Bệ Hạ, Nhận Mệnh Đi!

Chương 46: Chương 46: Mưu kế của Thuần Vu Gia




Một tiếng kia vừa thốt ra, Tuyên đế cũng liền không do dự nữa, thân mình hơi dựng thẳng dậy, nắm lấy cằm Phượng Huyền, đem đầu y kéo về phía mình.

Nói là kéo, kỳ thật Tuyên đế cũng không cần dùng bao nhiêu sức lực, Phượng Huyền cực kì thuận theo mà cúi đầu. Thần sắc của y kính cẩn, động tác lại không chút chần chờ, kề sát vào đôi môi khẽ nhếch của Tuyên đế, liếm mút cánh môi non mềm. Trên môi Tuyên đế có rất nhiều vết thương, bị y liếm qua không khỏi nhíu mày lại, phát ra một tiếng than đau nho nhỏ. Phượng Huyền vội vàng thả nhẹ động tác, đầu lưỡi trực tiếp tham nhập vào trong miệng Tuyên đế, thử thăm dò khoang miệng ấm áp mềm mại kia một phen.

Tay Tuyên đế lướt qua gương mặt y, vòng đến sau cổ ổn định thân hình, tự sa ngã mà dây dưa cùng Phượng Huyền, hậu đình càng không ngừng co rút. Ôm hôn âu yếm kịch liệt cơ hồ muốn đoạt đi thần trí của Tuyên đế, lại cũng vô pháp che dấu thống khổ cùng hối hận từ tận đáy lòng.

Ái khanh mà hắn từng tỉ mỉ bồi dưỡng mấy chục năm, kiếp này càng mong đợi y có thể tỏa sáng hơn cả kiếp trước, trở thành nhân vật trụ cột vững vàng trong triều, vậy mà hiện tại chính mình lại biến y thành nịnh thần, cường ép y lưu lại trong cung…… Ngay cả nếu Thuần Vu Gia y thuật hơn người, đem độc tính Thành Đế lưu lại trong cơ thể hắn thanh trừ, thì thân thể này cũng đã không còn thuốc chữa. Hoặc phải nói, nhân phẩm tâm tính hắn đã không còn thuốc chữa, không màng đến đạo đức luân thường, làm ra loại chuyện dâm loạn thấp hèn như vậy.

Thế nhưng loại hối hận này cũng không thể đem Tuyên đế đánh thức từ trong bể dục, ngược lại càng khiến hắn thêm trầm mê với xúc cảm thân thể, lấy trốn tránh lương tri mà tra tấn bản thân. Hắn dựa vào trong lòng Phượng Huyền thở hổn hển thật sâu, lôi kéo tay y vỗ về chơi đùa thân thể của chính mình, thanh âm cực kì mỏng manh khẩn cầu: “Phượng khanh, ôm trẫm.”

Phượng Huyền tuân theo ý chỉ, chậm rãi ngẩng đầu lên, say mê mà nhìn khóe miệng Tuyên đế kéo ra một sợi chỉ bạc, ngón tay đồng thời rút ra. Dưới ánh mắt bất mãn của Tuyên đế, hai tay ôm ngang hắn nâng lên đặt tới trên đệm mềm bên cạnh bể. Bản thân cũng bước ra khỏi bể tắm, từ trong đống quần áo lôi ra thuốc mỡ trân quý mà y vẫn luôn mang theo bên người, nhẹ nhàng tách ra hai chân Tuyên đế, khàn khàn khuyên nhủ: “Bệ hạ nhẫn nại một chút, để thần đem thuốc này bôi lên.”

Lời kia thay vì nói là khuyên Tuyên đế, chi bằng nói là khuyên chính y. Phượng Huyền nín thở ngồi vào bên cạnh Tuyên đế, nâng một chân hắn đặt lên vai của mình, cúi người nhìn lỗ nhỏ khép mở câu dẫn người phía dưới, từ trong hộp lấy ra một chút thuốc mỡ tinh mịn bôi lên từng nếp nhăn tại cửa huyệt, lại lấy đầu ngón tay tỉ mỉ nhu ấn, sau đó quệt một lượng lớn thuốc mỡ đưa vào chỗ sâu bên trong.

Động tác tỉ mỉ chăm sóc như thế đối với Tuyên đế lẫn y đều là một loại tra tấn.

