Bệ Hạ, Nhận Mệnh Đi!

Chương 19: Chương 19: Hầu bệnh (thượng)




Tuyên đế lần này thật đúng là bệnh tới như núi đổ, vừa ngã xuống liền không thể đứng lên.

Ban đầu ngự y chỉ nghĩ hắn mấy ngày nay chính vụ phức tạp, trong lòng vốn có hỏa, ban đêm lại bị nhiễm lạnh thành phong hàn, cơ thể có chút nóng lên mà thôi. Ai ngờ uống xong một thang quế chi*, bệnh đột nhiên phát nặng thêm, mém chút không thể vãn hồi. Đêm đó Tuyên đế liền xuất huyết chảy máu cam, thần trí không rõ ràng, lúc tỉnh lúc mê. Người của Thái y viện lại thăm mạch lần nữa, thử khai một thang tiểu thanh long**, rồi dùng nước lạnh lau mình hạ nhiệt độ cho Tuyên đế, làm hết các biện pháp nhưng cũng không thấy hiệu quả.

[*bao gồm quế chi, bạch thược, chích cam thảo, sinh khương, đại táo. Thang thuốc này chuyên dùng để giải cảm, thông khí, chữa trị chứng phong hàn (cảm lạnh) theo Đông y, uống xong trùm chăn cho ra mồ hôi là được, ai ngờ thụ uống xong thì mém tèo luôn!

**bao gồm ma hoàng, quế chi, bán hạ, tế tân, bạch thược, can khương, chích thảo, ngũ vị tử. Dùng trong trường hợp bị phong hàn nặng, phát sốt không ra mồ hôi, hen suyễn khó thở. Mẹ ơi, mấy cha thái y viện này có vẻ cùi bắp quá!!]

Tuyên đế bị lăn lộn đến ngủ cũng không an ổn, vừa mới vào giấc liền giật mình tỉnh dậy, đột ngột gọi Vương Nghĩa: “Ngươi đi nói cho Hà Thừa tướng, chuyện trẫm ban ngày phát bệnh, vạn lần không thể truyền tới Tây Bắc, tránh để quân tâm dao động.”

Vương Nghĩa khóc nức nở vâng mệnh, lại đau khổ khuyên hắn: “Thánh thượng hiện giờ phải an tâm dưỡng bệnh. Nếu không phải vài ngày trước bị lạnh trúng, ngủ đến mê mệt, hôm nay đã không đổ bệnh nặng đến như vậy?”

Tuyên đế cũng than một tiếng, cảm thấy trên người khô nóng khó chịu, lại toát không ra mồ hôi, liền thuận tay đem áo ngủ kéo ra vài phần. Khóe mắt lơ đãng đảo qua cổ áo, vừa nhìn liền sửng sốt tại chỗ, vùng da thịt vốn đã khôi phục đến trắng trẻo mịn màng không tì vết, mới có vài giờ liền nổi lên từng mảng từng mảng đỏ.

Chẳng lẽ là Thành Đế quấy phá…… hay vẫn là vị thần tiên kia ra tay với hắn?

Tuyên đế thật sự không dám nhìn nhiều, khép lại vạt áo, cắn chặt răng, đáy lòng tựa như bị hất nguyên chậu nước đá, lập tức lạnh thấu xương. Hắn ngồi ngơ ngẩn một lúc, trong đầu u mê trống rỗng, qua hồi lâu mới hồi phục tinh thần, nhỏ giọng kêu Vương Nghĩa: “Thay trẫm lấy bút mực tới.”

Vương Nghĩa khuyên nhủ: “Thánh thượng bệnh tình trầm trọng, không thể hao tổn tâm sức quá mức……”

Tuyên đế không kiên nhẫn mà nói: “Kêu ngươi lấy liền lấy tới, trẫm nếu muốn chết cũng không chết lúc này!”

Vương Nghĩa không lay chuyển được hắn, ủy khuất mà mang giấy bút lại. Tuyên đế vừa nhấc bút, tay đã phát run, liền bảo Vương Nghĩa giữ giấy, chính mình lấy tay trái nắm cổ tay phải, ngưng thần định khí tức, rốt cuộc vững vàng viết xuống:

“Thân gửi Đại tướng quân. Sự việc trong bản tấu chương ngày hôm trước, trẫm đã giao phó cho lục bộ xử trí, sẽ không để khanh ở trong quân bị người khác cản trở tay chân……”

Chỉ viết mấy câu ngắn ngủi, Tuyên đế đã cảm giác có chút hoa mắt, liền ném bút xuống, phân phó Vương Nghĩa: “Trẫm về sau sợ không thể lại viết thư, phong thư này ngươi trước giữ cho tốt, ngày mai người đưa đến trong quân, trấn an Đại tướng quân……”

Lúc hắn buông tay, cổ tay liền nửa ẩn nửa lộ vài điểm đỏ, dừng ở trong mắt Vương Nghĩa.

