Bệ Hạ Vạn An

Chương 10: Chương 10: Tới cửa




Giản Tấn tính toán đợi đến lúc hoàng cung cấm đi lại ban đêm, hắn sẽ xuất phát.

Dọc theo đường đi, hắn đều phải dùng tinh thần lực để dò đường, tới hoàng cung còn phải giúp Hạ Minh Chiêu trị liệu, hắn cần phải giữ trạng thái tinh thần lực tốt nhất, trước khi xuất phát, Giản Tấn vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần.

Dưỡng dưỡng, hắn đột nhiên cảm giác có người tới gần phụ cận nhà hắn.

Là Hạ Minh Chiêu!

Hắn còn chưa đi tìm Hạ Minh Chiêu, Hạ Minh Chiêu đã tới tìm hắn!

Bạn lữ nhà hắn khẳng định là quá nhớ nhung hắn, mới không thể nhịn được tới tìm hắn đi!

Giản Tấn có chút cao hứng, lại cảm thấy có chút không thích hợp.

Hạ Minh Chiêu là trộm tới, y vì việc gì mà phải lén lút tới đây?

Không chỉ như thế, Hạ Minh Chiêu còn mặc hắc y, dùng khăn che mặt hơn nữa, mang theo không ít hắc y vệ.

Người tình nhỏ nhà hắn muốn làm gì đây?

Giản Tấn có chút chờ mong, sau đó liền nghe được Hạ Minh Chiêu thấp giọng hỏi: “Hắn ở nơi nào?”

“Ở nơi đó.” Một người khác thấp giọng nói.

Nếu không phải Giản Tấn có tinh thần lực cường đại, tuyệt đối sẽ không nghe được thanh âm bọn họ, nhưng hiện tại, hắn không chỉ có thể nghe được thanh âm, còn có thể nhìn thấy động tác.

Có hắc y vệ chỉ vào nhà hắn ở, Hạ Minh Chiêu nhìn thoáng qua, liền nói: “Các ngươi ở bên ngoài trông coi, ta đi vào.”

“Vâng!” hắc y vệ kia đáp, sau đó liền canh giữ ở phụ cận, những hắc y vệ khác cũng sôi nổi tìm địa phương ẩn nấp lên.

Giản Tấn: “......”

Hắn còn chưa có đi tập kích, liền bị bạn lữ nhà hắn tập kích trước rồi?

Bạn lữ nhà hắn hơn phân nửa trộm lại đây vào buổi đêm, khẳng...... Ngẫm lại thật đúng là có chút hưng phấn.

Giản Tấn suy tư một lát, cuối cùng quyết định giả bộ ngủ, bằng không...... Hạ Minh Chiêu tiến vào nhìn thấy hắn còn tỉnh, nói không chừng sẽ chạy mất.

Giản Tấn vẫn nằm không nhúc nhích, y như đang ngủ thật sự, trên thực tế lại dùng tinh thần lực quan sát hành động bạn nhỏ nhà mình.

Hạ Minh Chiêu dùng một con dao mỏng, chậm rãi đem cửa sổ đâm thủng, chui vào trong phòng.

Giản Tấn vô cùng chờ mong sự tình kế tiếp phát triển.

Hạ Minh Chiêu sẽ đối hắn làm gì nha?

Hạ Minh Chiêu cái gì đều không làm với Giản Tấn.

Y đứng ở trước giường Giản Tấn, tham lam mà nhìn Giản Tấn.

Khi chưa thấy được Giản Tấn, y đứng ngồi không yên, gặp được người rồi, mới cảm thấy toàn thân đều thoải mái.

Y không định làm gì, chỉ đứng đó nhìn Giản Tấn, y cũng đã mỹ mãn lắm rồi.

Y hiện tại chỉ lo Giản Tấn sẽ đột nhiên tỉnh lại, mặt đối mặt với mình.

Y đã che mặt, Giản Tấn cho dù có đối mặt với hắn, cũng sẽ không biết mình là ai, nhưng có khả năng sẽ bị dọa sợ mất.

Nói sao thì Giản Tấn vẫn là thư sinh, mà thư sinh, phần lớn gan đều không lớn.