Hai ngày nay y luôn ở bên cạnh Tuyên đế, không nên sờ cũng đã sờ, không nên chạm cũng đã chạm, nên ức chế thật sự cũng ức chế không được, lúc ngón tay ra ra vào vào, liền không ngăn nổi ý niệm muốn lấy thân hầu hạ, cho dù sau đó có thể bị khép tội khi quân mà bị chém…… Phượng Huyền lắc đầu, ánh mắt mạnh mẽ rời đi chỗ mê người kia, hướng đến trên mặt Tuyên đế, lại thấy Tuyên đế cũng là sóng tình cuồn cuộn, không thể tự ức, tuy rằng chưa nói ra lời, nhưng ý tứ khẩn cầu nhè nhẹ trong ánh mắt lại che dấu không được.

Phượng Huyền không đành lòng nhìn Tuyên đế lộ ra biểu tình như vậy, duỗi tay che lại hai mắt hắn, không muốn chần chờ nữa, hai tay nâng lên vòng eo của Tuyên đế, đem côn th*t của bản thân chôn vào. Y ban đầu còn lo lắng Tuyên đế thống khổ, không dám đi vào quá nhanh, nhưng Tuyên đế phản ứng lại khác xa so với dự đoán của y, trừ bỏ lúc mới tiến vào kêu lên một tiếng, sau đó cũng không có bất luận biểu hiện kháng cự nào, ngược lại kẹp chặt hai chân, khẩn cấp chế trụ thân mình y, không tiếng động mà thúc giục y nhanh một chút lấp đầy chính mình.

Phượng Huyền cũng vô pháp kháng cự lại dụ hoặc như vậy, đem cả hai chân Tuyên đế đều đặt lên vai mình, eo dùng sức, thúc vào thật sâu. Lúc chân chính tiến vào trong thân thể Tuyên đế, y liền không còn nhớ nổi cái gì là lễ nghĩa quân thần, chỉ có thể cảm giác thân thể nhanh chóng bị bao vây trong ấm áp say đắm lòng người.

Y một tay nắm lấy eo Tuyên đế, một tay xoa nắn long căn đã ngẩng đầu phấn chấn, theo sự xuất nhập của bản thân mà tận tâm thay Tuyên đế thư giải, ánh mắt thẳng tắp dừng ở chỗ tương liên của hai người, say mê mà nhìn chỗ cửa huyệt hồng nộn kia theo động tác của mình lúc ẩn lúc hiện. Y vừa động không quá vài lần, nơi ấy của Tuyên đế đã tiết ra rất nhiều chất lỏng trong suốt nhẵn mịn, tiếng nước dính nhớp theo động tác của y nhẹ nhàng vang lên, khiến đáy lòng Phượng Huyền phát run, tâm chí càng thêm trầm luân.

Không chỉ là thái độ giao hợp, bộ dạng Tuyên đế ở dưới thân y run rẩy ngâm nga, bị y va chạm đến thấp giọng nức nở càng dụ hoặc khó cưỡng. Tuy rằng lúc trước thay Tuyên đế rửa sạch đã gặp qua cảnh đẹp như vậy, nhưng chỉ cần nghĩ đến Tuyên đế là bởi vì năng lực của y mà cao trào khóc thút thít, trong lòng Phượng Huyền liền sinh ra một cỗ tình ý kiêu ngạo, vật chôn ở trong cơ thể Tuyên đế cũng theo nỗi lòng của chủ nhân mà càng phình to ra trướng đầy.

Y căng trướng đến càng cứng rắn, liền càng cảm nhận được trong cơ thể Tuyên đế mềm mại co dãn. Bởi vì từ trong hoan ái đạt được vui vẻ nên di chuyển càng thêm mãnh liệt, cũng càng khó ức chế bản năng, động tác càng thêm phóng đãng. Tuyên đế đối với sự làm càn của y cũng không có gì khó chịu, thậm chí ẩn ẩn chờ mong y càng thêm vô lễ, giơ tay ôm lấy cổ y, thấp giọng thúc giục: “Lại, lại nhanh một chút……”

Phượng Huyền theo lời gia tăng tốc độ, phân thân tại nơi mẫn cảm nhất trong cơ thể Tuyên đế không ngừng va chạm vùi lấp. Không bao lâu sau, trước mắt Tuyên đế chợt lóe bạch quang, khoái cảm mãnh liệt liền dời non lấp biển, một cỗ nhiệt lưu từ bụng xông thẳng xuống vật trong tay Phượng Huyền, bỗng chốc phun trào, bắn thẳng đến giữa ngực và bụng Phượng Huyền.

