Bệ Hạ, Không Thể!!

Chương 73: Chương 73: Thiên mệnh thuộc về Vương




Edit: Han.

Đã khuya, trong Lập Chính Điện đèn đuốc vẫn sáng trưng, cung nhân cẩn trọng nghiêm túc ra ra vào vào, tất cả đều mang thần sắc khẩn trương, không khí nặng nề ngưng trọng, mùi máu tươi kéo dài mãi chưa tan.

“Thái y, thế nào rồi?”

Nhiễm Diên ngồi quỳ bên giường, sắc mặt tái nhợt, mà Quý Thịnh nằm sấp ở trên giường vẫn hôn mê như cũ, một đao đâm xuyên qua ngực hắn kia, trong huyết nhục mơ hồ còn có thể thấy được xương cốt trắng phau lộ ra, vải bố sạch sẽ được phủ lên chỗ bị thương, nhưng phút chốc lại biến thành màu máu.

Máu, không ngừng chảy.

“Phu nhân, đoạn kiếm này tuy đã lấy ra, nhưng chỉ sợ đã thương đến tâm mạch, nếu không thể cầm máu, Đại Vương e là không cứu được.” Lão Thái y nhìn về phía Nhiễm Diên, cũng không dám che giấu, từ lúc trời còn sáng đến bây giờ, đã thay đổi mấy lượt thương y, duy chỉ có khi lão ở đây, thương thế của Quý Thịnh mới có chút chuyển biến tốt đẹp.

Ánh dạ quang rực rỡ chiếu rọi trên khuôn mặt trắng bệch của Nhiễm Diên, lông mi thật dài run rẩy, vết máu bên má lâu không được lau đã khô cứng, từ đầu đến cuối nàng đều nắm chặt tay Quý Thịnh, tới tận bây giờ nàng vẫn còn chưa quên được nỗi khiếp sợ lúc ban ngày.

“Chẳng lẽ trong Yến cung không có loại dược nào có thể cầm máu sao?”

Giọng nói nàng bình đạm căng chặt khô khốc, không có tức giận, chỉ có nỗ lực trấn tĩnh, ánh mắt lạnh băng làm lão Thái y có chút lạnh run, cung nhân hầu hạ ở trong điện đều sợ hãi, chỉ cần hơi có sai lầm, ai cũng đều không giữ được mạng.

“ Có thì có, nhưng đã vô dụng.”

Lão Thái y run tay nhẹ nhàng vạch lên vải trắng nhiễm máu, tia máu đỏ thẫm phun ra như suối, nhìn đến ghê người. Nhiễm Diên ở khoảng cách gần nhất tự nhiên xem được rõ ràng, đầu óc nhất thời trống rỗng.

Một đao này vốn là muốn đâm về phía nàng.

“Phu nhân, có lẽ còn có loại dược có thể cứu Đại Vương.” Lão Thái y thay khăn thấm máu chuyển sang cho cung nhân phía sau, chần chờ một chút, cuối cùng vẫn nói ra: “Trước kia nghe nói Vệ quốc có một loại bí dược, có thể nhanh chóng cầm máu làm khép miệng vết thương, thương thế của Đại Vương như này, có lẽ chỉ loại dược kia mới có thể cứu. Đáng tiếc, dược này quá mức quý giá, chỉ có trưởng tử mới có, người ngoài không thể thấy.”

Nhiễm Diên hơi hơi nhấp môi, lẩm bẩm nói: “Trưởng tử thật sự có loại dược này sao?”

Hiện giờ Vệ quốc đã diệt vong, phần lớn cung thất quý tộc đã chạy nạn sang các nước khác, nếu muốn tìm dược, sợ là khó càng thêm khó, hơn nữa, dù có tìm được dược, chỉ e Quý Thịnh cũng không chịu đựng được lâu như vậy.

Lúc lâu sau.

“Ta biết ai có.” Ánh mắt bi thương của nàng bỗng chốc sáng ngời, vội nhìn về phía lão Thái y, trịnh trọng nói: “Hiện tại ta sẽ ra cung đi lấy dược, Thái y chớ rời khỏi nơi này, ngươi cần phải đảm bảo Đại Vương chịu được đến lúc ta quay lại.”

“Dạ”

Lại quay đầu nhìn Quý Thịnh hôn mê trên giường, khuôn mặt tái nhợt như tuyết của Nhiễm Diên rốt cuộc cũng có ý cười, lấy khăn ôn nhu thay hắn lau đi mồ hôi mỏng trên trán, bởi vì mất quá nhiều máu, tuấn nhan của hắn chỉ còn màu xám trắng, nàng chưa từng gặp qua một Quý Thịnh như vậy, ngón tay mảnh dài xoa vầng trán lạnh lẽo của hắn, tựa hồ muốn đem đôi lông mày đang nhíu chặt xoa buông.

“A Diên”

Thanh âm nỉ non mỏng manh đến mức gần như không thể nghe thấy, Nhiễm Diên lại nghe được rõ ràng, ở một khắc kia nàng che miệng khóc ra tiếng, trong lòng ngũ vị tạp trần, đem bàn tay ấm áp dán lên khuôn mặt Quý Thịnh, cũng mặc kệ hắn có nghe được hay không, liền khóc lóc nói: “Chờ ta trở lại, ngươi sẽ không có việc gì.”

“Phu nhân, Khâm thiên giám mới bói ra, là quẻ đại hung.”

