Bệ Hạ Vạn An

Chương 8: Chương 8: Về nhà




Giản Tấn xác thực vô cùng thích cảm giác cùng bạn lữ mình dính lại với nhau như này, nhưng vậy sẽ làm hắn phân tâm, hơn nữa tình huống Hạ Minh Chiêu hiện giờ khá nghiêm trọng.

Hôn trong chốc lát, hắn liền đem Hạ Minh Chiêu kéo ra.

Hạ Minh Chiêu còn muốn ôm hắn, nhưng bị hắn dùng tay bưng kín miệng: “Đừng nhúc nhích.”

Hạ Minh Chiêu quăng cho Giản Tấn ánh mắt uỷ khuất, nhưng Giản Tấn không dao động, hắn ngồi xuống mặt đất, đem Hạ Minh Chiêu ôm vào ngực, sau đó che miệng Hạ Minh Chiêu lại, giúp y trị liệu tinh thần lực.

Thần trí Hạ Minh Chiêu hiện tại chỉ sợ không thể nào thanh tỉnh được, vẫn là chữa bệnh quan trọng hơn.

Nhưng chính vào lúc tinh thần lực bạo loạn này, Hạ Minh Chiêu có thể thành thật nghe lời còn tốt......

Y bắt đầu giãy giụa, miệng bị bưng kín, liền dùng tay cởi quần áo Giản Tấn

Giản Tấn: “......” Càng ngày càng quá mức!

Giản Tấn chỉ có thể một tay che miệng Hạ Minh Chiêu, một tay đem hai tay Hạ Minh Chiêu bắt lấy giam cầm.

Hạ Minh Chiêu nhìn Giản Tấn vô cùng ủy khuất, giống như lên án.

“Đừng lộn xộn.” Giản Tấn lại nói, nói xong liền nhắm hai mắt lại.

Tinh thần lực hắn hướng Hạ Minh Chiêu bay đi, bao bọc lấy tinh thần lực lung tung rối loạn kia, sau đó không ngừng vuốt ve, thuận tiện truyền cảm xúc trấn an sang.

Tinh thần lực của bạn lữ nhà hắn đã loạn thành một đoàn, ít nhất cũng trải trị liệu như vậy hơn trăm lần.

Thầm thở dài một hơi, Giản Tấn tâm trùng xuống, tiếp tục trị liệu.

Rất nhanh, hắn liền cảm giác được Hạ Minh Chiêu đã an tĩnh lại, thậm chí...... Hạ Minh Chiêu đã ngủ lúc nào không hay.

Nhưng cho dù ngủ rồi, đoàn tinh thần lực lung tung rối loạn kia vẫn quấn quýt lấy tinh thần lực của hắn, không ngừng cọ xát.

Thật đáng yêu!

Giản Tấn không nhịn được, liền dùng tinh thần lực của bản thân bắt lấy tinh thần lực Hạ Minh Chiêu, cùng cọ qua lại.

Tình lữ, đều là giao lưu cảm tình như vậy!

Hai người tinh thần lực dây dưa đến vui vẻ, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng nghị luận trầm thấp.

“Sao mới nửa canh giờ, trong phòng liền không có động tĩnh rồi?”

“Đã an tĩnh một đoạn thời gian, bệ hạ không có việc gì đi?”

“Chúng ta vào xem.”

Thái giám tổng quan bên người Hạ Minh Chiêu cùng thống lĩnh hắc y vệ nhỏ giọng hàn huyên vài câu, liền chuẩn bị mở cửa vào xem.

Giản Tấn: “......”

Giản Tấn tới tìm Hạ Minh Chiêu, là muốn cùng Hạ Minh Chiêu nói một chút về chuyện lúc trước của hai người, nhận thân tình, nhưng hiện tại cái gì cũng chưa nói, người đã tới rồi.

Hắn không sợ Hạ Minh Chiêu tỉnh lại, hắn tin tưởng Hạ Minh Chiêu sẽ không tổn thương hắn.

Nhưng người bên ngoài nếu như tiến vào, nhìn thấy hắn ôm Hạ Minh Chiêu ngủ, có thể cho rằng hắn đối Hạ Minh Chiêu làm cái gì hay không?

Nhưng nếu là đem Hạ Minh Chiêu đánh thức......

Tinh thần lực của Hạ Minh Chiêu thật vất vả mới có thể an phận, còn lâm vào giấc ngủ sâu khó có được, loại thời điểm này thực sự không nên quấy rầy y.

Giản Tấn chỉ có thể buồn bực mà buông Hạ Minh Chiêu ra, đẩy cửa sổ rời đi.

Tương lai còn dài, ngày mai tiếp tục tập kích vậy.

Giản Tấn vừa ly khai, cửa tẩm cung liền bị mở ra.