Y đã từng nghĩ dùng khói mê với Giản Tấn, nhưng như vậy sẽ có khả năng làm bị thương Giản Tấn.

Cũng may Giản Tấn đã ngủ...... Y có phải về sau vẫn có thể thừa dịp Giản Tấn ngủ, đến xem hắn nhiều một chút?

Nhìn thấy người này, đầu y cũng không còn đau nữa.

Giản Tấn bị tinh thần lực Hạ Minh Chiêu gắt gao cuốn lấy, nỗ lực giúp Hạ Minh Chiêu trị liệu tinh thần lực: Thân ái, đầu ngươi không đau cũng không phải vì gặp được ta, mà là bởi vì ta giúp ngươi trị liệu thôi!

Bất quá tình huống hiện tại có phải rất không thích hợp hay không?

Người tình bé nhỏ nhà hắn chẳng lẽ vẫn định đứng ngu ngơ ở đó, cái gì cũng không làm sao?

Giản Tấn cảm thấy cần thay đổi tình huống này một chút.

Giản Tấn liền từ trong chăn vươn tay, làm bộ muốn tỉnh dậy.

Hạ Minh Chiêu nhìn thấy động tác của Giản Tấn liền cả kinh, lập tức muốn rời đi, thế nhưng lại luyến tiếc, trong lúc nhất thời đứng bất động tại chỗ.

Mà lúc này, Giản Tấn đã mở mắt.

Trời tối đen như mực, nhưng trước đó Hạ Minh Chiêu để thuận tiện đột nhập đã mở toang cửa sổ ra.

Hôm nay là tháng tư, trăng đã sớm không tròn nữa, nhưng vẫn có ít ánh trăng, vì thế, hai người cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau.

Giản Tấn hỏi: “Ngươi là ai?”

Hạ Minh Chiêu thấy Giản Tấn tỉnh liền sốt ruột, hiện tại Giản Tấn hỏi như vậy...... Y đột nhiên vươn tay, theo bản năng bưng kín miệng Giản Tấn: “Đừng nhúc nhích!”

Giản Tấn: “......”

Giản Tấn đương nhiên sẽ không bất động, hắn duỗi tay ra muốn kéo tay Hạ Minh Chiêu ra.

Hạ Minh Chiêu càng sốt ruột, y bắt lấy tay Giản Tấn, đem hai tay Giản Tấn ấn lên giường.

Sức lực Giản Tấn lớn hơn Hạ Minh Chiêu gấp bội, hoàn toàn có thể tránh thoát.

Nhưng hiện tại một tay Hạ Minh Chiêu đang bắt lấy hai tay hắn, đem hai tay hắn đè lên đỉnh giường, một tay kia che miệng hắn, cả người dán sát vào người hắn.

Tư thế như vậy...... Hắn cảm thấy giãy giụa sẽ không quá thích hợp đi.

Trên thực tế, hắn tuy không giãy giụa, nhưng vẫn có chỗ không được thích hợp.

Hạ Minh Chiêu ngăn hắn lại liền bất động, cả người dính sát vào hắn, hô hấp phả vào mặt hắn, thân thể hai người liền cứ như vậy thân mật khăng khít.

Đây là người tình nhỏ của mình, tinh thần lực hai người vẫn luôn gắt gao mà dây dưa với nhau......

Đã như vậy, Giản Tấn tự nhiên cũng không cách nào khống chế không phản ứng.

Hạ Minh Chiêu cũng không khá hơn.

Y trước đó ở mép giường nhìn Giản Tấn, cũng đã tâm động không thôi, hiện tại Giản Tấn bị mình đè ở trên giường, một bộ tùy ý y muốn làm gì đều được kia, Hạ Minh Chiêu đã vô cùng kích động, nổi lên phản ứng.

Ý thức được điều này, Hạ Minh Chiêu liền chấn kinh.

Lần đầu tiên y có phản ứng như vậy, là vào lúc y mười lăm tuổi.

Khi đó y một lòng tập võ, muốn quản lý tốt hắc y vệ để được phụ hoàng coi trọng, hơn nữa Lệ tần đối với y ngược đãi đủ loại, làm cho y có chút sợ nữ giới, hoàn toàn không có ý muốn chủ động tìm nữ nhân.