Sau khi phóng tiết, Tuyên đế liền nhắm chặt hai mắt, mở miệng không ngừng thở dốc, chỗ khóe môi lộ ra ánh nước, ngay cả kêu cũng kêu không được. Phượng Huyền săn sóc mà đem chân hắn từ trên người thả xuống, tách ra hai bên, một mặt tiếp tục dũng mãnh tiến tới, một mặt âu yếm những chỗ mẫn cảm lúc trước tắm gội phát hiện ra.

Trên người Tuyên đế bị Tàng Vân thái tử phệ cắn đến khắp nơi đều tổn thương, hiện giờ bị Phượng Huyền đụng chạm, tuy rằng mang đến hưng phấn, nhưng cũng có chút đau đớn không khoẻ. Hắn ấn giữ tay Phượng Huyền, đứt quãng lắc đầu nói: “Không, đừng chạm vào, ân…… Nhanh, lại nhanh một chút……”

Phượng Huyền dù chưa thể tức thời lý giải ý tứ, vẫn thuận theo mà buông tay ra, chuyên tâm thay phiên mút lấy hai hồng châu trước ngực hắn, đồng thời đôi tay tách ra hai mông của Tuyên đế, lúc nhanh lúc chậm mà ra vào trong thân thể hắn. Chỗ ôn nhu hương diễm kia lúc y tiến vào cơ hồ không hề trở ngại mà tự tách mở, lúc y rút ra lại mang theo vô tận quyến luyến mà kiềm giữ lại, khiến Phượng Huyền lưu luyến không thôi, tốc độ đưa đẩy càng lúc càng nhanh, chiều sâu tiến vào cơ hồ cũng đã tới cực hạn.

Khoái cảm không ngừng chồng chất xuống dưới, lý trí Phượng Huyền cũng toàn bộ nứt toạc, chỉ biết theo bản năng mà động, thẳng đến lúc hung hăng thúc vào đến chỗ sâu nhất, đem tình dục cùng tinh dịch tích tụ đã lâu bắn vào bên trong thân thể Tuyên đế.

Trong đầu y một mảng trống rỗng, đợi sau khi tỉnh lại, mới phát hiện chính mình đang đè ở trên người Tuyên đế, thân thể hai người như cũ chặt chẽ tương liên, chỗ đang gắn kết chậm rãi chảy ra chất lỏng màu trắng. Mà Tuyên đế lại hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt ửng hồng, ngực hơi phập phồng, đã rơi vào trạng thái hôn mê.

Phượng Huyền trong lòng căng thẳng, vội vàng bứt ra, bắt lấy mạch của hắn thấy còn đập vững vàng, lúc này mới an tâm. Y liền dùng nước ấm rửa sạch Tuyên đế, thay đổi áo lót cho cả hai, rồi mới đem Tuyên đế đưa đến trên giường.

Đại điện không một bóng người, chỉ có một chiếc ngự giường, Tuyên đế lại chưa kêu y đi ra ngoài…… Phượng Huyền nghĩ nghĩ liền đánh bạo nằm vào bên cạnh Tuyên đế, một tay lót ở dưới cổ Tuyên đế, một tay ôm lấy vòng eo của hắn, đem người ôm nghiêng vào trong ngực, lúc này mới nặng nề thiếp đi.

Một giấc này Phượng Huyền ngủ đến cực sâu. Từ hôm qua Tuyên đế mất tích đến nay, y còn chưa từng chợp mắt nghỉ ngơi, vẫn luôn không phải ở trên ngựa thì chính là chiếu cố Tuyên đế, sau đó mây mưa càng hao hết tinh thần, cơ hồ vừa dính gối liền chìm vào mộng đẹp. Y ngủ so với ngày thường càng an ổn, ôm ở trong lòng ngực chính là ôn hương nhuyễn ngọc, trong điện lại ấm áp cảnh xuân, trong lư hương còn tỏa ra an thần hương mà Vương Nghĩa tỉ mỉ chuẩn bị, thẳng đến lúc ngoài cửa có thái giám dò hỏi Tuyên đế có muốn chuẩn bị lâm triều hay không, mới đánh thức y.