Thống lĩnh Hắc y vệ họ Chu, chính là được một tay Hạ Minh Chiêu đề bạt lên, vừa tiến vào nhìn thấy Hạ Minh Chiêu “Hôn mê” trên mặt đất, vội vàng cùng thái giám tổng quản vào chung nói: “Đi kêu Hồ thái y!”

Thái giám được coi trọng nhất bên người Hạ Minh Chiêu họ Trương, nguyên danh là Trương Nhị, sau lại sửa tên là Trương Trung, mọi người đều xưng hắn là Trương tổng quản.

Trương tổng quản năm nay hơn ba mươi tuổi, tiến cung vào lúc Hạ Minh Chiêu sinh ra, thời điểm tiến cũng chỉ có tám tuổi, cũng không gây nên sóng gió gì.

Lúc ấy Lệ tần đã thất thế, trong cung nàng những thái giám cung nữ muốn tìm quan hệ đều sôi nổi rời đi, để bổ sung một ít người hầu hạ cho đủ nhân số, người phụ trách chuyện này liền đem Trương Nhị tám tuổi và một ít tay mơ khác cùng nhau đưa tới cung của Lệ tần.

Những cung nữ thái giám ở lâu trong cung đều có thói quen nịnh cao đạp thấp, Trương Nhị khi đó còn nhỏ tuổi, vẫn còn tồn tại một phần thương xót trẻ con, trước lúc hắn vào cung, nương hắn cũng vừa lúc sinh cho hắn một đệ đệ.

Thấy Hạ Minh Chiêu một em bé nhỏ như vậy đã bị Lệ tần ném một bên, không ai trông giữ, trong lòng hắn liền sinh tâm đồng tình, vẫn luôn chiếu cố Hạ Minh Chiêu.

Hắn chỉ là một tên thái giám thấp kém nhất, ngày thường có rất nhiều việc phải làm, kỳ thật đối với Hạ Minh Chiêu cũng không thể chiếu cố quá nhiều, nhiều nhất cũng chỉ là trộm đem cơm cho Hạ Minh Chiêu mỗi khi đã đói đến khóc inh ỏi, cơm cho cũng chỉ là cơm thái giám bình thường họ thường ăn mà thôi.

Sau đó Hạ Minh Chiêu bị đưa đến chỗ hắc y vệ, hắn cũng bị điều tới Ngự Thiện Phòng làm việc.

Hắn vốn tưởng rằng hắn sẽ phải ở Ngự Thiện Phòng làm thái giám rửa rau cả đời, không nghĩ tới sau khi Hạ Minh Chiêu đắc thế, hắn càng ngày càng được trọng dụng, cư nhiên một đường làm thẳng đến thái giám tổng quản.

Trương tổng quản cùng chu thống lĩnh giống nhau, đều đối với Hạ Minh Chiêu vô cùng trung thành và tận tâm, vội nói: “Ta đã sớm kêu người đi tìm Hồ thái y, rất nhanh sẽ tới!”

Hạ Minh Chiêu bệnh vừa tái phát, hắn đã cho người đi tìm Hồ thái y, chỉ là Hồ thái y hôm nay vừa lúc xuất cung, tới chậm một chút.

Cũng không thể tìm y sư khác......

Trạng thái thân thể của Bệ hạ thực không thể để người ngoài biết được.

5 năm trước bệ hạ bị người đuổi giết, cửu tử nhất sinh, hắc y vệ tìm rất lâu mới đem người tìm được, cơ mà lúc sau, thân thể bệ hạ vẫn luôn không tốt.

Tật xấu đau đầu lúc nhỏ của y càng ngày càng nghiêm trọng, đêm cũng không thể ngủ mà thường thường sẽ phát điên, mấy năm nay lại càng tệ hơn.

Chuyện này không thể để bên ngoài biết được.

Đợi không bao lâu, Hồ thái y liền vội vàng tới.

Trương tổng quản đã bảo người đem Hạ Minh Chiêu đặt lên giường, Hồ thái y vừa tới đã đưa lão vào chẩn trị: “Mau xem bệnh cho bệ hạ!”

“Bệ hạ làm sao vậy?” Hồ thái y hỏi.

“Bệ hạ hôm nay phát bệnh, lúc sau liền hôn mê bất tỉnh.” Trương tổng quản nói, mặt lộ vẻ nôn nóng.

Dĩ vãng khi zưa Hạ Minh Chiêu phát bệnh, cuối cùng tuy rằng sẽ hao hết tinh lực, nhưng cũng không đến nỗi lâm vào hôn mê không chút động tĩnh như vậy.

Hồ thái y tiến lên bắt mạch cho Hạ Minh Chiêu, sau một lát liền nói: “Bệ hạ hẳn là mệt mỏi quá mức mới hôn mê, này với người mà nói là chuyện tốt, có thể để người an tĩnh một lát, chỉ là tình huống của bệ hạ......”