Vương Nghĩa gấp đến độ ném phong thư, cuộn lên tay áo của hắn để nhìn, bỗng chốc lạc giọng kêu lên: “Ban đỏ…… Thánh thượng, ngài sợ là đã…… nhiễm bệnh dịch!”

Vương Nghĩa hoảng hốt kêu lên rồi nghiêng ngả lảo đảo chạy đi gọi thái y. Tuyên đế đem tay áo cuộn trở lại, mở áo trên người ra, nhìn ngực bụng và hai cánh tay của mình. Quả nhiên khắp nơi đều phù lên, các điểm đỏ tràn lan khắp người, hình dạng cũng không giống hôn ngân, ngay cả làn da cũng đều có chút ửng đỏ.

Thì ra là nhiễm bệnh dịch…… Tuyên đế trong lòng lại có chút vui mừng. Tuy nói hắn luôn không quá tin chuyện quỷ thần, nhưng từ khi trọng sinh, rất nhiều sự việc đều diễn ra kỳ quặc, buộc hắn không khỏi sinh lòng nghi ngờ bản thân bị quỷ ám. Lúc này biết là ôn dịch, so với bị Thành Đế ám lấy đòi mạng, thì sự việc liền trở nên đỡ dọa người hơn rất nhiều.

Tuyên đế cả người liền thoải mái vài phần, khép lại áo, nhặt lên phong thư kia. Hắn đã nhiễm bệnh dịch, tin này tuyệt đối không thể đưa đến trong quân. Chỉ nguyện tới lúc Chu Huyên phát hiện không ổn, bệnh của hắn đã có thể tốt lên.

Tuyên đế cười khổ đem phong thư mới vừa viết xé nát. Lúc đoàn người của thái y viện nối đuôi nhau tiến vào, biểu tình liền một trời một vực với Tuyên đế, so với lúc trước càng thêm hoảng sợ, nhìn đốm đỏ trên tay Tuyên đế, lại hỏi Vương Nghĩa tình trạng ăn uống, rồi khai bảy tám phương thuốc, chủ yếu là thanh nhiệt giải độc.

Nhưng dùng xong mấy phương thuốc này cũng không thấy có bao nhiêu tác dụng. Ban đỏ trên người Tuyên đế ngược lại càng nhiều thêm, xuất huyết càng ngày càng thường xuyên, không chỉ từ trong mũi, có khi miệng cũng phun ra máu. Không biết nguyên nhân do bệnh hay do dùng sai thuốc, hắn mỗi ngày đều hôn mê một khoảng thời gian dài, lúc ngẫu nhiên tỉnh lại, thần trí cũng không quá thanh tỉnh, ban đỏ trên người khiến hắn từng trận từng trận đau đớn khó chịu.

Hắn đã có chút tin chuyện báo ứng. Nếu không phải báo ứng, thì vì sao tình hình bệnh dịch ở khu vực phía tây kinh thành đã được khống chế, Hà Thừa tướng bảy tám chục tuổi cũng không bị nhiễm bệnh, thế mà hắn một người tuổi trẻ khỏe mạnh, cưỡi ngựa bắn cung từ nhỏ ngược lại ngã bệnh?

Trong lúc hôn mê, Tuyên đế cảm thấy có người rót thuốc vào miệng hắn. Hắn mấy ngày nay bị thuốc đắng hành hạ, ngửi thấy mùi liền muốn phun, sao có thể chịu há mồm. Giằng co một hồi, thuốc kia liền theo cằm chảy vào trong cổ áo, người bón thuốc đành phải buông muỗng, lấy khăn thay hắn chà lau.

Trong phòng lờ mờ có người nói chuyện, động tĩnh rất nhỏ, Tuyên đế nghe không ra là ai. Bên tai dần thanh tĩnh, mùi thuốc kia tựa hồ lại tiến đến gần…… Có cái gì đó mềm ấm linh hoạt xâm nhập vào trong miệng hắn, đem hàm răng của hắn mở ra, sau đó một ngụm nước thuốc chua xót chảy vào.

Tuyên đế không kịp chống đẩy, liền đem nước thuốc trong miệng nuốt xuống. Thuốc kia liền một ngụm tiếp một ngụm liên tiếp tiến vào, không cho hắn có lấy một tia cơ hội để phản kháng. Không biết trong nước thuốc đã bỏ thêm thứ gì, nhiệt độ trên người Tuyên đế tan biến vài phần, cảm giác trên người càng thêm mơ hồ, trong đầu dần dần không nhớ nổi sự việc đang diễn ra, cuối cùng an an ổn ổn mà thiếp đi.