Hơn nữa phụ hoàng không thích y, không hề tứ hôn cho y, y cứ thế không có nữ nhân.

5 năm trước, y bị người đuổi giết, thân bị trọng thương.

Lúc ấy y cho rằng mình phải chết không thể nghi ngờ, không nghĩ tới cuối cùng lại được tri phủ địa phương cứu sống, chỉ là đợi tới lúc y hoàn toàn thanh tỉnh đã là chuyện bốn tháng sau.

Lúc sau, tật xấu đau đầu của y càng tăng thêm, còn “Không được” —— y cứ vậy thành “Thái giám“.

Y vẫn luôn cho rằng do mình lúc chiến đấu bị thương chỗ kia, thân thể xảy ra vấn đề mới bị như vậy.

Y không có ham muốn với nữ nhân, y cảm thấy như vậy cũng không sao, cũng liền không quan tâm nhiều nữa, thậm chí cũng không để thái y trị liệu.

Kết quả hiện tại, y lại được rồi?

Tuy rằng y coi trọng Giản Tấn, nhưng chỉ đơn thuần là thích Giản Tấn mà thôi, trước giờ vẫn chưa nghĩ tới chuyện này, càng không nghĩ tới khi áp vào người Giản Tấn, thế nhưng lại hùng phong quật khởi.

Kỳ thật y không có bệnh? Nhưng nếu là như vậy, vì cái gì 5 năm này, thân thể y một chút phản ứng đều không có?

Hạ Minh Chiêu nghĩ trăm lần cũng không ra.

Kỳ thật, y nếu là cùng Giản Tấn nói chuyện rõ ràng một chút, liền có thể mọi sự đều thông.

Hạ Minh Chiêu bị như vậy, hoàn toàn là vì y đã cùng Giản Tấn ký kết khế ước bạn lữ.

Ở thời đại tinh tế, bạn lữ coi trọng nhất là trung thành, ký kết khế ước bạn lữ, hai người cũng chỉ có thể đối với đối phương có cảm giác.

5 năm này, không chỉ mỗi Hạ Minh Chiêu thanh tâm quả dục, một chút ý tưởng vượt rào đều không có, Giản Tấn cũng không khác là bao.

Hiện tại bọn họ cuối cùng cũng gặp gỡ......

Đêm qua trạng thái tinh thần và thể trạng của Hạ Minh Chiêu đều rất kém, Giản Tấn cũng không rảnh nghĩ đến chuyện khác, hai người cũng liền không phát sinh chuyện gì khác, nhưng giờ phút này bọn họ quá thân mật, tự nhiên thiên lôi câu động địa hỏa, thiêu đốt cả thể xác lẫn tinh thần.

Hạ Minh Chiêu đã cứng lại rồi, y không nghĩ tới mình sẽ có ngày như vậy.

Nhưng mà y mới vừa cứng lên, đột nhiên lại phát hiện Giản Tấn cũng giống như đúc.

Hạ Minh Chiêu: “......”

Y thích Giản Tấn, sẽ có phản ứng thần kỳ, nhưng cũng có thể coi là bình thường, vậy Giản Tấn tại sao lại như vậy?

Buổi tối vừa tỉnh dậy, nhìn thấy trong phòng lòi ra một nam nhân che mặt, người này còn đang đè trên người mình...... Người bình thường gặp loại tình huống này, đều sẽ rất sợ hãi đi? Giản Tấn vì cái gì không sợ? Còn hưng phấn nữa chứ?

Hay là Giản Tấn có ham mê đặc thù?

Nghĩ tới khả năng này, đầu Hạ Minh Chiêu lại trống rỗng, lại nghĩ về đủ loại sự tình hôm qua.

Y là một bạo quân, người bình thường nhìn thấy y đều sẽ không tự giác mà sợ hãi, nhưng Giản Tấn ở Bảo Hòa Điện nhìn y xong, thế nhưng một chút cũng không sợ, còn hướng về phía y mà cười.

