Bệ Hạ Vạn An

Chương 19: Chương 19: Hoài thai




Hạ Minh Chiêu vẫn còn mặc bộ quần áo tối qua từ nơi Giản Tấn rời đi.

Tóc của y có chút hỗn loạn, hai mắt hồng hồng, nhìn chằm chằm Giản Tấn như hận không thể cắn hắn một ngụm.

Nếu người khác đứng ở chỗ Giản Tấn, nhất định đã sợ đến run cầm cập, nhưng Giản Tấn không hề - tinh thần lực của Hạ Minh Chiêu còn đang dây dưa bên hắn đây.

Tinh thần lực gắt gao triền miên bên hắn kia còn truyền ra cảm xúc thương tâm cùng thống khổ, giống như tiểu hài tử bị ủy khuất bên ngoài nhào vào lòng mụ mụ cầu an ủi vậy.

Giản Tấn nỗ lực dùng tinh thần lực mình trấn an của Hạ Minh Chiêu, đồng thời kêu một tiếng”Bệ hạ?”

Hạ Minh Chiêu cất trường đao đi, chậm rãi đi đến bên Giản Tấn.

Biểu tình y lạnh băng, toàn thân ngập tràn hàn ý làm cho những ai đến gần đều bị áp bách. Còn chưa tính đến việc khi Giản Tấn vừa đi vào, đao đã kề ở cổ.

“Giản Tấn......“.

Hạ Minh Chiêu nhìn Giản Tấn đơn thuần, thiện lương mà hướng mình ôn nhu mỉm cười, lửa giận càng cháy bừng bừng, phảng phất như đang ngâm mình trong lò luyện hỏa.

Tốc độ Giản Tấn đến tuy có nhanh, nhưng cũng không nhanh bằng hắc y vệ.

Trước khi Giản Tấn vào cửa, hắc y vệ đã lao vào, nói cho y tất tần tật sự tình khi Trương Tổng Quản đến truyền chỉ đã gặp quốc sư.

Quốc sư rõ ràng là có quen biết với Giản Tấn, vậy Giản Tấn rốt cục là ai?

“Bệ hạ, ngươi không thoải mái?”

Giản Tấn hỏi, tinh thần lực của Hạ Minh Chiêu liền phát ra cảm xúc không thoải mái.

“Chuyện đó là sao?”

Hạ Minh Chiêu nhìn về phía Giản Tấn.

Y quả thật bệnh quấn thân, đau đầu khó chịu cả người, nhưng vừa gặp Giản Tấn đã liền dễ chịu.

Rõ ràng biết Giản Tấn đối với mình không có ý tốt, nhưng y vẫn như cũ muốn tới gần Giản Tấn.

Y quả thật là ngu đần!

“Ngươi chỗ nào không thoải mái?”

Giản Tấn lo lắng hỏi.

“Đã như vậy rồi, ngươi có phải là nên lo cho bản thân trước hay không?” - Hạ Minh Chiêu nói, tay giật giật, đem đao dí sát vào cổ Giản Tấn. Y không cần sự quan tâm xuất phát từ mưu tính này!

“Bệ hạ, tình huống hiện giờ của người không được tốt lắm” - Giản Tấn nhíu mày.

Hắn dùng tinh thần lực quan sát một chút liền phát hiện, trừ bỏ tinh thần lực rối loạn hơn so với hôm qua, ngay cả thân thể cũng tiều tụy hơn hẳn, nhất định phải nghỉ ngơi.

Giản Tấn liền bắt lấy tay Hạ Minh Chiêu.

“Ngươi mệt rồi, ngủ một giấc đi.”

Hạ Minh Chiêu không nghĩ tới mình đã động đao rồi, Giản Tấn thế nhưng không mảy may kinh sợ, còn bảo y đi ngủ.

Càng đáng sợ hơn là y thực sự đã mệt nhọc quá độ, liền muốn cùng Giản Tấn đánh một giấc.