Hồ thái y không đem toàn bộ lời nói hết ra, nhưng mặc kệ là Trương tổng quản hay là chu thống lĩnh, đều biết lão đang nói đến chuyện gì.

Hạ Minh Chiêu hàng năm đều không cách nào ngủ yên, đau đầu đến muốn nứt ra, thân thể càng ngày càng kém, cứ tiếp tục như vậy, thời gian không còn nhiều nữa.

Dược vật có thể để người yên giấc rất nhiều, lần này bệ hạ cũng chưa dùng vẫn có thể lâm vào hôn mê, xác thật là chuyện tốt.

Lúc Hạ Minh Chiêu tỉnh lại, trời đã sáng.

Y đã rất lâu không có ngủ sâu đến như vậy rồi, ngay cả đầu đều không còn đau nữa.

“Bệ hạ.” Trương tổng quản kêu một tiếng.

“Nước.” Hạ Minh Chiêu nói.

Nước ấm được bưng lên, Hạ Minh Chiêu uống lên mấy hớp, tức khắc thanh tỉnh hơn nhiều, mà vừa thanh tỉnh, y đột nhiên liền nhớ tới mộng cảnh lúc nãy của mình.

Y mơ thấy lúc mình phát bệnh, Giản Tấn tới, không chỉ có như thế, Giản Tấn còn ôm y......

Hạ Minh Chiêu khó có được biểu tình thả lỏng, nháy mắt trầm xuống.

Mộng kia mở đầu không tồi, phía sau lại chẳng ra gì, ở trong mộng, hắn đối với Giản Tấn động tay động chân, Giản Tấn nhưng vẫn cự tuyệt.

“Bệ hạ, Hồ thái y khai dược đã sắc xong, vẫn luôn hâm.” Trương tổng quản nói.

Hạ Minh Chiêu nói: “Bưng lên.”

Thuốc rất nhanh được bưng lên, Hạ Minh Chiêu một ngụm uống cạn, lại hỏi: “Giản Tấn đâu?”

“Giản đại nhân còn ở thiên điện, chờ bệ hạ triệu kiến.” Trương tổng quản nói.

Hạ Minh Chiêu đối với Giản Tấn xem bằng con mắt khác, hắn liền cũng đối với Giản Tấn chú ý nhiều vài phần, hừng đông ban nãy còn hỏi riêng qua tình huống của Giản Tấn.

“Để hắn xuất cung.” Hạ Minh Chiêu nói.

Y thân là đế vương, ở trong mộng thế nhưng hướng người mời sủng, còn không thành công, bị người lần nữa cự tuyệt......

Hạ Minh Chiêu như thế nào cũng không thể tưởng tượng được, chính mình thế nhưng sẽ làm mơ như vậy, trong mộng y quả thực chính là không biết xấu hổ.

Y rất muốn thấy Giản Tấn, nhưng nghĩ đến đủ loại việc trong mộng, lại không dám nhìn nữa.

Để Giản Tấn rời đi, này đối với y tốt, đối với Giản Tấn càng tốt.

Trên đời này người muốn y chết không biết có bao nhiêu, cố tình không cần những người này ra tay, y cũng đã muốn chết, chờ y sau khi chết, người bên cạnh y, chỉ sợ đều sẽ bị thanh toán.

Hôm qua y làm việc có chút xúc động. Giản Tấn muốn tốt, tốt nhất là cách y xa chút.

Nghĩ như vậy, Hạ Minh Chiêu lại nói: “Đưa hắn đi ra ngoài, làm bộ dạng hắn máu me tí, để hắn thoạt nhìn thảm một chút.”

“Bệ hạ!” Trương tổng quản nhíu mày, bệ hạ nếu là làm như vậy, sợ là rất nhanh, trong kinh liền sẽ truyền đi tin tức bệ hạ ngược đãi Thám Hoa!

Này đối thanh danh bệ hạ vô cùng xấu!

“Đi đi.” Hạ Minh Chiêu nói.

“Vâng, bệ hạ.” Trương tổng quản thở dài, rốt cuộc vẫn đi an bài.

Vì thế, Giản Tấn đêm qua ở ngoài tẩm cung Hạ Minh Chiêu trong chốc lát, xác định Hạ Minh Chiêu không có việc gì mới trở về ngủ, sáng sớm đã bị kêu dậy, sau đó lại bị tạt bát máu gà, đuổi ra khỏi hoàng cung.

Cũng không thể nói đuổi, những người này đem hắn đưa ra ngoài hoàng cung kỳ thật thái độ vẫn rất tốt, tới cửa hoàng cung mới đột nhiên biểu hiện hung hăng như vậy.

Hắn vốn dĩ còn tính toán đêm tiếp tục tập kích, hiện tại trực tiếp bị đưa ra ngoài cung......

Vị bạn lữ kia có phải có chút quá đáng hay không?

