Bệ Hạ Vạn An

Chương 21: Chương 21: Bệ hạ, cần tiết chế




Hạ Minh Chiêu mặt vô biểu tình nhìn Trương Trung: “Câm miệng!”

Long tinh hổ mãnh cũng không phải y, y ngày hôm qua...... Bị Giản Tấn lăn lộn đến ngất.

Thấy bệ hạ nhà mình sinh khí, Trương Trung vội vàng bịt miệng.

Hạ Minh Chiêu lúc này mới nói: “Đi chuẩn bị một ít đồ ăn.”

“Vâng, bệ hạ.” Trương Trung đáp, lại nhịn không được nói: “Bệ hạ yên tâm, ta nhất định chuẩn bị tốt thức ăn dễ tiêu hóa......”

Hạ Minh Chiêu: “......”

Trương Trung lại nói: “Bệ hạ, y phục của Giản đại nhân ta đã chuẩn bị tốt, lập tức liền cho người đem qua.”

“Ừm.” Hạ Minh Chiêu đáp.

Trương Trung chậm rãi lui ra ngoài, gã mới vừa lui ra, liền có một tiểu thái giám bưng y phục vào, để ở đầu giường, liền im ắng mà rời đi.

Hạ Minh Chiêu không thích người hầu hạ quá nhiều, cho nên thái giám bên người y rất ít, những người này đèu có thói quen ở trước mặt y giữ im lặng đến mức tối đa.

Bất quá dù Trương Trung và tiểu thái giám đều rất lặng lẽ, ra ra vào vào như vậy vẫn sẽ có động tĩnh, y rời giường mặc y phục vệ sinh cá nhân cũng có động tĩnh.

Hạ Minh Chiêu nhìn về phía Giản Tấn, lạnh lùng nói: “Đừng giả bộ ngủ nữa, mau đứng lên!”

Thân thể y không tốt, lại hay thiếu giấc, còn bị làm tới lao lực, nhưng ngủ từ chiều đến giờ, cũng đủ để sảng khoái cả người.

Giản Tấn so với y tốt hơn nhiều, hiện tại sao vẫn có thể ngủ đến mụ người vẫn chưa chịu dậy chứ.

Hạ Minh Chiêu thấy Giản Tấn hẳn là đang giả bộ ngủ.

Bị hoàng đế cưỡng bức, Giản Tấn nhất thời không tiếp thu được cũng là bình thường, cho nên mới giả bộ ngủ? Nhưng y cũng không tính diễn với Giản Tấn.

Giản Tấn dụng tâm kín đáo tiếp cận y, muốn khống chế y, nên trả giá đại giới!

Hạ Minh Chiêu chờ Giản Tấn tỉnh lại, nhưng Giản Tấn vẫn như cũ ngủ li bì, vẫn không nhúc nhích.

Hạ Minh Chiêu trong lòng có chút hoảng, y bước đến mép giường, nắm lấy cằm Giản Tấn: “Giản Tấn! Mau dậy đi!”

Giản Tấn vẫn không nhúc nhích.

Sợ hãi từ đáy lòng tràn tới, Hạ Minh Chiêu vỗ vỗ mặt Giản Tấn: “Giản Tấn, ngươi mau tỉnh lại!”

Giản Tấn một chút phản ứng cũng không có.

Hạ Minh Chiêu tay khó khống chế được bắt đầu run rẩy, y đem tay đặt lên mũi Giản Tấn, cảm nhận hơi thở vững vàng của Giản Tấn, nhưng cảm giác sợ hãi vẫn không có dấu hiệu biến mất.

Y cũng không biết mình đang bị gì, thân thể Giản Tấn nóng hầm hập, hô hấp mạch đập cũng bình thường, rõ ràng không bị gì, nhưng y vẫn rất sợ, thực hoảng.

Bỗng nhiên đứng lên, Hạ Minh Chiêu đi nhanh ra ngoài, vừa đi vừa hô: “Người tới! Tuyên Hồ thái y!”

Có người đáp, y lại vội vàng trở lại mép giường Giản Tấn, nhìn chằm chằm hắn.

Giản Tấn đây là làm sao vậy? Hắn không có việc gì chứ?

Hắn nhất định sẽ không có việc gì......

Hạ Minh Chiêu lòng đầy bất an.

Nguyên bản, Giản Tấn có khả năng đã dùng dược vật khống chế mình, đối với mình dụng tâm kín đáo, y chắc chắn sẽ phẫn nộ, thậm chí muốn hung hăng giáo huấn Giản Tấn.

Nhưng giờ này khắc này, nhìn thấy Giản Tấn hôn mê bất tỉnh, y rốt cuộc nhớ không nổi những cái đó.

Y thậm chí nhịn không được bắt đầu cầu nguyện —— chỉ cần Giản Tấn không có việc gì, sự tình trước kia, y đều có thể không truy cứu!

Dù Giản Tấn đối với y hạ dược, dùng thủ đoạn khống chế y, nhưng y vẫn khó có thể ra tay với Giản Tấn.

Y thật sự rất thích Giản Tấn, lần đầu tiên y có cảm xúc mãnh liệt như vậy.

Chẳng sợ tình là giả, có thể ở trước lúc lâm chung cảm thụ một chút dư vị, cũng là đáng giá.

Y một chút cũng không muốn Giản Tấn xảy ra chuyện.

Hạ Minh Chiêu khắc chế không được mà chạm vào Giản Tấn, tayngày càng run đến lợi hại.

Mãi cho đến khi có tiếng bước chân truyền đến, y mới đột nhiên ngừng tay.

