc nói đến y tụng xưng một chữ mỹ, tài lược phi phàm, là người kế thừa ngôi vị của Vệ quốc, đáng tiếc chưa từng gặp qua, nên cũng không ghi tạc trong lòng.
Nhu nhưng thật ra gan lớn, buông ngó sen ngọt trong tay, liền không nhịn được thổi phồng lên: “Dịp Tết Thượng Tị, nô tỳ từng chính mắt gặp qua Thái tử, ngài lúc ấy cưỡi ngựa ra khỏi thành, phong tư kinh người.....”
Nhu nói chưa xong, Nhiễm Diên liền hướng nàng ấy vẫy vẫy quạt lông, ý bảo không cần nói nữa, Nhu có chút thất thố, tưởng chọc giận Phu nhân, đang muốn quỳ sấp xuống, lại nghe phía sau truyền đến tiếng hô dài.
“Đại Vương đến!”
Xa xa trông thấy Quý Thịnh mặc vương bào khí tức uy nghi, nhìn hắn đến càng lúc càng gần, Nhiễm Diên liền phân phó Nữ Âm: “Mang Vệ Nhu lui xuống đi, lại thưởng cho nàng nhiều ngó sen ngọt một chút.”
“Dạ“.
Đợi Quý Thịnh dẫm giày bàn long đến gần sập trúc, cung nhân bên người sớm đã lui ra xa, bỏ giày để vớ bước lên sập, thản nhiên tiến sát tới bên cạnh người Nhiễm Diên, duỗi ra tay dài liền cường thế đem nàng ôm vào trong ngực, việc đầu tiên hắn làm, đó là xem xét vết bầm trên cần cổ nàng.
“Tan hết rồi, A Diên hôm nay thật đẹp.”
Cổ tuyết trắng nõn, vết tay bóp ngày ấy đã hoàn toàn biến mất, vòng lấy eo thon như liễu của Nhiễm Diên, Quý Thịnh vẫn là khó gặp được vào ban ngày mà nàng không búi tóc, tóc đen như thác nước buông xõa trên vai, nửa che má hồng như hoa, lại càng hiện lên vẻ thanh nhã kiều diễm.
Hắn hơi mỉm cười, môi mỏng dán lên khóe môi nàng, chỉ thấy ngọc dung ôn nhuận chậm rãi nhiễm một tầng sắc đỏ hồng, mùi thơm phiêu tán.
Tay nhỏ Nhiễm Diên để ở trước ngực hắn hơi hơi xô đẩy, lúm đồng tiền như chớm nở: “Đại Vương xử lý xong chính vụ rồi?”
Kể từ sau đêm đó, quan hệ của hai người hòa hoãn đi nhiều, Nhiễm Diên phát hiện chỉ cần nàng nghe theo Quý Thịnh, thằng nhãi này sẽ không nổi điên, lúc không tức giận Quý Thịnh ôn như như quân tử, quan tâm săn sóc chu đáo mọi mặt.
Nhưng Nhiễm Diên biết, đây đều là biểu hiện giả dối, người nam nhân này biến thái từ trong xương cốt, vô pháp hủy diệt.
“Hôm nay phong cảnh rất đẹp, ta qua đây bồi nàng.”