Không ở trong cung, tối hôm nay hắn tập kích buổi đêm kiểu gì.

Tường ngoài Hoàng thành xác thực rất cao, cũng không phải nói leo là leo đơn giản như vậy......

Thôi vậy, hiện tại điều cần quan tâm là hắn phải làm sao về nhà đây.

Quan viên Kinh thành tiến cung đều sẽ có gã sai vặt ở cửa cung chờ, nhiều người còn mang theo xe ngựa để đưa quan viên về nhà, hoặc là...... Khụ khụ, giúp quan viên nhặt xác.

Nhưng trong nhà Giản Tấn một hạ nhân cũng không có, tự nhiên sẽ không có ai ở cửa cung chờ hắn.

Hắn chỉ có thể tự đi về, thuận tiện sắp xếp một chút chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Giản Tấn trước đó cũng không quan tâm chuyện trong triều, nhưng hôm qua sau khi phát hiện Hạ Minh Chiêu là bạn lữ mình, liền đem đủ loại tin tức nghe ngóng được sắp xếp lại, tự hỏi một phen thế cục trong triều hiện giờ.

Hạ Minh Chiêu nhìn thì cường đại, không người nào dám trêu chọc, nhưng ngôi vị hoàng đế y ngồi cũng không vững chắc như người ngoài tưởng.

Bởi vì y giết cha sát huynh để đoạt vị, người đọc sách đều không đứng bên y, mà dân chúng...... Hiện giờ cuộc sống của bá tánh kỳ thật so với lúc trước tốt hơn một ít, Hạ Minh Chiêu giết rất nhiều tham quan, còn miễn một ít thuế thu nhập.

Nhưng thay đổi đều rất chậm rãi, đại bộ phận bá tánh đều không nhận ra được, ngược lại việc Hạ Minh Chiêu sau khi thượng vị làm đủ loại chuyện tàn bạo lại nghe không ít, liền cảm thấy Hạ Minh Chiêu đích thị là một bạo quân.

Nếu không có võ tướng duy trì, Hạ Minh Chiêu đã sớm xảy ra chuyện.

Nhưng mặc dù có võ tướng duy trì, Hạ Minh Chiêu không lập hậu lại không con nối dõi, làm những phần tử không mấy kiên định bên phe y bồn chồn trong lòng, thậm chí chuyển qua phe khác.

Tình hình hiện giờ của Hạ Minh Chiêu, chỉ sợ có chút loạn trong giặc ngoài.

Hạ Minh Chiêu đem hắn đuổi ra ngoài còn hướng trên người hắn tạt bát máu gà, không thể nghi ngờ là vì tốt cho hắn, muốn cùng hắn phân rõ giới hạn.

Hiện tại, những người luôn nhìn chằm chằm trong cung, chỉ sợ đều đã nhìn thấy bộ dáng hắn chật vật, cho rằng Hạ Minh Chiêu làm chuyện xấu với hắn.

Vì sợ bị Hạ Minh Chiêu theo dõi, bọn họ tạm thời sẽ không tới tiếp xúc với hắn, nhưng một thời gian nữa...... Hẳn là sẽ có không ít người tới gặp hắn.

Giản Tấn làm lơ những ánh mắt tò mò của người chung quanh, đi nhanh về nhà.

Hắn vừa đi đến cửa, liền thấy được Giản đại tỷ, còn có con của hắn, Giản Tầm.

Khuôn mặt nhỏ của Giản Tầm lớn lên cùng Hạ Minh Chiêu giống nhau như đúc, một cái là phiên bản thành niên, một cái là phiên bản tuổi thơ...... Thật là đáng yêu nói không nên lời.

“Cha!” Giản Tầm ban đầu nhìn thấy vết máu trên người Giản Tấn nhất thời lo lắng, nhưng rất nhanh lo lắng này liền biến mất.

Cậu chàng được Giản Tấn nuôi dạy từ nhỏ tới lớn, luôn có thói quen dùng tinh thần lực kiểm tra người khác, mà tinh thần lực của cha cậu bây giời phải nói là vui sướng cực độ.

“A Tầm, cha tìm được nương rồi!” Giản Tấn một phen bế Giản Tầm lên.

Hắn khi nãy thiếu chút nữa đem Giản Tầm quên mất...... sự tồn tại của Giản Tầm tồn tại, cũng phải nói cho Hạ Minh Chiêu mới được.

Có điều Giản Tầm là như thế nào sinh ra...... Hắn nói với Hạ Minh Chiêu Giản Tầm là do Hạ Minh Chiêu sinh ra, Hạ Minh Chiêu sẽ tin tưởng sao?

———————————

Tác giả có lời muốn nói: Ta hôm nay này chương, quá 3000 tự!!

Quá khó được, ta muốn nỗ lực, lại đi viết một chương!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.