Ra khỏi Lập Chính Điện, Nhiễm Diên nhìn cung nhân quỳ phục trên mặt đất, liếc mắt nhìn ngọn đèn dầu sáng ngời nơi Trắc điện, nơi đó tụ tập một đám Đại Vu, dùng quẻ tượng tới nhận định sinh tử của Quý Thịnh.

Nhiễm Diên dừng chân, nặng nề cười lạnh: “Nói cho bọn họ, nếu còn muốn sống, nhanh chóng lăn trở về Khâm thiên giám đi.”

Tên cung nhân hoảng sợ run run rẩy rẩy, cũng đúng, thời đại này coi trọng mấy thứ về bói toán quỷ thần, sợ rằng không có ai dám nói giống như Nhiễm Diên.”

“Nữ Âm, đi.”

Vệ quốc đã diệt, Nhiễm Diên không có khả năng đi Vệ mà tìm dược, nhưng nói đến trưởng tử, ai có thể so sánh được với Vệ Hằng, y thân là Thái tử của Vệ quốc, nhất định là có bí dược. Cho nên, Nhiễm Diên chỉ dẫn theo Nữ Âm cùng một đám giáp vệ liền phi ngựa ra cung.

Quý Thịnh ban cho Vệ Hằng phủ đệ cách Yến cung rất gần, khi Nhiễm Diên xoay người xuống ngựa, giáp vệ đã gõ cửa lớn của Vệ phủ, quản sự sau khi thấy lệnh bài huyền điểu, lập tức né tránh quỳ xuống một bên.

“Vệ Đại phu có ở trong phủ không?”

“Bẩm, có”

Nhiễm Diên nhanh chóng vào phủ, theo sau quản sự đến Thượng Chính uyển, Mà Vệ Hằng đêm khuya còn chưa đi vào giấc ngủ, lúc này đang ở hành lang uống rượu, tựa hồ sớm đoán được sẽ có người đến, có điều khi thấy người đó là Nhiễm Diên, nét cười ôn nhã trên mặt hắn khẽ biến.

“Không dự đoán được người đến sẽ là Phu nhân, chưa kịp ra cửa tiếp đón, Tử Hằng thất lễ.”

Vẫy vẫy tay, Nhiễm Diên ý bảo Nữ Âm cùng người khác lui ra, ánh trăng soi tỏ hành lang sát bên hồ nước, gió lạnh từng trận làm tung bay thường phục Nhiễm Diên vẫn chưa kịp thay, trên vạt áo lụa trắng tuyết thêu hoa hải đường còn loang lổ vết máu.

“Vậy Thái tử đang đợi ai?”

Âm điệu lạnh băng không chút tạp chất, Vệ Hằng cười híp mắt nhìn chén rượu trong tay, thoáng trầm ngâm: “Việc Vệ Ấu ám sát Yến Vương ta đã sớm biết, nhưng không hề ngăn trở, Cơ Thịnh nếu muốn mạng này của ta, thì cứ lấy đi.”

Nhiễm Diên ngẩn ra, xem ra Vệ Hằng đối với nỗi nhục diệt quốc vẫn còn tồn tại ý hận, lúc này thứ y đang chờ có lẽ chính là lệnh vua ban chết đi.

“Người thông minh không nói tiếng lóng, Quý Thịnh bị thương, cần phải dùng Vệ thất bí dược, Thái tử hẳn là có.”

“Có thì có, nhưng Phu nhân cảm thấy Tử Hằng sẽ lấy ra sao? Nếu Cơ Thịnh không chết, còn chẳng phải đã uổng phí công Vệ Ấu liều chết ám sát.”

Đạo lý này Nhiễm Diên đương nhiên biết, có điều sau khi xác định được y có dược, nàng đã trộm thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới tiến lên vài bước, từ trên cao nhìn xuống Vệ Hằng, so với ngày xưa nhẹ nhàng cao quý ôn nhã như ngọc, y hôm nay quả thực quá mức suy sút.

“Thái tử khi đó sang Yến quốc, đáng lý ra phải sớm lường trước được sẽ có ngày này, cường quốc tranh bá, không có chỗ cho sự mềm yếu, Quý Thịnh lúc xưa là huynh đệ tốt của ngài, nhưng hắn cũng là Yến quốc Vương, thâu tóm Vệ quốc là chuyện sớm muộn, tiếc chăng ngươi là nhân tài hiếm có, mới uỷ thác chức Đại Phu để cho ngài vào triều, cái gọi là không để minh châu phủ bụi trần, Thái tử chẳng lẽ còn không niệm tình này.”

Vệ Hằng không nói, Nhiễm Diên cũng không ngừng.

“Thiên hạ này vốn là hợp lâu sẽ phân, phân lâu tất hợp, dõi mắt nhìn quân vương các chư quốc, có rất nhiều kẻ như Tề Vương vô năng mắt mù tai điếc, so với việc để người dân oán than thấu trời, còn không bằng huỷ diệt sau đó kiến tạo một tân triều (triều đại mới), mà Quý Thịnh chính là thiên mệnh thuộc về Vương.” (ý nói Thịnh ca là người được trời lựa chọn, là mệnh thiên tử)

Chén rượu trong tay Vệ Hằng rơi xuống đất, ánh mắt của y lúc nhìn về phía Nhiễm Diên đã đại biến.

“Hay cho câu hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp, Phu nhân không hổ là kỳ nữ tử.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.