Bệ Hạ Vạn An

Chương 36: Chương 36: Bức họa




Đại Tề lấy hắc vi tôn, long bào cũng đều là hắc đế thêu kim long, ngược lại quốc sư sẽ là trường bào trắng, dùng chỉ vàng thêu mây.

Sợi tơ dệt thành trường bào thuộc loại đặc thù, dưới ánh mặt trời rực rỡ lấp lánh ánh quanh, điểm xuyết tầng tầng mây vàng, càng làm toát thêm sự phiêu dật tựa tiên nhân.

Mà sở dĩ mọi người đều có ý nghĩ này, cũng không phải chỉ vì trường bào, càng đáng chú ý hơn là diện mạo hoàn mỹ của người mặc nó.

“Quốc sư?” Có người lẩm bẩm nói.

“Ta là Quốc sư tân nhiệm.” Giản Tấn hướng những người này cười cười.

Tiên nhân cười với bọn họ!

Tiền Uy nhìn đến nụ cười này, chỉ thấy cả người mình đều trở nên không giống người thường, cảm giác như đang thăng hoa.

“Quốc sư tiền nhiệm mấy ngày trước đã tạ thế, trước khi lìa trần ông ấy đã đem thân phận quốc sư truyền cho ta, sau này, ta sẽ là quốc sư của Đại Tề.” Giản Tấn nói.

Lời nói phiến diện từ một phía như vậy, Tiền Uy lại không chút nào nghi ngờ, giờ khắc này, giọng nói của Giản Tấn như một luồng gió thổi qua tai, làm hắn bất giác sinh lòng tin tưởng.

Nhưng những bá tánh khác lại không như vậy, có người trong số đó âm thầm châm ngòi thổi gió, muốn gây phiền toái cho Hạ Minh Chiêu: “Ngươi thật sự là quốc sư sao?”

“Nếu không phải ta..... Chẳng lẽ là ngươi?” Giản Tấn nhìn về phía người nọ, một bên xuất ra tinh thần lực nhằm trấn an bá tánh trước mặt.

Những người này tinh thần lực đều khá yếu ớt, hắn cũng không phải giúp bọn họ làm trị liệu, mà chỉ đơn thuần trấn an, vì vậy cũng không tốn quá nhiều tinh thần lực.

Người vừa lên tiếng phản bác Giản Tấn hoảng hốt một trận, người chung quanh liền trợn mắt giận dữ nhìn hắn —— người này cũng dám hoài nghi quốc sư đại nhân!

“Trích Tinh Lâu......” Người nọ chần chờ mở miệng.

“Quốc sư tiền nhiệm qua đời rồi ta mới nhóm lửa thiêu Trích Tinh Lâu, để lão có thể dục hỏa trùng sinh.” Giản Tấn nói.

Đây hoàn toàn đều là do hắn bịa ra, nhưng phối hợp thêm thần thái và tinh thần lực...... dù cho hắn có nói gì bọn họ đều răm rắp tin theo.

Giản Tấn đột nhiên phát hiện thân phận quốc sư này đúng là uy lực phi thường, rất có địa vị trong lòng dân.

Nếu hiện tại hắn nói Hạ Minh Chiêu kỳ thật là người được trời cao tuyển chọn, những người này có phải cũng sẽ tin hay không?

Lại nói tiếp, hắn vì sao phải dùng thân phận này đi tiếp cận Tần Vương? Này không phải là gia tăng thêm sĩ khí cho Tần Vương sao?

Hắn xuất thân từ tinh cầu tương lai, có được tinh thần lực mạnh mẽ, tuy rằng hiện đang “Mang thai” nên bị vướng bận rất nhiều chuyện, không thể xuất ra toàn lực, nhưng cũng là người đứng trên vai người khổng lồ (ý chỉ sức mạnh của đông đảo bá tánh), đối với thời đại này mà nói, đã có thể liệt vào hàng ngũ xưng bá anh tài.

Hạ Minh Chiêu cũng không kém.

Người bên ngoài có mắng y thì thế nào?

Những đại thần kia chán ghét y thì thế nào?

Hạ Minh Chiêu chẳng phải vẫn ngôi ngay ngắn trên ngôi vị hoàng đế?

Hắn vì sao còn phải đến chỗ Tần Vương kia nằm vùng làm gì?

Căn bản là không cần phải đi mới đúng?!

Giản Tấn cẩn thận cân nhắc, phát hiện nguyên nhân chính đều xuất phát từ bạn lữ của mình.

