Editor: Kua Kua
“Buông ta ra! Cơ Thịnh! Cơ Thịnh!”
Đi đi rồi cũng đến nơi sâu nhất trong vườn hoa anh đào, Nhiễm Diên sau một hồi giãy giụa mệt mỏi thì bị Quý Thịnh thả xuống dưới một tàng cây, ngã người trên lớp hoa anh đào dày đặc. Ngay lúc nàng vừa nằm xuống, mùi hoa thanh mát thoáng vờn quanh chóp mũi.
“A, tại sao ngươi lại quăng ta như thế...”
Nhiễm Diên tức giận không thôi, may mà nàng ngã xuống cũng không đau lắm. Vất vả lắm mới ngồi dậy được thì lại bị Quý Thịnh kia cười tà mị một cái rồi đè nàng xuống, thân hình như núi cao vạn trượng kia của hắn ngã xấp trên thân hình nhỏ bé của nàng, quả thực là để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
“Ngươi, ngươi cởi váy ta ra làm gì? Cái tên này!”
Bộ váy sam hoa lệ trên người hỗn độn, giống như một con mèo nhỏ nhếch nha nhếch nhác, nàng bất lực giãy giụa dưới thân Quý Thịnh. Mắt thấy một thân váy lụa dài bị hắn cởi ra dễ dàng như thế, nàng biết hắn chuẩn bị làm gì rồi.
Cái tên biến thái chết tiệt này, ban ngày ban mặt thế mà hắn lại dám chơi trò đánh dã chiến với nàng!
“Bộ dáng đỏ mặt của A Diên thật xinh đẹp, ngoan chút đi nào, ta nghe nói đánh dã chiến bên ngoài thế này cũng có thú vui riêng, chúng ta cùng thử xem đi.”
Hắn cười lên dị thường tuấn mỹ, hai mắt tỏa sáng như sao trời lộng lẫy, khóe môi khẽ nhếch lên thành một độ cong tuyệt dịu, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều là bá đạo đến cực điểm, tràn ngập dã tính. Hắn chế trụ con mèo nhỏ đang quậy phá dưới thân, kéo tà váy rườm rà của nàng xuống, đem hai tay nghịch ngợm của nàng để lên cao đầu rồi cực kỳ thuần thục mà trói lên gốc cây anh đào, động tác giống như lúc hắn cột tay nàng vào thành giường.
Nhiễm Diên thật chán nản, biết hắn là đang cố ý trừng phạt nàng, hiện giờ tư tưởng phóng thoáng, loại đánh dã chiến như thế này được xem như là một loại tình thú lãng mạn. Ngẩng đầu nhìn tên Quý Thịnh đang cực kỳ hứng thú muốn trải nghiệm, nàng thật đúng một cước đem hắn đá văng đi.
Nhưng thật đáng tiếc, nàng không có cái can đảm kia. Chỉ có thể để mặc cho hắn đem nàng trói chặt lại, may mà ở nơi này ít người lui tới, thế nên sẽ không cần lo lắng bị người khác bắt gặp.
Khung cảnh rừng đào như mưa sôi nổi, như ảo mộng huyền bí, như nơi thiên đình bí cảnh. Nhiễm Diên si ngốc mà nhìn, bỗng nhiên bị Quý Thịnh dùng một chiếc khăn màu đen che lại ở hai mắt, xung quanh một mảnh hắc ám, chỉ có mũi hương hoa đào thoang thoảng lướt qua cánh mũi.
“Không cần, mau gỡ xuống cho ta!”
Cái cảm giác không nhìn thấy thứ gì thế này thật khó chịu, tựa như những thứ xung quanh mình đều trở nên nguy hiểm cực độ, nàng hoảng sợ mà kêu lên, nhưng bên tai lại văng vẳng lên tiếng xột xoạt của quần áo bị cởi ra.
Nàng có thể cảm nhận được bàn tay của Quý Thịnh đang dán trên bầu má của mình, hơi nóng từ bàn tay hắn tựa như muốn thiêu đốt nàng. Hắn lại di chuyển xuống mềm nhẹ vuốt ve cánh môi của nàng, phát hiện hắn muốn đưa tay vào bên trong, nàng theo bản năng cắn chặt hai môi lại.
“A!”
Một tiếng cười chế nhạo vang lên, Nhiễm Diên mặt đỏ như mây hồng.
Tay hắn lại không an phận, Nhiễm Diên chỉ cảm thấy đầu ngón tay của hắn đang lướt nhẹ ở cần cổ của nàng, thân mình nhịn không được mà co rúm lại.
