Bệ Hạ, Không Thể!!

Chương 37: Chương 37: Đem nơi này của A Diên trướng đầy




Edit: Han.

Theo ngón tay rút ra khỏi huyệt, hoa lộ hơi nhuận đột nhiên sinh ra một tia tô ngứa quỷ dị, Nhiễm Diên trực giác là do viên thuốc kia tác quái, thân thể trần trụi tuyết trắng cuộn tròn giữa chăn gấm, trên tơ lụa phi la thêu huyền điểu, nàng giống như một bông hoa mẫu đơn nở rộ yêu dã nhất trong vườn, làm người ta không dời nổi tầm mắt, nộ phóng kinh hồng.

“Kia.....Đó là dược gì?” Nàng nghi ngờ bất định nhìn về phía Quý Thịnh, hắn lại vẫn là một bộ dáng ung dung tự tại ngồi ở bên giường, thưởng thức một đống sự việc làm người cảm thấy thẹn.

Nghe thanh âm kiều xúc của nàng đã có chút khô khốc, nắm lấy ngọc thế*(dương vật giả bằng ngọc) thô to, dài khoảng năm sáu tấc, Quý Thịnh tà tà nhìn cặp mắt hoa đào sáng ngời kia của Nhiễm diên, mị hoặc câu môi: “Tất nhiên là thứ tốt có thể làm cho A Diên thoải mái.”

Thân thể biến hoá càng thêm rõ ràng, Nhiễm Diên đương nhiên sẽ không ngu ngốc đến mức không biết xuân dược là vật gì.

“Ngươi..ngươi đê tiện.....Ngô ~”

Một tiếng mắng đầy nộ khí đùng đùng còn chưa kịp nói xong, nàng liền ôm lấy bụng nhỏ co rút, bên trong mật động đang thừa nhận loại cảm xúc khó chịu chưa bao giờ có, điện lưu kỳ dị rào rạt nổi lên, mỗi một tấc huyệt thịt tựa hồ đều bắt đầu kiều mị phát lãng.

Nhiễm Diên bắt đầu không thể khống chế được chính mình, quanh thân dần dần giống như bị khói lửa che trời lấp đất cuốn lấy, nóng cháy làm nàng lăn qua lộn lại.

“A! Vương, vương bát đản!”

Mắt đẹp ướt dầm dề như say rượu, còn không quên mắng Quý Thịnh, hai chân thon dài hơi hơi run rẩy, chân tâm nửa ẩn lộ ra hoa môi đỏ bừng, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng trở nên ướt át.

Sóng nhiệt tê ngứa không ngừng từ chỗ sâu trong hoa râm từng đợt từng đợt trào ra, bên tai cũng vì tác dụng của dược vật mà choáng váng ù ù, tim đập liên hồi, mồ hôi mỏng phủ khắp băng cơ ngọc cốt đang ửng hồng, đường cong duyên dáng, cảnh xuân kiều diễm mê người.

“Ô ô......”

Hư không tê mỏi đáng sợ khiến Nhiễm Diên có cảm giác đói khát, không phải muốn ăn, mà là dâm dục đáng chết, nức nở cắn gối gấm thêu hoa, khi nóng ngứa đến mức tận cùng, nàng căn bản không dám nhìn về phía Quý Thịnh, chỉ sợ không nhịn được mà nhào vào hắn.

“Muốn sao?”

Cũng không biết là dược kia làm bằng cái gì, hiệu lực lợi hại kinh người, mới đầu là khô nóng cuồn cuộn lặp đi lặp lại, dần dần, đó là cỗ tê ngứa hư không cực điểm gặm cắn cốt tuỷ, thời gian nhẫn nhịn càng dài, cỗ dục vọng kia càng thêm kêu gào mãnh liệt.

Đại não trướng mê vừa nghe thấy thanh âm nam nhân trầm thấp mị hoặc, phòng tuyến căng thẳng của Nhiễm Diên thiếu chút nữa đã sụp đổ.

“Ngươi......Ngươi lăn! Ô ô ~”

Lúc này Nhiễm Diên đã nằm sấp ở giữa giường, mông nhỏ kiều tuyết trắng nõn tròn trịa, vòng eo mảnh khảnh không ngừng vặn vẹo, khóc lóc kiều khí ai uyển làm nhân tâm ngứa ngáy, nhưng nàng vẫn cố cứng rắn bướng bỉnh không chịu xin tha.

“Kẹp chặt như thế, lại còn ướt át, chậc chậc, xem ra A Diên rất thích bị trừng phạt như vậy.”