Bạn nhỏ hẳn là vì tinh thần lực đang yếu ớt nên mới có chút không tự tin.

Nghĩ nghĩ, Giản Tấn rốt cục cũng không rối rắm nữa.

Tinh thần lực hắn hiện tại đã khôi phục được không ít, nếu mà không được thì cùng lắm là đến thôi miên Tần Vương thôi!

Mải mê trầm tư suy nghĩ, Giản Tấn có chút thất thần.

Nhưng những bá tánh trước mắt đều không phát hiện, bọn họ vẫn thủy chung như một cảm thấy Giản Tấn vẫn là một quốc sư cao cao tại thượng, trách trời thương dân, dường như tùy thời đều có thể cưỡi mây đạp gió mà phi thăng.

Giản Tấn đang cố gắng phát ra lực lượng tinh thần ôn hòa thân thiện, đột nhiên cảm giác được những hắc y vệ thủ tại Trích Tinh Lâu đều mang theo nồng đậm ác ý đi tới......

Khi hắn vừa xuất hiện, những hắc y vệ này vẫn chưa kịp phản ứng, một số còn bị hắn mê hoặc, mà hiện tại...... Giản Tấn nhìn về phía bọn họ, lộ ra một tia tươi cười: “Có việc?”

Những người đó cầm đầu tới nói: “Bệ hạ muốn gặp ngươi!”

Gã nói xong liền hướng về phía Giản Tấn bước tới, tựa hồ muốn bắt người......

“Các ngươi dẫn đường đi.” Giản Tấn phất tay.

Nếu đã nghĩ thông suốt, hắn liền không cần tới chỗ Tần Vương xem náo nhiệt nữa, vẫn là ở bên Hạ Minh Chiêu bày tỏ lòng trung thành có ý nghĩa hơn.

Hắc y vệ nhìn thoáng qua những người đang quỳ gối trước mặt Giản Tấn, cũng không dám manh động đi bắt Hắn, đành nói: “Thỉnh.”

Nói xong, một vài người dẫn đầu đi trước dẫn đường, số còn lại đi ở phía sau Giản Tấn áp tải.

Ngày ấy lúc bệ hạ sai bọn họ phóng hỏa thiêu Trích Tinh Lâu đã từng dặn nếu có người chạy ra, liền trực tiếp bắt lại.

Trích Tinh Lâu cũng không cháy quá nhanh, vẫn đủ thời gian để người bên trong chạy thoát thân, vì vậy lúc ấy bọn họ cho rằng vị quốc sư tân nhiệm kia thấy động tĩnh bên ngoài nhất định sẽ chạy ra, thế mà mấy ngày trôi qua vẫn không một ai bước chân ra ngoài.

Chờ Trích Tinh Lâu bị thiêu trụi, bọn họ có kiểm tra qua phế tích, bên trong cũng chỉ có một khối thi thể. Ngôn Tình Sủng

Bọn họ cũng không biết thi thể đó thuộc về quốc sư tiền nhiệm hay quốc sư tân nhiệm, không ngờ quốc sư tân nhiệm lại đột nhiên xuất hiện.

Như vậy cũng có thể nói rõ khối thi thể kia là của quốc sư tiền nhiệm, vậy người này......

Cả đám hắc y vệ đều nhịn không được bồn chồn trong lòng —— người này không lẽ thực sự có bản lĩnh thông thiên?

Giản Tấn mặt mang tươi cười, không hề sợ hãi mà theo chân bọn họ, bọn họ cũng liền từ bỏ ý định bắt người, đoàn người cứ như vậy hướng Ngự Thư Phòng Hạ Minh Chiêu mà đi.

Ngự Thư Phòng, Hạ Minh Chiêu vừa mới biết được sự xuất hiện bất ngờ của quốc sư tân nhiệm.

Người này thế nhưng không chết?

Hạ Minh Chiêu trong lòng đột nhiên dâng lên một cổ đề phòng.

Y đối với quốc sư thật sư không có hảo cảm.

Lúc bá tánh dân chúng lầm than, quốc sư kia ở đâu, đã làm gì?

Nhìn vào sách sử, quốc sư có lẽ cũng sẽ có chút bản lĩnh phi thưởng mà thường nhân khó có được, nhưng cũng đều là tự mang tới lợi ích cho bản thân, là công cụ của đế vương dùng để củng cố quyền lực.