“A Diên sợ hãi sao?”
Không thể nhận thức mọi thứ xung quanh, thậm chí nàng nhìn cũng không thể thấy rõ mặt hắn, chỉ có thể nghe thấy lời nói ôn nhu, dịu dàng của hắn, trong lòng bỗng có chút áy náy. Dù chết đến nơi nhưng cái miệng nhỏ vẫn còn cứng rắn: “Sợ ngươi làm cái quần què gì! Mau thả ta ra!”
Rất nhanh, nàng đã biết được câu nói này sẽ làm mình thảm hại thế nào.
Dây yếm trên cổ bị Quý Thịnh ba bước hóa thành hai bước cởi nhanh ra, vật thể che chắn cuối cùng của nàng cũng đã bị giải trừ phong ấn. Thân trên của Nhiễm Diên về cơ bản trần trụi.
“Không sợ thì tốt!”
Nhiễm Diên còn chưa kịp thấm thía lời nói này thì đã bị hắn bóp chặt lấy hai má. Đầu lưỡi thô bạo mà xâm nhập vào trong miệng nàng, quấn quýt câu lấy tiểu diệu lưỡi đang tránh né của nàng, tiếng nước dâm mỹ vang lên, toàn bộ khoang miệng nhỏ xinh đều bị hắn chiếm cứ.
“Ô ô...”
Thanh âm rên rỉ của nàng dịu nhẹ, lực trằn trọc ở môi lưỡi càng tăng thêm, nàng bị buộc phải chơi trò truy đuổi với hắn, đầu lưỡi đảo qua đảo lại. Bất cứ chỗ nào cũng có hơi thở của hắn, Nhiễm DIên cả người chật vật, rùng mình.
Ngay lúc nàng cho rằng nụ hôn triền miên này sẽ không có hồi kết thì hắn lại rút ra. Môi đỏ kiều suyễn bị hắn dùng vải dệt chặn lại, nhiệt độ và mùi hương quen thuộc trong nháy mắt làm cho Nhiễm Diên biết hắn đang làm cái gì.
“A!”
Sau khi đôi mắt bị che lại, nàng lại bị yếm của chính mình làm cho không thể nói chuyện.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, thì chờ đến khi Quý Thịnh cởi bỏ trói buộc trên đôi mắt nàng ra, chắc chắc hắn sẽ chết cực kỳ thảm!
“A Diên lại đang thầm mắng bổn vương sao?”
Một tay chế trụ lấy bờ vai ngọc ngà đang giãy giụa của nàng, Quý Thịnh nở nụ cười, bóp lấy hai vú đang đong đưa của nàng, phần thịt trắng nõn đẫy đà câu dẫn, còn có quầng vú hồng nhạt phía trên, hắn dùng đầu ngón tay mân mê đầu vú mềm mại, thế là chúng nó bắt đầu cương ngạnh lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Tiểu dâm phụ này, ta mới chỉ sờ soạng một chút đã ngạnh lên. Thật đáng yêu!”
May là có thứ chặn lại ở miệng nên mới có thể ngăn cản đi tiếng rên rỉ thẹn thùng của nàng, Không thể phủ nhận rằng cơn ngứa tê dại kia đang không ngừng lan tỏa trong cơ thể nàng, thị giác lại bị phong ấn, hai bầu vú mẫn cảm bị hắn mạnh mẽ xoa nắn, lực đạo cực kỳ thô lỗ, nàng chẳng những không chán ghét mà lại càng cực kỳ vui thích.
“Thích sao? Hảo hảo hưởng thụ đi, A Diên của ta.”
Nhiễm Diên thở dốc, cảm giác được hắn đang thưởng thức hai vú của mình, phần thịt trắng mềm bị hắn chế trụ trong lòng bàn tay, đầu lưỡi ướt nóng đảo qua hai nhũ thịt phiếm hồng, nàng thoáng chốc thấy thật căng thẳng.
“A...”
Thịt phấn ôn hương nhuyễn ngọc hưng phấn dị thường, hắn bóp rồi lại bóp, thong thả mà liếm láp, nữ nhân dưới thân lại càng thêm run rẩy, khó nhịn. Hắn nở nụ cười tà mị khi thấy kế hoạch đang đi đúng hướng.
“Hai vú của A Diên ăn thật ngon, giống như tiểu huyệt phía dưới. Nàng thoải mái không? Đợi chút nữa đi, phần hay vẫn còn ở phía sau.”