Sau đó khi ở Quỳnh Lâm Yến, y giết người trước mặt mọi người, nhưng Giản Tấn vẫn như cũ không sợ y, còn quan tâm y.

Phản ứng của Giản Tấn thật sự quá không bình thường.

Nghe nói có một số người thích được người khác ngược đãi, Giản Tấn sẽ không phải là người như vậy đi?

Hạ Minh Chiêu nghĩ vậy, tinh thần lực liền nổ tung.

Tinh thần lực có thể bày tỏ cảm xúc của một người, nhưng cũng sẽ không bày ra được suy nghĩ cụ thể của ai đó, Giản Tấn nhận thấy từ chỗ Hạ Minh Chiêu truyền tới cảm xúc kích động khiếp sợ nghi hoặc, còn một ít cảm xúc phức tạp khác, nhưng không biết Hạ Minh Chiêu sao lại bị như vậy.

Bạn lữ nhà hắn cảm xúc đặc biệt phong phú, hắn cũng không hiểu được y suy nghĩ gì.

Bên ngoài có hắc y vệ canh, bọn họ khó mà nói chuyện được, tinh thần lực Hạ Minh Chiêu lại gắt gao dây dưa tinh thần lực mình, Giản Tấn cũng liền không vội nói chuyện, mà tiếp tục giúp Hạ Minh Chiêu vuốt ve tinh thần lực.

Lực chú ý của hắn liền dời hết về chỗ tinh thần lực, cũng liền không kích động nữa.

So với thân thể dây dưa, hắn càng thích cảm giác tinh thần lực tiếp xúc.

Ở thời đại tinh tế, bạn lữ giao lưu cảm tình đều sẽ dùng tinh thần lực, hiếm khi có người dùng thân thể.

5 năm trước Hạ Minh Chiêu chỉ luôn hướng trên người hắn thân mật, kỳ thật hắn cũng không quá thích ứng được, hắn thích Hạ Minh Chiêu dùng tinh thần lực quấn lấy hắn hơn.

Giản Tấn dùng tinh thần lực ôn nhu mà vuốt ve tinh thần lực Hạ Minh Chiêu.

Hạ Minh Chiêu chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp dào dạt, thoải mái nói không nên lời, thậm chí có chút muốn ngủ.

Giản Tấn với y mà nói, lại quan trọng như vậy sao?

Thật khó lắm y mới buồn ngủ được...... Hạ Minh Chiêu hận không thể lập tức nằm xuống ngủ luôn.

Nhưng mà y bây giờ là cường đạo trộm xâm nhập vào nhà người khác, sao có thể ở trong nhà người khác ngủ đây?

Y nếu ngủ thật, Giản Tấn chắc chắn sẽ kéo khăn che mặt mình xuống, xem bộ dáng của mình.

Y không thể để Giản Tấn biết mình là ai được!

Nghĩ vậy, Hạ Minh Chiêu lại nhìn về phía Giản Tấn.

Giản Tấn ôn nhu mà nhìn y, một chút sợ hãi đều không có, này còn chưa tính, y đột nhiên cảm giác được bàn tay đang che lại miệng Giản Tấn kia bị Giản Tấn hôn một cái.

Hạ Minh Chiêu theo bản năng mà rụt tay lại, lại một lần nữa cứng đờ người.

Giản Tấn lúc trước có phản ứng với y, hiện giờ còn hôn tay y!

Giản Tấn thích bị đối đãi thô bạo như vậy thật sao?

Nếu Giản Tấn thích bị đối đãi như vậy, vậy y......

Hạ Minh Chiêu đột nhiên nghĩ về chuyện lúc nãy khi mình che lại miệng Giản Tấn, bắt lấy tay Giản Tấn tay không cho cử động, cực kỳ giống chuyện đêm qua y nằm mơ, Giản Tấn đối với y này nọ.

Mà nghĩ đến giấc mộng kia, y lại nghĩ tới, ở trong mộng, y ngay từ đầu đã hôn Giản Tấn.

Hạ Minh Chiêu ma xui quỷ khiến mà cúi đầu, nhắm ngay miệng Giản Tấn hôn lên.

