Bệ Hạ, Không Thể!!

Chương 59: Chương 59: Cuộc đời này Bổn Vương chỉ cưới một người là nàng




Edit: Han.

Mùi vị thảo dược gay mũi tràn ngập phiêu đãng khắp nơi trong đại điện xa hoa, Nhiễm Diên ngồi dựa vào gối kê bên mép giường, nửa người trên kiều mềm vô lực ghé vào trên gối hoa, một đầu tóc dài đen bóng, mượt mà như thác nước tản mạn, đôi môi đỏ ửng như rượu nho hảo hạng ủ lâu năm vừa thơm vừa làm say đắm lòng người, mày liễu hơi nhíu, cắn cắn đôi môi đỏ bừng, một đôi mắt đẹp như làn nước mùa thu trừng lớn nhìn Quý Thịnh đang ngồi bên cạnh.

“Đau....”

Mắt cá chân vốn nhỏ nhắn tinh xảo tuyết trắng nay vừa sưng lại đỏ, nghe được Nhiễm Diên hô đau, bàn tay đang bôi dược của Quý Thịnh không khỏi nhẹ nhàng hơn vài phần, ngày ấy tuy rằng hắn chìm trong cơn giận dữ, nhưng rốt cuộc vẫn giữ lại được mấy phân lực độ, xương cốt chưa đến mức đứt gãy, chỉ là có chút bị trẹo.

“Chịu đựng một chút, qua mấy ngày nữa sẽ tốt hơn.”

Đương thời không có nữ lang y, Quý Thịnh lại không muốn để nam nhân khác tới gần Nhiễm Diên, kết quả là việc thay dược hàng ngày đều do hắn tự mình tới làm, mới đầu còn có chút tay chân vụng về không thích ứng, thế nhưng hiện giờ càng làm càng quen tay, cũng đủ cẩn thận, tỉ mỉ.

Nhiễm Diên hừ lạnh một tiếng, ngọc dung dưới ánh nến vàng nhạt cũng không có quá nhiều biểu tình, cúi đầu nhìn trung y trên người do Quý Thịnh tự tay mặc cho nàng, lụa mềm màu trắng ngà hơi xộc xệch, nút thắt thì rời rạc, lại nhớ tới bộ dáng chân tay luống cuống mới vừa rồi của hắn, thần sắc của nàng liền hoà hoãn hơn vài phần.

Sau khi bôi thảo dược đầy đủ, Quý Thịnh lấy ra một dải lụa trắng quấn quanh vết thương, lúc nhẹ nâng chân phải của nàng lên, làn váy mỏng nhẹ hơi trượt xuống, lộ ra cẳng chân mềm mại trắng nõn như ngó sen, bên trên đó còn lưu lại vài đạo dấu vết ái muội, liên tiếp mấy ngày liền đều dùng cách xử phạt về thể xác, sự tức giận của hắn đối với việc nàng chạy trốn cuối cùng cũng tiêu tán, hôm nay khó có được mà buông tha Nhiễm Diên, chịu để cho nàng mặc váy vào.

“Nếu lại có lần sau, chân này của nàng cũng không cần đến nữa, Bổn Vương không ngại có một Vương Hậu gãy chân, A Diên thấy sao.”

Rõ ràng là miệng cười đầy ôn nhu tuấn mỹ, nhưng Nhiễm Diên lại vẫn cứ thấy được đáy mắt hắn chứa sự tàn nhẫn không thèm che dấu, trong lòng căng thẳng, rũ mắt rầu rĩ gật đầu, đây cũng coi như là nàng thoả hiệp.

Từ từ, Vương Hậu??!

“Thật ngoan.” Mục ưng thâm thuý của Quý Thịnh lúc này mới có lấy vài phần vừa lòng, cười cười, nhìn biểu tình ngạc nhiên của Nhiễm Diên, nhịn không được duỗi tay sờ đầu nàng, trầm giọng nói: “Qua mấy ngày nữa Bổn Vương sẽ lập A Diên làm Hậu, kinh hỉ sao?”

Tin tức như vậy với Nhiễm Diên mà nói, quả thực là có kinh vô hỉ, thời đại này nguyên thê (vợ cả) có ý nghĩa vô cùng trọng đại đối với nam nhân, làm Vương Hậu cũng đồng nghĩa là có quyền lực xử lý quốc sự, cho nên mới được xưng là Tiểu Quân, nếu không phải vương nữ được sinh ra trong cung thất, tuyệt đối không thể thành Hậu, đương nhiên, tổ mẫu Chiêu Thái Hậu của Quý Thịnh là dị số, là ngoại lệ.

Quý Thịnh sao có thể không phát hiện ra Nhiễm Diên kinh hoàng thảng thốt, tuấn nhan hiên ngang điệt lệ bỗng nhiên biến nghiêm túc, hiện ra khí chất uy nghi của bậc vương giả.

“Nhiễm Diên, Bổn Vương là thật lòng yêu nàng, cũng thật sự muốn lập nàng làm nguyên thê, mọi việc khi xưa của nàng ta đều có thể bỏ qua, nhưng từ nay về sau, Bổn Vương muốn nàng chân chính trở thành nữ nhân của ta, trở thành Vương hậu Yến quốc.”

“Từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy nàng, Bổn Vương liền lập lời thề độc, kiếp này không phải nàng thì không cưới, nàng không yêu Bổn Vương một ngày, Bổn Vương liền chờ nàng một ngày, một năm không yêu, liền ngày ngày của mỗi năm đều chờ, đến chết cũng sẽ không buông tha nàng, cho nên, nàng nếu muốn oán muốn hận cũng được, nhưng tuyệt đối đừng lại rời đi.”

Đây là Quý Thịnh, bá đạo, cố chấp, tuỳ ý, rõ ràng biết Nhiễm Diên không yêu hắn, hắn vẫn tình nguyện đem nàng khoá ở bên người, dù là tra tấn lẫn nhau cũng sẽ không chịu thả nàng rời đi, cường thế cho nàng địa vị cùng quyền lợi ngang với hắn, là một cách biến tướng để trói buộc nàng, như con thiêu thân lao đầu vào lửa, đến chết cũng không hối hận.

Lông mi Nhiễm Diên run rẩy, từng giọt lệ nóng theo nhau rơi xuống, nhìn người nam nhân trước mắt này, nàng cảm thấy vừa buồn cười lại hoang đường, khi bàn tay Quý Thịnh nhẹ xoa má nàng, nàng nắm chặt tay thành nắm đấm đánh về phía hắn.

“Quý Thịnh, ngươi chính là kẻ điên! Ta không cần ngươi yêu ta, ta chỉ nghĩ có một cuộc sống an an tĩnh tĩnh, vì sao lại đối xử với ta như vậy! Vì sao, ta đến tột cùng đã tạo ra nghiệt gì, mà lại gặp phải kẻ hỗn trướng như ngươi!”

Sắc mặt Quý Thịnh hơi trầm xuống, ôm lấy Nhiễm Diên khóc lóc như một đứa trẻ, tuỳ ý nắm tay nàng không ngừng đánh vào trên người hắn, gắt gao ôm chặt nàng, hận không thể đem nàng nhập vào trong huyết thịt.

“Khóc đi, A Diên nói không sai, ta chính là kẻ điên, nàng cứ tuỳ ý đánh, chỉ cần không rời khỏi ta, nàng muốn Bổn Vương làm cái gì cũng được.”

Đây có lẽ là lời nói thấp kém nhất mà Quý Thịnh nói ra trong cuộc đời, cường đại như hắn, thế nhưng lại chịu hạ thấp bản thân để cầu xin, sợ là cũng chỉ đối với một người là Nhiễm Diên mà thôi, tình yêu của hắn là không chấp nhận sự kháng cự, là chiếm hữu cùng huỷ diệt, nữ nhân bị hắn yêu, cũng không biết là hạnh phúc hay vẫn là bất hạnh.

Nhiễm Diên đem tất cả mọi nghẹn uất khổ sở từ trước tới nay đều phóng thích ra, vừa đánh lại cắn Quý Thịnh, khuôn mặt tuấn tú đủ để mê hoặc người khác bị nàng tức giận cào ra vài vệt máu, Quý Thịnh không hề né tránh, chỉ lẳng lặng ôm nàng, mặc cho nàng phát tiết.

“A! Khốn khiếp khốn khiếp! Dựa vào cái gì mà đối với ta như vậy! Ta ghét ngươi ghét ngươi! Cường bạo ta, cầm tù ta, đây là tình yêu của ngươi sao! Ô ô, ta vì sao lại xui xẻo như vậy!”

Lực đánh của Nhiễm Diên dần dần suy yếu, mà Quý Thịnh ôm nàng từ đầu đến cuối vẫn không hề nhúc nhích, trên khuôn mặt căng chặt từng viên huyết châu nhỏ giọt ở đuôi huyền điểu thêu nơi vương bào, lắng nghe tiếng Nhiễm Diên khóc, hắn cuối cùng nhịn không được mà cúi đầu hôn lên trán ngọc trơn bóng của nàng.

“A Diên ngoan, hận đi, đánh đi....Có điều, vĩnh viễn cũng đừng chờ đợi ta thả nàng rời đi.”

Nhiễm Diên đã không còn sức lực, xụi lơ ở trong lồng ngực Quý Thịnh, tuỳ ý để bờ môi hơi lạnh của hắn thành kính liếm hôn nước mắt trên phấn má nàng, nỗi niềm bị đè nén bấy lâu nay rốt cuộc cũng được giải toả hết, trong lòng nàng lúc này lại mơ hồ có chút xúc cảm nhẹ nhàng như được giải thoát.

“Vĩnh viễn? Tuỳ ngươi đi, ta chỉ cầu một chuyện, sau này nếu Đại Vương thích nữ nhân khác, hãy để ta chuyển tới một cung thất an tĩnh, để một mình ta sống qua tuổi già....Ngô!”

Lời tự giễu của Nhiễm Diên còn chưa nói xong, bàn tay hắn nắm lấy cổ tay nàng bỗng dưng buộc chặt.

“ A Diên là đang nghi ngờ tâm ý của Bổn Vương? Nghe cho rõ, Bổn Vương cuộc đời này chỉ cưới một người là nàng, sẽ không có nữ nhân khác, nếu nàng chết trước, Bổn Vương liền tuỳ nàng đi, còn nếu ta băng hà trước, nàng nhất định cũng phải táng cùng.”

Thanh âm hắn mạnh mẽ khí phách, vang vọng khắp nơi trong cung thất, cũng chấn động đến nội tâm hoảng loạn của Nhiễm Diên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.