Y thật cẩn thận nhìn Tuyên đế hãy còn say ngủ, ổn định lại tâm tư, cũng không lập tức xuống giường chuẩn bị hầu hạ, mà trước tiên cúi đầu nhẹ hôn một trận, mới ở bên tai Tuyên đế nhẹ nhàng kêu lên: “Bệ hạ, sắc trời không còn sớm, Vương tổng quản tới hỏi bệ hạ có muốn lâm triều hay không?”

Kêu vài lần, Tuyên đế cuối cùng cũng từ trong mộng tỉnh giấc. Vừa mở mắt liền thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Phượng Huyền gần trong gang tấc, cảm giác được chính mình đang gắt gao rúc vào trong lòng ngực y.

Tuyên đế lắp bắp kinh hãi, nhưng chợt nhớ tới sự việc đêm qua, tận lực bình tĩnh trở lại, đạm nhiên đáp: “Tất nhiên là phải thượng triều. Phượng khanh…… hôm qua cứu giá mệt nhọc, trước, trước tiên ở trong điện…… Trước tiên hầu hạ trẫm thay quần áo, lại ngủ thêm một chút nữa đi.” Hắn nói nói, rốt cuộc trên mặt vẫn hiện lên một tia quẫn bách, kêu Phượng Huyền dìu hắn đứng dậy thay đổi quần áo, lại lấy ra hộp phấn trắng bôi lên trên cổ, che lấp dấu vết Tàng Vân thái tử lưu lại.

Lúc lâm triều, Tuyên đế vẫn uy nghiêm như thường ngày, hành động ngôn ngữ, không chút nào nhìn ra là đã từng trải qua nhiều lần kịch liệt mây mưa. Nhưng ngay cả nhìn không ra, Thuần Vu Gia đứng ở dưới điện cũng ẩn ẩn đoán được vài phần ― Phượng Huyền từ hôm qua tiến vào Duyên Phúc cung xong, đến nay cũng chưa từng quay về Trung Thư tỉnh lần nào. Hôm qua lúc Tuyên đế triệu kiến đại thần, y tuy không dám nhìn nhiều, nhưng nghe thanh âm kia lại phát hiện có chút khàn khàn, hơn nữa Tuyên đế cố tình làm ra thái độ phẫn nộ đuổi đi đám đại thần…… việc này theo y đoán có đến năm sáu phần là thật.

Thuần Vu Gia thất thần suy nghĩ, chỉ ngại lễ nghi, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng Tuyên đế để xác nhận. Nhưng sau khi hạ triều, Tuyên đế thế nhưng không triệu kiến đại thần, mà lại đơn độc nghỉ ngơi ở Văn Đức Điện, chỉ bằng vào điểm này, Thuần Vu Gia liền có tám chín phần xác định. Y cũng không hề cầu kiến, xoay người đi ra đại nội, dọc theo đường đi nghĩ lại hình tượng cử chỉ hôm qua của Tuyên đế, ra đến cửa cung liền phân phó kiệu phu thay đổi đường nhỏ, hướng về phủ Ngự Sử trung lang Phượng Cảnh mà đi.

Phượng Huyền nhập kinh tuy không được mấy ngày, thế nhưng Phượng Cảnh lại là anh tài từ thuở thiếu niên, thời gian ở trong triều làm quan so với Thuần Vu Gia còn muốn lâu hơn. Lúc Thuần Vu Gia vẫn còn là trường sử của Lâm Xuyên vương, tại kinh thành thường xuyên lén lút kết giao đại thần nên không thiếu các mối giao hảo, cùng vị Phượng trung lang này giao tình không cạn, càng miễn bàn sau này trở thành thần tử cùng tới lui đại điện.

Hôm nay lúc tới cửa bái kiến, Phượng Cảnh thập phần nhiệt tình, trực tiếp đem y tiến vào thượng phòng trò chuyện. Ngồi xuống hàn huyên một hồi, Thuần Vu Gia liền ra vẻ lơ đãng hỏi: “Hôm qua ta muốn tìm tiểu Phượng lang quân hỏi chút tình hình cụ thể khi bệ hạ bị ám sát, nhưng tiểu Phượng lang quân hẳn là được bệ hạ đặc chỉ, vẫn chưa từng trở lại Trung Thư tỉnh làm việc. Ta nhớ kỹ hắn sau khi nhập kinh vẫn luôn ở trong phủ Ngự Sử, muốn tới thăm một phen, thuận tiện hỏi chút tình hình lúc ấy.”