Bọn họ không thể đoán trước thiên tai, cũng không thể cứu vãng chúng sinh.

Nhưng lại tiêu phí không ít ngân lượng.

Khi trước y giữ lại quốc sư, cũng chỉ là vì lão vẫn chưa từng làm ra việc gì thương thiên hại lí, lại từng đối với y động lòng trắc ẩn nói giúp một lần.

Nhưng lão quốc sư lại ở trong hoàng cung động tay chân, ra tay với Giản Tấn, thật sự đã chạm đến vảy ngược của y.

Quốc sư tân nhiệm phảng phất tựa trích tiên kia lại càng làm y theo bản năng mà tâm sinh đề phòng.

Y cho người thiêu Trích Tinh Lâu, chủ yếu là muốn áp chế người này, đem chặn hắn lại ngay đường thoát thân, tính toán đưa ra một ít điều kiện.

Kết quả người này cứ như bốc hơi khỏi nhân gian.

“Bệ hạ, người tới.” Trương tổng quản cung kính.

Hạ Minh Chiêu ngẩng đầu, liền thấy quốc sư tân nhiệm không nhanh không chậm từ ngoài tiến vào.

Y nheo mắt, không nói gì.

Y không định mở miệng trước, ở loại tình huống này, mở miệng trước chính là thua.

“Gặp qua bệ hạ.” Giản Tấn đối với Hạ Minh Chiêu chắp tay thi lễ.

Hạ Minh Chiêu nhìn người trước mặt, hắn không nghĩ vị quốc sư tân nhiệm này thế nhưng sẽ hạ thấp mình tỏ vẻ yếu thế trước.

Giản Tấn lúc này đã ngồi dậy.

Hạ Minh Chiêu mỗi lần nhìn thấy hắn, tinh thần lực đều sẽ quấn lấy không buông, nhưng giờ phút này tinh thần lực Hạ Minh Chiêu đối với hắn lại tràn ngập ác ý.

Hắn thật sự có chút không quen, cũng không dám hồi đáp loạn.

Hắn nếu phản ứng lại, Hạ Minh Chiêu nhất định sẽ đối với quốc sư nhất kiến chung tình......

“Bệ hạ, chúng ta nói chuyện hợp tác nhé?”

Hạ Minh Chiêu không mấy tín nhiệm: “Ngươi muốn nói chuyện gì?”

Giản Tấn nói: “Bệ hạ là người được thiên mệnh định đoạt, ta nguyện ý giúp bệ hạ.”

“Ngươi có điều kiện gì?”

“Ta chỉ hy vọng bệ hạ có thể giúp ta trừ khử một số người.” Giản Tấn nói.

“Quốc sư thật đúng là lòng mang thiên hạ.” Hạ Minh Chiêu híp mắt nhìn Giản Tấn.

Giản Tấn nói: “Bệ hạ quá khen.”

Hạ Minh Chiêu không nói nữa, nhìn Giản Tấn, chờ Giản Tấn tiếp tục nói.

Giản Tấn nói: “Bệ hạ muốn ta làm gì? Xin người cứ nói.”

“Ta muốn quốc sư biến mất.”

Giản Tấn: “......”

Giản Tấn có thể cảm giác được Hạ Minh Chiêu thật sự nghĩ như vậy.

Người bình thường nghe được lười này của quốc sư, kiểu gì mà không đề ra mấy loại điều kiện, Hạ Minh Chiêu ngược lại ngay cả một cái nhấc mắt cũng không thèm.

“Bệ hạ, ta hẳn là có thể giúp ngươi nhiều hơn này đó nha” Giản Tấn cười nhìn về phía Hạ Minh Chiêu.

Hạ Minh Chiêu nhìn đến gương mặt không chút tỳ vết kia, đột nhiên nói: “Nếu ngươi nói ta là người được thiên mệnh định đoạt, không bằng cũng nói cho người bên ngoài đều biết?”

“Có thể.” Giản Tấn nói thẳng.

Hạ Minh Chiêu nhíu mày nhìn về hắn, không rõ người này vì đâu lại muốn làm như vậy.

Y có ý nghĩ thầm đem quốc sư này giết chết, vậy là nhanh nhất, không nghĩ tới hôm nay lại có rất nhiều người tận mắt thấy quốc sư vào cung.

Nói không chừng những người đứng sau màn còn hy vọng y động thủ, y cũng không có ngu.