Khi trước y sợ Giản Tấn biết thân phận mình, vẫn luôn không dám ngủ chung với hắn. Nhưng hiện giờ cũng đã vạch trần hết rồi, còn sợ thì y không phải hoàng đế!

Y cư nhiên mặc niệm như vậy!

Giản Tấn căn bản cũng không thích y!

Ý niệm vừa xuất hiện trong đầu, đầu Hạ Minh Chiêu lại bắt đầu đau như muốn nổ tung.

Giản Tấn vô cùng sốt suột. Hắn vừa vào cửa đã cảm nhận tinh thần lực Hạ Minh Chiêu không ổn, nên vẫn luôn giúp y trị liệu.

Kết quả, trong quá trình trị liệu, trạng thái của y cư nhiên lại chuyển xấu.

Bạn lữ nhà hắn vốn tinh thần lực đã vỡ nát thảm thương, lúc này cứ quấn lấy tinh thần lực hắn mà nức nở, làm hắn đau lòng không thôi.

Hạ Minh Chiêu đây là làm sao vậy?

Ngay lúc Giản Tấn đang không biết phải làm sao, đã bị Hạ Minh Chiêu hất tay ra.

Đôi mắt hồng hồng giăng đầy tơ màu, đỏ tươi, Hạ Minh Chiêu dùng tay không cầm đao túm lấy cổ áo Giản Tấn.

“Giản Tấn, ngươi tốt nhất nên nghe lời ta, bằng không....ta liền giết người!“.

Giản Tấn sửng sốt.

Hạ Minh Chiêu buông hắn ra, sau đó cầm đao chỉa vào hắn nói:

“Đem quần áo cởi ra”

Giản Tấn: “???”

“Cởi quần áo!” Hạ Minh Chiêu lặp lại một lần, tinh thần lực lại rối loạn.

“Được được được, ta cởi.” Giản Tấn vội vàng bắt đầu cởi quần áo.

Bạn lữ nhà hắn không biết vì cái gì, tinh thần lực luôn không ổn định, loại tình huống này, cứ chiều ý y là được.

Trái phải xung quanh tẩm cung cũng chỉ có duy nhất mỗi Hạ Minh Chiêu, muốn cởi liền cởi.

Giản Tấn đã bắt đầu cởi quần áo, Hạ Minh Chiêu lại không buông thanh đao kia.

Y hiện tại rất mâu thuẫn.

Một phương diện, y luyến tiếc không muốn thương tổn Giản Tấn, về phương diện khác, y lại phẫn nộ tại sao Giản Tấn không thuộc về y.

Bất quá đây cũng chẳng việc gì.

Giản Tấn rất nhanh liền sẽ thuộc về y.

Hạ Minh Chiêu khóe miệng gợi lên một đường nét tàn nhẫn, lại nói: “Toàn bộ cởi sạch, nằm lên giường!”

Giản Tấn một chút ý niệm phản kháng cũng không có, một bên cởi quần áo một bên lên giường.

Tinh thần lực của vị kia vẫn luôn ôm tinh thần lực hắn “khóc”, đây là sự tình trước giờ chưa bao giờ từng có......

Hạ Minh Chiêu “Khóc” đến tâm hắn mềm nhũng, mặc kệ Hạ Minh Chiêu muốn hắn làm gì, hắn đều sẽ cúc cung tận tụy!

Giản Tấn một bên cởi quần áo, một bên dùng tinh thần lực trấn an Hạ Minh Chiêu, cũng liền quên lời vẫn luôn muốn nói.

Trước lúc hắn xuyên qua đã sống hơn ba mươi năm, hơn ba mươi năm kia, vẫn luôn có thói quen giao du tinh thần lực với người khác. Từ khi tới tinh cầu này, tuy rằng đã nỗ lực sửa chữa, nhưng vẫn quen thói quên mất phải dùng ngôn ngữ để trao đổi.