Lúc hắn lần thứ hai tỉnh lại, sắc trời đã tối hẳn. Trong điện ánh nến chiếu tỏa khắp nơi, nhưng lại không giống bình thường nóng hầm hập đến khó thở, ngược lại nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều. Ngay cả ban đỏ trên người, tựa hồ cũng không giống bình thường khiến hắn đau đớn khó chịu…… ngược lại cảm giác có vài phần mát lạnh.

Tuyên đế miễn cưỡng mở mắt ra, thấy bên mép giường hình như có một người mặc bạch y, nhìn không giống quần áo của nội thị, đang cúi đầu lau thứ gì đó trên người hắn. Lau đến chỗ nào, chỗ đó liền mát lạnh, vô cùng sảng khoái. Người nọ tay động cực nhẹ, cảm giác như chưa chạm vào hắn, nếu không có nước thuốc lạnh lẽo, chỉ sợ hắn căn bản không nhận ra có người đang thay hắn thoa thuốc.

Hắn không tiện ngẩng đầu, liền đem ánh mắt buông xuống, thình lình phát hiện trên người mình trống không, trừ bỏ một góc chăn gấm đắp ở ngực, toàn thân trên dưới đều trần như nhộng lộ ra bên ngoài. Những đốm ban đỏ đều bị lau qua một lớp mỏng thuốc mỡ màu trắng, một chỗ cũng không để sót, mà ánh mắt người nọ lại sáng quắc dừng trên người hắn, nhìn chăm chú đến nỗi hắn cảm giác như sau lưng có kim đâm.

Ngày thường Vương Nghĩa giúp hắn bôi thuốc, chưa từng thoát đến một cái quần cũng chẳng còn, tên ngoại quan này thật quá mạo phạm. Tuyên đế có chút buồn bực xấu hổ, mở miệng kêu lên: “Người tới! Trong điện là ai……”

Hắn muốn hỏi là ai đem người này vào trong cung, người nọ liền đã ngồi dậy, khó nén hưng phấn mà kêu lên: “Bệ hạ tỉnh?”

Thanh âm kia tuy mang theo vài phần khàn khàn, Tuyên đế lại vẫn vừa nghe liền biết là ai, không rảnh mà sinh khí, kinh hỉ kêu lên một tiếng: “Ấu Đạo?”

Thuần Vu Gia tại sao lại ở trong cung? Hắn vào cung lúc này, án ở Tương Châu phải xử trí làm sao?

Tuyên đế dùng sức nâng đầu, mở miệng hỏi: “Ấu Đạo, việc Tương Châu……”

Thuần Vu Gia không thèm để ý đáp: “Đã làm sáng tỏ, người cũng đã giải về.” rồi đè lại hắn dặn dò: “Bệ hạ cẩn thận, ban đỏ trên người bệ hạ vừa mới được bôi thuốc, không thể tùy ý cử động, miễn cho thuốc mỡ bị trôi mất, phải thoa lại lần nữa.”

Trong lúc nói chuyện, y đã đi đến đầu giường, thay Tuyên đế kéo lại chăn, quan tâm nói: “Bệ hạ bệnh tình tuy nghiêm trọng, nhưng nếu dùng thuốc đúng bệnh, bất quá qua nửa tháng một tháng liền chuyển biến tốt đẹp. Có thần ở đây, thỉnh bệ hạ an tâm dưỡng bệnh, không cần lo lắng.”

Tuyên đế nghĩ đến chuyện thoa thuốc mới vừa rồi của y, không khỏi trách cứ y qua loa, nhưng niệm tình y có ý tốt, không đành lòng trách nhiều. Lại nghĩ đến bệnh của mình, quở trách nói: “Trẫm bị chính là ôn dịch, ngươi thế nào lại dám vào cung hầu hạ bên người? Ngươi là đại thần triều đình, không thể so với cung nhân, nếu cũng nhiễm bệnh, làm sao có thể vì triều đình làm việc? Chẳng phải là khiến trẫm càng thêm phiền toái?”

Thuần Vu Gia không hề tỏ vẻ xấu hổ, một mặt nghe giáo huấn, một mặt nhìn kỹ thần sắc của Tuyên đế, vươn tay sờ vào cái trán ôn nhuận của hắn, còn rót một ly nước ấm vừa đủ cho hắn uống.