“Vậy ta đây liền chờ tin tức tốt từ quốc sư. Chu thống lĩnh, ngươi an bài vài người hộ tống quốc sư an toàn rời cung.”

“Vâng, thưa bệ hạ.” Chu thống lĩnh rất nhanh liền chọn ra tám người, đi về phía Giản Tấn.

Giản Tấn: “......” Hạ Minh Chiêu đây là ra lệnh đuổi khách, còn tìm người tới giám thị hắn......

Lần này liền có chút phiền toái...... Hắn còn phải vội vã trở về, làm bộ ngủ trưa vừa tỉnh lại nữa nha......

“Ta đây xin cáo từ.” Giản Tấn hướng Hạ Minh Chiêu cười cười, đi ra ngoài.

Tám tráng hán hắc y vệ gắt gao đi theo sau, còn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hắn.

Giản Tấn bị nhìn đến toàn thân đều nổi da gà, tổng cảm thấy có chút quái quái.

Càng đáng sợ hơn là...... Hắn nghe được Hạ Minh Chiêu đằng sau cũng đứng lên, rõ ràng là đang tính toán rời đi.

Hạ Minh Chiêu rời đi sẽ đi nơi nào? Không hề nghi ngờ là đi tìm hắn!

Giản Tấn đột nhiên vén quần áo lên, co giò lên cổ mà chạy.

Hắc y vệ đi theo sau hắn đều không khỏi phát ngốc.

Tân quốc sư nay từ khi lên sân khấu đã luôn sắm vai cao nhân, dáng vẻ không nhanh không chậm cao thâm khó đoán, hiện tại đột nhiên chạy như điên, thật sự ra là quá mất hình ảnh, hắc y vệ chậm một phách, chờ lúc phản ứng lại đuổi theo đã không thấy bóng dáng tân quốc sư kia đâu.

Hắc y vệ: “......”

Người vẫn đi theo từ Ngự Thư Phòng ra tới - Hạ Minh Chiêu: “......”

Hạ Minh Chiêu nhìn tân quốc sư chạy tít đằng xa, tinh thần lực lại có chút rối loạn, không chút do dự cất bước đến thiên điện nơi Giản Tấn ở.

Tuy là đi, nhưng cước bộ lại lớn đến cực đại, so với vận tốc chạy bộ không khác nhau là mấy, chờ y đi vào cửa thiên điện, nhìn thấy hắc y vệ vẫn đang đứng thủ ngoài cửa, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Giản Tấn như thế nào rồi?”

“Giản đại nhân vẫn luôn không ra khỏi cửa.” Những hắc y đứng đó hồi đáp.

Hạ Minh Chiêu tiến lên vài bước dự tính đẩy cửa vào, kết quả cửa này dùng sức chín trâu mười bò vẫn mở không ra......

Không lẽ Giản Tấn xảy ra chuyện gì rồi ư?

Đầu Hạ Minh Chiêu nổi đầy gân xanh, tinh thần lực càng rối loạn, không chút do dự dùng hết lực bình sinh đá phăng cánh cửa.

Y chỉ vừa đụng nhẹ vào cửa, bên trong đã truyền đến thanh âm của Giản Tấn: “Ai?”

“Là ta.” Hạ Minh Chiêu nói, lại đạp một chân.

Cửa đúng lúc này bị mở ra, mặt Giản Tấn có chút mệt mỏi, chỉ mặc một bộ trung y.

Nhìn thấy Giản Tấn, tâm tình Hạ Minh Chiêu cuối cùng mới bình tĩnh trở lại, lại ý thức được có gì đó không đúng.

Y đột nhiên đá cửa, Giản Tấn có phải sẽ tức giận hay không?

Nhưng y thật sự không thể khắc chế được tính nóng nảy của bản thân.

“Bệ hạ người sao lại đá cửa? Chân có đau hay không?” Giản Tấn cười hỏi.

Hạ Minh Chiêu theo bản năng mà nói: “Không đau.”

“Ta giúp người nhìn xem.” Giản Tấn nói, cảm nhận tinh thần lực Hạ Minh Chiêu lại có chút rối loạn......

Cũng may vừa ngồi xuống cùng hắn, tinh thần lực Hạ Minh Chiêu liền ổn định trở lại.

Hiện tại tinh thần lực hắn không đủ dùng, chỉ có thể giữ cho tình trạng Hạ Minh Chiêu không chuyển xấu, trị dứt điểm vẫn chưa thể được......không thể lại làm Hạ Minh Chiêu chịu thêm kích thích.