Y phi thân tới, dùng tay che mắt Giản Tấn, một phen kéo khăn che mặt xuống cột quanh mắt Giản Tấn.

Y cường ngạnh làm xong hết thảy, liền lại lần nữa dùng tay mình cầm trụ đôi tay Giản Tấn, một đường hôn lên.

Chuyện Giản Tấn có thê tử y sớm đã đem vứt sau đầu, lúc này đây y chỉ muốn được cùng Giản Tấn thân thiết.

Giản Tấn: “......” Lại là loại cảm giác quen thuộc này.

Đêm nay hắn không có tập kích Hạ Minh Chiêu, mà là Hạ Minh Chiêu tới tập kích hắn, nhưng kết quả cũng không sai biệt lắm.

Không không, vẫn là có điểm không giống nhau, Hạ Minh Chiêu đại khái là mất trí nhớ, hiện tại cùng hắn một chỗ vẫn có chút vụng về.

Nhưng chính vì những động tác vụng về này, làm Giản Tấn không nhịn được lại có phản ứng.

Hạ Minh Chiêu cảm giác được, y buông môi Giản Tấn ra, cắn bả vai Giản Tấn một ngụm.

Giá trị vũ lực của y xác thật rất mạnh, nhưng Giản Tấn là một đại nam nhân, vẫn có thể giãy giụa được.

Giản Tấn nếu thật muốn giãy giụa, y khẳng định cũng sẽ không tiếp tục.

Nhưng Giản Tấn từ đầu tới đuôi không hề giãy giụa, cũng không kêu cứu, lúc y hôn Giản Tấn, Giản Tấn còn vươn đầu lưỡi đáp trả một cách linh hoạt...... Giản Tấn là thật sự thích bị đối đãi như vậy!

Người này là tên cặn bã đi? Hắn biểu hiện như rất thương thê tử, nhưng thực tế lại vẫn thích nam nhân, còn thích bị người khác thô lỗ đối đãi!

Người như vậy, căn bản không đáng được người thích.

Nhưng y còn đâm đầu vào thích, kiềm không được mà thích!

Hạ Minh Chiêu cảm thấy bản thân mình thực điên cuồng.

Không, không nhất định là y điên cuồng...... Có lẽ Giản Tấn có nỗi khổ gì đó? Người này trước kia có khả năng không biết bản thân thật ra là thích nam nhân, nên mới cưới vợ sinh con.

Giản Tấn không giống như người xấu.

Hạ Minh Chiêu suy nghĩ rất nhiều, nhưng lại không quên tiếp tục sờ mó Giản Tấn.

Giản Tấn bắt đầu đáp lại, đồng thời cũng có chút nghi hoặc —— vị bạn lữ kia rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Sao tinh thần lực trong chốc lát nổ tung, chốc lát lại rối rắm thành một đoàn, gia tăng không ít khó khăn cho hắn trong quá trình trị liệu.

Mặt khác...... Hạ Minh Chiêu chẳng lẽ cứ định như vậy một đường đi xuống? Cứ như vậy, miệng hắn khẳng định sưng rộp!

Giản Tấn cảm thấy lão bà mình thực sự có điểm quá mức, nhưng Hạ Minh Chiêu không có một chút ý niệm buông ra nào, thành kính cùng hắn thân thiết, bộ dáng kia quả thực chọc người đau lòng.

5 năm này tuy hắn không tìm thấy Hạ Minh Chiêu, nhưng biết Hạ Minh Chiêu không có việc gì, lại có hài tử dời đi lực chú ý, cũng không đến nỗi quá sầu thảm, ngược lại là Hạ Minh Chiêu.

Hạ Minh Chiêu mấy năm nay một mình một người, còn thường xuyên bạo động tinh thần lực, cũng không biết là sống qua những ngày này như nào.

Hơn nữa người này còn mất trí nhớ, vẫn thân cận hắn như vậy, hơn nửa đêm còn tới tìm hắn, một bộ đem hắn coi như đấng cứu thế cứu rỗi đời y, hắn thật sự luyến tiếc đem người đẩy ra.

Giản Tấn dung túng Hạ Minh Chiêu dùng những hành động thân thiết.

Miệng sưng thì cứ sưng đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.