Người tới là Trương Trung, gã vừa biết sự tình, vội vàng nói: “Bệ hạ yên tâm, Giản đại nhân sẽ không có việc gì.”

“Ừ.” Hạ Minh Chiêu lên tiếng, nhưng giọng nói lại ngập tràn sự bất an.

May mắn lúc này, Hồ thái y tới.

Hôm nay Hồ thái y ở trong cung, cho nên phóng tới siêu nhanh.

Hồ thái y vừa tới, Hạ Minh Chiêu liền nói: “Hồ thái y, ngươi đến xem, Giản Tấn hắn bị sao vậy?”

Hồ thái y không dám chậm trễ, vội vàng tiến lên bắt mạch cho Giản Tấn.

Bắt mạch một hồi, Hồ thái y không khỏi hoá ngốc.

Giản Tấn mạch tượng không có vấn đề gì, giống như là đang ngủ......

Hồ thái y vội vàng hỏi: “Bệ hạ, Giản đại nhân lúc trước có biểu hiện gì không?”

“Hắn hôm qua rõ ràng vẫn rất bình thường.” Hạ Minh Chiêu nói: “Nhưng hôm nay đột nhiên kêu hoài không tỉnh.”

Hồ thái y hỏi chuyện, vẫn tiếp tục kiểm tra Giản Tấn.

Gã vừa tiến vào đã nghe một ít hương vị như ẩn như hiện, lại nhìn đến Giản Tấn......

Giản Tấn không mặc y phục, chỉ có chăn che trên người, trên vai hắn lại có dấu răng, còn có một ít ấn ký đỏ sẫm, chuyện như nào đã rõ như ban ngày.

Ngoài ra, nhiệt độ cơ thể Giản Tấn cũng rất cao.

Đại phu xem bệnh, yêu cầu vọng, văn, vấn, thiết.*

*Vọng, văn, vấn, thiết: Nhìn, Nghe (ngửi), hỏi, sờ.

Gã bắt mạch không thấy được gì, nhưng “vọng” xong, đại khái đã biết tình huống Giản Tấn như nào: “Bệ hạ, Giản đại nhân đây là mệt nhọc quá độ, có chút nóng, cho nên mới lâm vào hôn mê, không lo ngại.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Hạ Minh Chiêu vội vàng hỏi.

Hồ thái y nói: “Bệ hạ, tối hôm qua ngài có hơi dũng mãnh quá độ, có thể tìm người giúp Giản đại nhân bôi dược, ta lại kê một phương thuốc......”

Hạ Minh Chiêu: “......”

Hồ thái y nói như vậy, trên mặt ám chỉ ý tứ cũng rất rõ ràng.

Hồ thái y này cho rằng Giản Tấn ở dưới, bị thương, cho nên mới bị nóng rồi hôn mê, nhưng căn bản là không phải như vậy!

Đêm qua Giản Tấn sinh long hoạt hổ, tuy rằng y đối Giản Tấn vừa cào vừa cấu vừa cắn, nhưng nhiều nhất cũng chỉ mất của Giản Tấn một chút da......

Y lại không có biện pháp giải thích.

Hồ thái y lại nói: “Bệ hạ, ngài hẳn nên tiết chế một chút.”

Hạ Minh Chiêu: “......”

Trương Trung lúc này lại lần nữa kính nể mà nhìn về phía bệ hạ nhà mình.

Bệ hạ quá lợi hại!

Đây là đem Giản đại nhân làm đến ngất!

Trương Trung cùng Hồ thái y đi chuẩn bị dược, Hạ Minh Chiêu ngồi ở mép giường, trong lòng vẫn như cũ không nhịn được mà hoảng loạn sợ hãi.

Hồ thái y đã nói Giản Tấn không có việc gì, nhưng Giản Tấn vẫn không tỉnh, y khó có thể an tâm.

“Giản Tấn, tỉnh tỉnh!” Hạ Minh Chiêu lại vỗ tay Giản Tấn, nhưng Giản Tấn một chút phản ứng đều không có.

Y hít sâu một hơi, nắm chặt nắm tay, cảm thấy đầu mình có chút choáng.

Dùng tay sờ trán, Hạ Minh Chiêu mới ý thức được...... y hẳn là giống Giản Tấn, phát sốt rồi.

Mấy năm nay y lơ là thân thể, sớm đã là nỏ mạnh hết đà, tối hôm qua Giản Tấn tuy ôn nhu, y vẫn như cũ ngất xỉu, bây giờ phát sốt cũng rất bình thường.

Bất quá chỉ là phát sốt, cũng không có gì đáng để ý.

Hạ Minh Chiêu vẫn như cũ gắt gao nhìn chằm chằm Giản Tấn.

Mà lúc này, mấy bé bồ câu rốt cuộc bay đến Giang Nam, ngừng ở một nóc nhà.

“Kinh thành đưa tin tức đến!” Một hắc y vệ nhìn thấy bồ câu, lập tức hô hào.

Bồ câu này vốn là do hắc y vệ Giang Nam dưỡng, vô cùng nghe lời, bọn họ rất nhanh liền từ trên đùi bồ câu tìm ra một tờ giấy.

Mỗi tờ giấy trên chân bồ câu đều viết một hàng con số, bọn họ lấy sách đối chiếu, liền ra một hàng chữ: “Tra Sùng An Giản Tấn“.

Sùng An Giản Tấn? Tên này hình như có hơi quen quen......

Trước đó trong lúc vô tình bọn họ có nhìn thấy một bức hoạ rất giống bệ hạ, hình như là do người này họa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.