Đến khi thu hồi cái ly, y mới bắt đầu trổ tài văn chương, ý định thần nhàn mà đáp: “Đa tạ bệ hạ yêu thương. Thần từ nhỏ ở nhà đã theo trưởng bối học qua y thuật, tuy không dám nói tinh thông, nhưng đối với bệnh dịch cũng có chút hiểu biết. Bệ hạ yên tâm, thần nếu không nắm chắc chữa khỏi bệnh này, sẽ không xuất hiện trước mặt bệ hạ.”

Tuyên đế cõi lòng phức tạp, nghe vậy cũng không có cao hứng, chỉ rầu rĩ đáp: “Bệnh này có lẽ không phải dịch bệnh bình thường, nếu không thì vì sao người khác đều không có việc gì, chỉ một mình trẫm là mắc bệnh?”

Thuần Vu Gia hai mắt lập tức nhạy bén mà sáng lên: “Bệ hạ là nói, có người âm mưu hại bệ hạ, cố ý đem bệnh truyền vào trong cung?”

Tuyên đế tuy đang phiền não, cũng bị hắn chọc đến nở nụ cười, hỏi: “Ấu Đạo quả nhiên nghĩ như vậy?”

Thuần Vu Gia cười phụ họa hai tiếng rồi xụ mặt phân tích: “Việc này rất khó nói, nhưng thân thể của bệ hạ so với người khác quả thật hư nhược vài phần. Thần mới vừa rồi thay bệ hạ thăm mạch, mạch tượng cho thấy thận dương* bị thương tổn rất nặng, dương khí bị ứ động, gặp dịp liền phát ra so với người bình thường mạnh mẽ hơn gấp nhiều lần. Thần nói một câu không nên nói…… tuy rằng bệ hạ đang ở tuổi tráng niên, vẫn là đừng nên sử dụng mấy thứ thuốc kích thích……”

[*Thận trong cơ thể nam & nữ đều được chia thành thận dương và thận âm. Thận âm chủ về máu huyết. Thận âm hư thường gây ra bệnh di tinh, mộng tinh, vẫn còn ham muốn nhưng không giao hợp được vì dương v*t không cương cứng. Thận dương chủ về hưng phấn của cơ thể. Thận dương hư yếu sẽ khiến ham muốn tình dục giảm dần rồi mất hẳn.]

“Câm miệng!” Tuyên đế lạnh giọng đánh gãy lời y, sắc mặt lập tức trắng bệch, trong đầu nghĩ đến viên thuốc ngày đó Thành Đế dùng trên người mình.

Quả nhiên là…… Ha, người đã chết lâu như vậy, lại vẫn si tâm vọng tưởng muốn đem hắn kéo xuống địa phủ để báo thù sao?

Tuyên đế cắn chặt răng, hai mắt thẳng tắp nhìn đỉnh giường, trong lòng lại chỉ nghĩ đến đủ loại sự tình ngày đó Thành Đế làm ra với mình, hận ý càng sâu. Những cảnh tượng kia vừa chuyển trong lòng, trên người hắn như có tà hỏa từ dưới da chui lên, càng lúc càng mạnh, dần dần thiêu đến không thể nhẫn nại được nữa, trực tiếp dồn đến bộ phận phía dưới.

Hai mắt Tuyên đế dần dần mông lung hơi nước, nhẫn nhịn đến không dám hô hấp, không muốn làm ra trò bất kham trước mặt Thuần Vu Gia. Hắn đem mặt vùi xuống giường, hô hấp thật sâu vài lần, cực lực duy trì thanh âm vững vàng, lùi ra xa khỏi Thuần Vu Gia mà nói: “Ấu Đạo, ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi, trẫm muốn ngủ một lát.”

Trong điện sau một lúc lâu không có tiếng đáp lại, Tuyên đế đã có chút không chịu nổi, giọng khàn khàn: “Ấu Đạo, ngươi đi ra ngoài……”

Một cơn gió nhẹ xuyên qua chăn gấm xâm nhập vào bên trong, Tuyên đế cảm giác có một bàn tay lành lạnh nắm lấy vật dưới rốn kia của mình, xúc cảm ôn nhu vỗ về làm hắn cầm giữ không được, thân mình hơi nâng lên đón lấy, từ trong lòng ngực thoát ra một hơi thở thật dài.

Hắn chưa kịp nghĩ đến hai chữ xấu hổ, Thuần Vu Gia đã hạ thấp thanh âm ôn nhu thì thầm vào sau tai của hắn: “Tuy thân thể của bệ hạ có chút mệt mỏi hư thoát…… nhưng đạo lý âm dương nên thuận chứ không nên ức, bệ hạ hiện giờ không tiện cử động, thần đành phải…… mạo phạm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.