Giản Tấn duỗi tay giúp Hạ Minh Chiêu cởi giày, lại hỏi: “Bệ hạ gấp như vậy, có phải gặp sự tình gì rồi không?”

Hạ Minh Chiêu nói: “Gặp quốc sư tân nhiệm.”

“Quốc sư tân nhiệm?” Giản Tấn nói: “Chính là cái tên lớn lên đặc biệt đẹp kia? Hắn đã nói gì?”

Giản Tấn khen mình một chút, lại nghĩ tới mình đang lừa Hạ Minh Chiêu, nhịn không được có chút chột dạ.

Hạ Minh Chiêu đột nhiên nhìn về phía Giản Tấn, y như thế nào cảm thấy, Giản Tấn hình như có chút chột dạ?

Giản Tấn còn nói quốc sư tân nhiệm kia lớn lên rất đẹp?

Hạ Minh Chiêu đáy lòng dâng lên cảnh giác, nhíu mày nhìn Giản Tấn, có loại dự cảm không tốt —— Giản Tấn đối với quốc sư tân nhiệm kia có hảo cảm?

Khi trước Giản Tấn bị quốc sư chộp đi, thế mà một câu oán hận cũng không có.

Quốc sư tân nhiệm kia rốt cuộc có quan hệ gì với Giản Tấn? Có phải hắn đã câu dẫn Giản Tấn hay không?

Hạ Minh Chiêu nói: “Hắn muốn cùng ta làm giao dịch.”

Giản Tấn phát hiện tinh thần lực Hạ Minh Chiêu lại rối loạn, không chỉ có thế, hễ mỗi lần nhắc tới quốc sư tân nhiệm, biểu tình Hạ Minh Chiêu lại không khỏi lộ ra vẻ chán ghét.

Lúc hắn đóng vai quốc sư tân nhiệm, cũng không làm ra chuyện gì có lỗi với Hạ Minh Chiêu đi? Hạ Minh Chiêu vì cớ gì lại chán ghét hắn như vậy?

“A~ giao dịch cái gì?” Giản Tấn lại hỏi, hắn muốn biết một chút cảm nhận Hạ Minh Chiêu đối với thân phận này của mình......

Hạ Minh Chiêu nói: “Không có gì...... Hắn bỏ chạy.”

“Hả?”

“Không cẩn thận đem hắn dọa chạy, lần sau gặp mặt, ta nhất định phải giết hắn.” Hạ Minh Chiêu nói.

Giản Tấn: “...... Minh chiêu, ngươi vì sao lại muốn giết hắn?”

Hạ Minh Chiêu lòng dâng lên rất nhiều ý niệm đáng sợ.

Y vì cái gì muốn giết quốc sư tân nhiệm ư? Bởi vì Giản Tấn đối với hắn chú ý quá mức quy định!

Hạ Minh Chiêu nói: “Ta chán ghét quốc sư.”

Giản Tấn đã biết ân oán trước kia của quốc sư và Hạ Minh Chiêu, nhưng thật đúng là không nghĩ tới Hạ Minh Chiêu lại chán ghét quốc sư đến như vậy, trong lúc nhất thời có chút phản ứng không kịp.

Cảm xúc chán ghét từ tinh thần lực Hạ Minh Chiêu tràn tới, Giản Tấn có chút bất đắc dĩ mà nhìn về phía y: “Chán ghét hắn như vậy thì về sau không cần tiếp xúc nữa, được không?”

Nói xong, hắn một phen bế Hạ Minh Chiêu lên, xoa xoa chân cho Hạ Minh Chiêu.

Hạ Minh Chiêu lòng nhảy dựng, bỗng nhiên tỉnh táo hẳn ra.

Giản Tấn quan tâm mà nhìn y, thậm chí còn xoa chân cho y.

Giản Tấn hỏi về quốc sư tân nhiệm, chắc cũng chỉ xuất phát từ lòng hiếu kỳ...... hẳn là do đau đầu nên lại dẫn phát tật xấu, không ngờ mình lại nảy sinh chút ý niệm đáng sợ.

Giản Tấn thấy Hạ Minh Chiêu đã bình tĩnh, cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Minh chiêu, ngươi muốn nghỉ ngơi một chút hay không?” Giản Tấn hỏi.

“Ta còn có việc,“ Hạ Minh Chiêu nói, “Ngươi......”

“Ta về nhà trước, chờ ngươi buổi tối tới tìm ta.” Giản Tấn nói.