Phượng Cảnh trong lòng cả kinh, lập tức đứng lên: “Từ hôm qua đến giờ A Huyền vẫn chưa từng hồi phủ, chỉ là nhờ người truyền tin nói không thể trở về ngủ. Hôm nay thượng triều cũng không gặp qua hắn, ta còn tưởng rằng hắn vì sự kiện của Tàng Vân thái tử, được bệ hạ phái đi ra ngoài……”

Thuần Vu Gia trong lòng đã có tính toán trước, lại ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Nói như vậy, hôm qua sau khi thấy hắn ở Duyên Phúc điện, liền không gặp qua hắn lần nào nữa? Chẳng lẽ bệ hạ lo lắng hắn vất vả, kêu hắn lưu lại trong cung nghỉ ngơi…… cho đến tận bây giờ?”

Lưu lại trong cung nghỉ ngơi đến tận bây giờ…… Phượng Cảnh trong đầu lập tức sinh ra đủ loại hoảng sợ tới mức muốn hộc máu, vội vàng giữ chặt cánh tay Thuần Vu Gia hỏi: “Thuần Vu huynh ngụ ý, có phải hay không xá đệ, xá đệ……”

Y vẫn không thể nói thẳng ra “Có phải hay không xá đệ là được bệ hạ nhìn ‘trúng’ rồi”, lắp bắp hồi lâu, rốt cuộc được Thuần Vu Gia giỏi đòn tâm lý mở miệng khuyên nhủ.

“Nếu tiểu Phượng lang quân đã ở trong cung, vậy Phượng ngự sử cũng không cần lo lắng. Bệ hạ lúc trước triệu riêng hắn nhập kinh, vẫn luôn đặc biệt chú ý hậu đãi, đầu tiên là cho hắn vào Trung Thư tỉnh, sau lại ban thêm cho chức thị đọc học sĩ. Hiện giờ hắn lại có công cứu giá, thánh quyến nồng hậu, tự nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Theo ta thấy, hắn hẳn là ở trong cung vì bệ hạ tham tường quân vụ……”

Nếu thật là tham tường quân vụ thì tốt, nếu không phải, vậy thì thanh danh mấy trăm năm của Phượng gia liền phải hủy trong một sớm một chiều! Phượng Cảnh bất chấp thể diện, trực tiếp đem lo lắng nói ra: “Lúc trước bệ hạ chính là tuyên xá đệ và Tạ… Tạ thái thú cùng vào kinh, hiện giờ Tạ thái thú có công cứu giá, rốt cuộc được hồi hương làm quan, nhưng Phượng Huyền nhà ta lại, lại vào cung…… Có phải hay không Tạ lang đi rồi, bệ hạ liền, liền, liền lấy Phượng Huyền đến thay thế?”

Thuần Vu Gia nghĩ thầm trong lòng: Bệ hạ nếu thật vì Tạ Nhân rời kinh mà muốn tìm người thay thế, cũng còn có ta ở đây…… Hừ, xem ra Phượng Huyền cũng giống như Chu Huyên, đều đã nhận được ưu ái của bệ hạ. Còn không biết hôm qua hắn như thế nào lấy lòng bệ hạ, mới mặt dày vô sỉ mà lưu lại trong cung đâu!

Suy nghĩ vẫn chỉ là suy nghĩ, y đối với lời nói của Phượng Cảnh vẫn duy trì phong thái hiền giả, đúng lý hợp tình mà đáp: “Đều nói thiên uy khó dò, nhưng thiên ân cũng khó dò không kém. Chuyện của lệnh đệ, chúng ta có lẽ đã nghĩ quá nhiều, chỉ cần chính hắn không để tâm……”

Sắc mặt Phượng Cảnh lúc hồng lúc trắng, trừng mắt nhìn về phía Thuần Vu Gia, đột nhiên ném ra cánh tay y: “Tuyệt đối không thể! Phượng gia ta thế đại thanh danh, tuyệt không thể để hắn làm ra sự việc thấp hèn thế này! Hôm nay ta liền thượng tấu thỉnh bệ hạ cho phép hắn từ quan!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.