Hạ Minh Chiêu nhìn Giản Tấn không nói một lời liền cởi quần áo, lo lắng Giản Tấn sinh khí.

Lúc này Giản Tấn cũng không cười, trên mặt một chút biểu tình cũng không có......

Giản Tấn: Oan uổng! Ta vội vàng chữa bệnh cho ngươi mới quên cười!

Bất quá, dù cho Giản Tấn có sinh khí, y cũng không tính buông tha cho Giản Tấn.

Giản Tấn đã đem quần áo cởi sạch sẽ, Hạ Minh Chiêu cười lạnh một tiếng, ném đao trên tay xuống, liền cưỡi lên người hắn.

Mặc kệ Giản Tấn có nguyện ý hay không, y đều phải cùng Giản Tấn thực hiện bước cuối cùng.

Giản Tấn: “......”

Bạn lữ nhà hắn...... Muốn cùng hắn...... Khụ khụ?

Hắn khi trước cự tuyệt Hạ Minh Chiêu, cho nên Hạ Minh Chiêu mới tính mạnh bạo gạo nấu thành cơm?

Tinh thần lực Hạ Minh Chiêu loạn như vậy, sẽ không phải là vì bị hắn cự tuyệt chứ?

5 năm trước lúc họ ở bên nhau, Hạ Minh Chiêu muốn cùng hắn chim chuột mà bị cự tuyệt, y xác thật cũng sẽ không cao hứng, còn sẽ sinh khí.

Cho nên, y hiện tại là muốn mây mưa?

Nhưng thân thể Hạ Minh Chiêu rất kém, tinh thần lực cũng rất mỏng manh, thật sự phải làm ở thời điểm này sao?

Giản Tấn theo bản năng mà né tránh.

Tinh thần lực của Hạ Minh Chiêu hoàn toàn rối loạn: “Giản Tấn!”

Y bắt lấy vai Giản Tấn, cắn xuống, sau đó lại thò vào bên trong.

Hiện tại y dù bất cứ giá nào cũng phải ăn được Giản Tấn.

Giản Tấn: “......”

Cảm xúc Hạ Minh Chiêu mãnh liệt xộc đến, nháy mắt khiến cho tầng phòng tuyến tinh thần mà hắn xây dựng thất thủ.

Kỳ thật hắn là một con người rất lý trí, am hiểu ổn định cảm xúc và tinh thần lực, cho nên mới có thể trở thành trị liệu sư.

Nhưng từ khi gặp Hạ Minh Chiêu, hắn luôn không thể duy trì sự lý trí trong người nổi nữa.

Năm đó hắn cứu Hạ Minh Chiêu, Hạ Minh Chiêu so với tuổi hắn lúc đó vẫn còn rất nhỏ, hắn tuy thích Hạ Minh Chiêu, nhưng ban đầu cũng không nghĩ tới muốn cùng Hạ Minh Chiêu kết làm bạn lữ.

Hắn cảm thấy nên bồi dưỡng tình cảm thêm mười năm tám năm nữa, chờ Hạ Minh Chiêu lớn một chút lại tính.

Nhưng Hạ Minh Chiêu vẫn luôn quấn lấy hắn, hắn cũng không biết duyên cớ như nào liền cùng Hạ Minh Chiêu kết làm bạn lữ.

Sau còn không cẩn thận làm Hạ Minh Chiêu hoài thai.

Hiện tại càng không cần phải nói.

Hạ Minh Chiêu truyền đến cảm xúc không tiếc hết thảy cũng phải có được hắn, làm lý trí hắn không biết lạc trôi nơi phương nào.

Hắn khi nãy còn đang nỗ lực giúp Hạ Minh Chiêu trị liệu, nhưng hiện giờ lại không ngồi yên được nữa, đầu chỉ nghĩ đến mỗi Hạ Minh Chiêu.

Nam nhân với nam nhân phải làm như nào, hắn có nghe qua.