Hạ Minh Chiêu: “Được.”

Hạ Minh Chiêu có chút hối hận đã đem Giản Tấn ra khỏi cung, nếu y không đem Giản Tấn ra khỏi cung, hiện tại cũng không cần phải cùng Giản Tấn tách ra!

Cho người đem Giản Tấn đưa về nhà, Hạ Minh Chiêu nhìn về phía Chu thống lĩnh: “Có bắt được người kia không?”

Chu thống lĩnh biết Hạ Minh Chiêu ám chỉ người kia chính là quốc sư tân nhiệm: “Không có.”

Người nọ giống như là tiêu tán khỏi hư không, đặc biệt quỷ dị.

Bất quá Chu thống lĩnh cũng không nói ra lời nâng sĩ khí người khác, diệt uy phong của bên mình.

“Tiếp tục tìm!” Hạ Minh Chiêu nói: “Có tra được tin tức gì liên quan tới hắn không?”

“Hồi bệ hạ, không có.” Chu thống lĩnh lại nói.

Lần đầu tiên người này xuất hiện, bệ hạ đã căn dặn hắn đi điều tra, nhưng tra qua tra lại vẫn không có bất kỳ manh mối gì.

Một người xuất sắc như vậy, thế mà không có một chút tin tức gì về quá khứ của hắn!

“Tiếp tục tra!” Hạ Minh Chiêu lạnh lùng mà nói.

Chu thống lĩnh tuân lệnh, lại nói: “Bệ hạ, Giang Nam bên kia ra roi thúc ngựa, đưa tới một ít tin tức.”

“Tin gì?” Hạ Minh Chiêu hỏi.

“Là tin tức của Giản đại nhân, thuộc hạ vẫn chưa xem qua.”

Khi trước điều tra Giản Tấn, tra được tin tức gì cũng đều tự mình xem xong mới sửa sang lại cho Hạ Minh Chiêu, hiện tại lại không dám.

Hạ Minh Chiêu nói: “Đưa ta.”

Bởi vì lúc trước dùng bồ câu, tin tức truyền đến đều có hạn, nhưng lần này là được đích thân hắc y vệ ra roi thúc ngựa đưa tới, tổng vẫn có thể xếp lại thành một chồng.

Hạ Minh Chiêu mở giấy bao tư liệu ra, ánh mắt đập trúng đầu tiên là bức họa vô cùng sinh động, mà người trong bức họa...... hẳn là y.

Vì sao lại nói là hẳn, vì người trong bức họa kia đều là đầy mặt tươi cười, cùng bộ dáng nóng nảy của y hiện giờ là hoàn toàn bất đồng.

Nhưng bức họa này lại không giống bình thường, họa đến vô cùng chân thật, người bên trong tựa như có thể từ trong tranh bước ra.

Đầu Hạ Minh Chiêu lại đau, nhưng lần này cũng không nảy sinh ra ý niệm đáng sợ gì, chỉ có một đoạn ngắn hồi ức từ trong đầu chớp hiện lên.

Y có thể khôi phục ký ức?

Hạ Minh Chiêu có chút chờ mong, nhưng cái gì cũng không nhớ ra nổi.

Y nhìn chằm chằm bức họa kia hồi lâu, rốt cuộc vẫn đem nó đặt ở bên cạnh, sau đó tiếp tục xem tin tức.

Tin bên trên là báo cáo những việc Giản Tấn đã làm ở huyện Sùng An.

Giản Tấn luôn ru rú trong nhà, tiếp xúc với người ngoài không nhiều lắm, tin tức hắc y vệ có thể tra được cũng không bao nhiêu, rất nhiều điều tra được cũng không xác định được thật giả, chỉ là lời nói bâng quơ tỷ như “Giản Tấn làm người đều luôn lạnh nhạt” linh tinh các loại.

Trong đó có nhắc tới việc Giản Tấn vẫn luôn tìm người trên bức họa, mãi cho đến khi hắn thi đậu cử nhân, mới không tiếp tục tìm nữa, chuyên tâm đọc sách sau đó thượng kinh.

Mà đứa bé bên cạnh Giản Tấn kia lai lịch cũng không rõ ràng.

Hạ Minh Chiêu vốn đã tin tưởng Giản Tấn, nhìn đến tin tức này, gấp không chờ nổi lại muốn gặp hắn ngay lập tức.

Nhưng Giản Tấn đã xuất cung......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.