Đại thể là nhìn đến Nhiễm Diên chịu khổ, tức giận của Quý Thịnh rốt cuộc cũng rút bớt vài phần âm lệ, hắn rất có hứng thú mà vươn ra ngón tay đi chọc lên ngọc mông cao cao phồng kia, theo da thịt hoạt nộn run lên, tay hắn dâm tà sờ qua rãnh mông tuyết trắng, khi lòng bàn tay xoa nắn ở trên tiểu cúc huyệt khép chặt, Nhiễm Diên bỗng nhiên tiêm hô lên.

“Không! Không cần sờ nơi đó, a~”

Nàng hiển nhiên là đã nhẫn đến cực hạn, thanh âm kiều uyển mang theo tia nức nở bất lực, quanh thân căng thẳng kéo thành độ cung tuyệt đẹp trong khoảnh khắc liền run rẩy tan rã, mở rộng hai chân ghé vào giữa chăn gấm hỗn độn, dâm đãng trên dưới cọ xát lay động.

“Ngô ngô ~”

Từ hướng Quý Thịnh nhìn lại, vừa lúc thấy được toàn bộ nơi tư mật giữa hai chân nàng, môi âm hộ phấn nộn khẽ mở, huyệt thịt đỏ tươi ẩn lộ, từng cỗ từng cỗ thuỷ dịch trong suốt từ bên trong phun ra, hương vị dâm mĩ hỗn tạp quẩn quanh trong không khí.

“Nhất định là rất muốn đồ vật thô to một chút cắm vào đi, đem nơi này của A Diên trướng đầy, sau đó hướng đến tận bên trong cùng đâm vào thật mạnh....”

Hắn vừa nói, một bên vừa dùng ngón tay xẹt qua xương chậu, hai ngón tay thưởng thức mật huyệt kiều nị ướt át, khi thì mở ra động nhỏ chảy nước, khi thì đi vuốt ve tiểu âm đế trốn dưới lớp âm mao thưa thớt, dâm từ lãng ngữ không ngừng, lại trước sau không hề đem ngón tay cắm vào thật sâu.

Nhiễm Diên cảm thấy chính mình sắp điên rồi, lần đầu tiên thể nghiệm bị xuân dược đánh sâu vào thần trí, tiếng lòng sớm đã trở nên rối loạn, bất lực ngẩng cao cổ, khuôn mặt nhỏ nhắn thấm đầy mồ hôi, môi hâm hộ rung động co rút đói khát đến cực điểm.

Nàng không khống chế được chính mình, bắt đầu đi ảo tưởng đến những lời Quý Thịnh nói, khát vọng cấp bách có được một cái đồ vật như vậy, có thể xâm nhập đến tận cùng huyệt động, đem mật huyệt nhỏ xinh đâm đến trướng đầy, mỗi một lần va chạm thật mạnh, đều sẽ đem đến cho nàng sự khuây khoả thoả mãn.

“Muốn.....Ta muốn!”

Trong tiếng nàng uỷ khuất yêu kiều rên rỉ tràn đầy xuân ý dào dạt, thanh âm ngọt ngào như mật, quả thực là khiến nam nhân say lòng. Quý Thịnh bất đắc dĩ nhìn vật to lớn giữa háng mình đã cứng rắn, cũng không biết là trận trừng phạt này dành cho ai.

“Ngoan, kêu tên Bổn Vương, nói cho ta, A Diên muốn cái gì?”

Dục hoả cơ hồ đốt cháy tia lý trí cuối cùng của Nhiễm Diên, ôm lấy gối cẩm, hai chân run rẩy muốn kẹp lấy ngón tay lạnh lẽo, lại bị Quý Thịnh né tránh, mị huyệt thất bại lại trào ra một lượng lớn dâm thuỷ.

“Đại, Đại Vương ~ ngô! Thịnh ~ cho ta, cái gì cũng được! Ô ~”

Nàng khóc không thành tiếng, lời nói cũng không rõ ràng, khuôn mặt ửng đỏ mê ly nhìn về phía Quý Thịnh, mắt đẹp mông lung tràn ngập hơi nước làm nam nhân không thể kháng cự dụ hoặc.

“Tiểu dâm nhi, còn biết tên Bổn Vương, hừ!”

Vỗ vỗ nộn mông kiều mỹ của Nhiễm Diên, cầm lấy ngọc thế, loại đồ này có kích thước thô dài xấp xỉ với dương vật nam nhân, hoa văn chạm rỗng. lại còn trang trí một viên sinh châu, dùng ngón tay vén lên tóc đen mướt mồ hôi của Nhiễm Diên, hắn cười ôn nhu.

“Đem cái này bỏ vào miệng nhỏ phía dưới của A Diên, được không?”

Lúc này Nhiễm Diên nào còn có thể phân được cái gì, nóng ngứa đến tận tim, chỉ cảm thấy đồ vật kia đủ lớn, huyệt nhỏ bị dục vọng không ngừng đánh sâu vào đã nhịn không nổi.

“Cắm, mau cắm vào đi ~”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.