Tin tức ở tương lai lan truyền rộng, trên mạng cái gì mà không có? Ở thời đại này, nhờ tinh thần lực cường đại, không cẩn thận cũng có nhìn thấy qua.

Trước kia hắn không có hứng thú, là bởi vì cảm thấy loại dây dưa này không có mỹ cảm.

Giản Tấn dùng tinh thần lực bao bọc lấy Hạ Minh Chiêu, bắt đầu cùng Hạ Minh Chiêu triền miên.

Hạ Minh Chiêu tận hưởng cảm giác được Giản Tấn ôn nhu vuốt ve.

Trong lúc nhất thời, việc Giản Tấn cố tình tiếp cận cũng bị y quẳng sau đầu, y đè trên người Giản Tấn, cùng Giản Tấn thân mật một chút, thân mật nữa một chút.

Y yêu Giản Tấn.

Hạ Minh Chiêu mở to hai mắt nhìn Giản Tấn, nhìn một Giản Tấn vẫn luôn bình tâm như vại trong mắt hiện đã nhiễm một sắc thái trái ngược, tức khắc sinh ra một cổ thỏa mãn, sau đó liền càng điên cuồng mà hôn Giản Tấn.

Thời điểm y cởi đai lưng cho Giản Tấn, đột nhiên lại có phần thanh tỉnh.

Cả người Giản Tấn toàn thân đều không tì vết, phi thường phi thường mỹ lệ, nhưng y lại bất đồng, trên người y tất cả đều là vết sẹo, vừa xấu xí lại khó coi.

Y không muốn bị Giản Tấn nhìn thấy thân thể của mình.

Tâm tình Hạ Minh Chiêu Giản Tấn lập tức liền cảm nhận được, hắn dùng tinh thần lực trấn an y—— hắn căn bản không thèm để ý thân thể Hạ Minh Chiêu.

Hạ Minh Chiêu lập tức thả lỏng, không lại ngăn cản động tác của Giản Tấn, Giản Tấn cũng không để ý vết sẹo trên người y!

Trong đầu vừa dâng lên ý tưởng, Hạ Minh Chiêu lại cảm thấy nghi hoặc.

Y từ đâu xác định Giản Tấn sẽ không để ý?

Y gần đây thật sự có vấn đề, thường xuyên phát sinh ảo giác......

Bất quá, Giản Tấn có để ý thì thế nào?

Hôm nay y sẽ không bỏ qua cho Giản Tấn!

Hạ Minh Chiêu cũng không phiền muộn nữa, dứt khoát cởi quần áo mình, ngồi lên: “Giản Tấn, ngươi chỉ có thể là của ta!”

Trước khi Giản Tấn tới, Hạ Minh Chiêu cũng đã hạ quyết tâm phải ăn được Giản Tấn.

Cho nên mới dặn dò thị vệ bên người toàn bộ rời đi, chỉ để lại mình mình ở tẩm cung.

Phải làm như nào để ăn Giản Tấn, y cũng đã suy xét qua.

Trước đó y tưởng Giản Tấn có sở thích đặc thù, nói không chừng thích bị người cưỡng bức, mới nỗ lực thỏa mãn Giản Tấn, nhưng hiển nhiên, y đã đoán sai.

Giản Tấn căn bản không thích bị áp, thậm chí không thích y.

Y có thể lựa chọn ở trên, cũng có thể lựa chọn ở dưới.

Giản Tấn là người đọc sách, nếu y tuyển người trước, rồi lại cưỡng bức Giản Tấn, Giản Tấn có thể...... Sẽ hận y?

Nếu y ở dưới, Giản Tấn có thể sẽ nguyện ý đối tốt với y một chút hay không?

Rõ ràng biết không có khả năng, nhưng y vẫn hy vọng có thể cùng Giản Tấn chung sống hòa thuận

Cho nên y chủ động nằm dưới.

......

Trong tương lai, rất nhiều người đều cảm thấy, tinh thần lực giao triền mới là tuyệt đỉnh, những tiếp xúc khác chỉ là phù phiếm.

Giản Tấn cũng vẫn luôn nghĩ như vậy.

Nhưng giờ này khắc này, hắn ý thức được mình sai rồi, sai đến thái quá.

Tinh thần lực giao triền làm người vui sướng, nhưng thân thể giao lưu cũng không kém cạnh.

Khi trước hắn vẫn luôn cự tuyệt Hạ Minh Chiêu, thật sự là lãng phí!

Càng quan trọng là, việc này có thể làm Hạ Minh Chiêu cảm thấy vui vẻ...... tinh thần lực Hạ Minh Chiêu cũng ngày càng ổn định!

Lần cuối cùng, Giản Tấn chậm rãi gầm nhẹ một hơi.

Hạ Minh Chiêu nhìn chằm chằm Giản Tấn.

Trong toàn bộ quá trình, Giản Tấn đều vô cùng ôn nhu, hiện tại ánh mắt Giản Tấn nhìn y lại tràn đầy tình ái.

Y cơ hồ đã tin tưởng, Giản Tấn thật sự yêu y.

Nhưng điều này là không có khả năng.

Giản Tấn...... Là đang bồi y diễn kịch thôi....

Bất quá dù cho có là diễn kịch, y cũng cảm thấy cực cao hứng.

Y không còn sống được lâu nữa, ở thời khắc cuối đời này, nếu Giản Tấn cứ diễn kịch như vậy, Cũng không có gì là không tốt?

Chỉ cần Giản Tấn có thể ở bên người y, y không còn cầu gì hơn.

Tinh thần lực Hạ Minh Chiêu gắt gao quấn lấy Giản Tấn.

“Bệ hạ......” Giản Tấn cảm giác cảm xúc Hạ Minh Chiêu có chút không thích hợp, hắn vừa gọi một tiếng, Hạ Minh Chiêu liền ôm cổ hắn, hôn xuống.

Nụ hôn vừa kết thúc, Giản Tấn bớt thời giờ nói: “Thân thể của người......” Hôm trước Hạ Minh Chiêu đến tìm hắn đã có chuẩn bị thuốc cao, nhưng thuốc cao kia vẫn còn nằm ở đầu giường của hắn, hiện giờ bọn họ chính là làm chay không gì hỗ trợ.

Cho nên...... Hạ Minh Chiêu chắc chắn sẽ bị thương, y cần nghỉ ngơi!

Giản Tấn còn chưa nói xong, Hạ Minh Chiêu lại quấn lấy hắn, tinh thần lực cũng bao quanh hắn, nồng nhiệt, nguyện ý vì hắn trả giá hết thảy, đem hắn hoàn toàn bao trọn.

Cảm xúc không tên này làm hắn rùng cả mình.

Ai không thích được người khác thương?

Giản Tấn khó lòng chống cự sự nhiệt tình này của Hạ Minh Chiêu, một lần nữa trầm luân vào, mặc kệ là thân thể hay là tinh thần lực.

Cảm giác hưởng thụ làm hắn điên cuồng, hận không thể đem tinh thần lực Hạ Minh Chiêu và tinh thần lực bản thân hòa làm một.

Từ từ, không đúng!

Đã sắp mất đi lý trí, Giản Tấn đột nhiên ý thức không đúng, nhưng đã không còn kịp rồi.

Tinh thần Hạ Minh Chiêu không ngừng gắt gao quyện vào tinh thần lực hắn, đối với hắn hoàn toàn giang tay rộng mở, hắn cũng mất khống chế, vì thế......

Một viên hạt giống tinh thần lực nho nhỏ liền cứ vậy xuất hiện trên người Hạ Minh Chiêu.

Giản Tấn tức khắc cứng đờ người —— Hạ Minh Chiêu...... Lại hoài thai!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.