6,
Phong Vô Trần là ai?
Là thượng tiên xuất sắc nhất lục đạo trăm năm có một.
Lúc hắn ra đời, phong vân biến đổi, tường vân ngũ sắc bay vòng quanh bảy ngày liên tiếp.
Các vị đứng đầu các phái Phật giáo, Đạo giáo, Nho giáo đều nói là hiện tượng ngàn năm khó gặp, từ vạn dặm xa xôi đến nhận đồ đệ.
Hắn làm đồ đệ của Lão Quân, là sư tôn của đương kim Thiên Đế.
Mười bốn tuổi tích cốc, mười sáu tuổi kết đan, bây giờ cùng lắm cũng chỉ hơn trăm tuổi, đã thông thạo các loại đạo pháp, đứng hàng thượng tiên, cùng Thanh Nguyên Diệu Đạo* tình như thủ túc, cùng Đấu Chiến Thắng Phật* xưng huynh gọi đệ.
*Thanh Nguyên Diệu Đạo: danh hiệu khác của Nhị Lang Thần.
*Đấu Chiến Thắng Phật: danh hiệu sau khi thỉnh kinh của Tôn Ngộ Không.
Vẫy tay một cái, sông núi biến sắc.
Niệm chú mấy câu, nhật nguyệt vô quang.
Đạo pháp tinh diệu tuyệt luân.
Dung nhan lại càng tuấn dật vô song.
Môi hồng răng trắng, mặt như thoa phấn, đôi mắt đào hoa chứa đựng mùa xuân khắp thiên hạ, lông mi như đôi cánh thuận gió mà lên, khóe miệng vừa nhếch lên một cái là có thể câu đi vô số xuân tình.
Giữa mày điểm một nốt chu sa.
Trông như điểm ở đầu quả tim mềm mại nhất.
Giá trị nhan sắc của hắn vượt trội ở Tiên giới, bỏ xa chúng tiên mà ngồi đầu bảng xếp hạng “Tình nhân trong mộng” hơn hai mươi năm —— trong đó còn có năm năm tiên tiếp, có thể nói là thịnh cảnh ngàn năm mới thấy một lần.
Vô số tiên tử ở Dao Trì ngoài mặt thì gọi “hiền đệ”, trong lòng lại động phàm tâm.
Phàm là nhưng khi có hắn đi cùng, phục sức đều phải đặc biệt tươi đẹp một chút.
Đừng nói các tiên tử năng lực thấp, dễ động lòng, ngay cả Đại La Kim Tiên đạo hạnh ngàn năm cũng bị nụ cười ẩn ý và ánh nhìn chăm chú của hắn làm cho miệng khô lưỡi khô, mặt đỏ tai nóng —— mà hắn thiếu niên thật thà, vô lo vô nghĩ, môi mỏng luôn mang ý cười, đôi mắt cong cong tràn đầy gió xuân.
Các tiên nhân Thượng giới ít nhiều cũng để ý mặt mũi.
Lén lún trao nhận thế nào không quan trọng, dù sao ngoài mặt cũng phải treo lên tư thái tiên nhân.
Yêu ma quỷ quái dưới Hạ giới lại không tiết chế như vậy.
Không ngại treo câu “Chỉ cần một đêm với Phong Vô Trần, đạo hạnh tan biến cũng cam lòng” bên miệng —— nhất định nói được làm được. Người trước ngã xuống, người sau tiếp tục vì hắn mà tẩu hỏa nhập ma, thế nên mấy năm nay tiên tử độ kiếp thăng thiên giảm mạnh, rơi vào luân hồi, hồn phách phần nào bị tan thành mây khỏi, chỉ mong hắn ngoái đầu nhìn một cái. Hắn lại chỉ bình thản cười nhạt, không nhanh không chậm xoay người rời đi.
Tỉnh dậy nhìn đất trời thay đổi, say gối bên đùi mỹ nhân*.
*Đại khái là thích cái đẹp.
Ai đến cũng không cự tuyệt.
Người chết không quan tâm.
Hắn là thượng tiên trời sinh.
Sinh đúng thời, thuận buồm xuôi gió. Quả thật chính là linh khí đất trời, uống mỹ tửu nhân gian.
Tất cả đau khổ trong lục đạo chưa chắc đã dính trên người hắn.
Không biết nỗi khổ tương tư, đa tình nhất mà cũng vô tình nhất.
7,
Lần đầu tiên Bạch Thỏ Đường thấy Phong Vô Trần liền rơi vào lưới tình, bị trói chặt không thể động đậy.
—— Như này đương nhiên là khó mà tránh khỏi.
Đại yêu trên dưới ngàn năm cũng từng vì cái liếc mắt này mà tu vi tan biến.
Huống chi khi đó, Phong Vô Trần trang phục lộng lẫy, tố y huyền bào, tiên khí phiêu phiêu, giữa mày điểm chu sa đỏ như máu —— nguyện vì cậu mà dừng bước, xoay người lại, đẩy ra tầng tầng lớp lớp yêu quái chen chúc, đi tới trước mặt cậu, cúi xuống dịu dàng hỏi:
“Tiểu yêu tinh, ngươi tên là gì?”
8,
Đó là đại hội tổ chức trăm năm một lần của Yêu giới.
Lần đầu tiên Phong Vô Trần làm đại biểu cho Tiên giới tới tham dự.
Rượu quá ba tuần, đã ngấm men say.
Các yêu quái sôi nổi mất đi dáng vẻ ban đầu, ngươi một lời ta một lời mà khoe khoang.
Đầu tiên là kể rõ lí do thành yêu.
Thao thao bất tuyệt, miệng lưỡi không ngừng.
Đến phiên Bạch Thỏ Đường, cậu chỉ lạnh run mà nói: Không, không biết…
Nhân tiện hình dung lại quá trình tu luyện.
Ba hoa chích choè, lưỡi sáng hoa sen*.
*Lưỡi sáng hoa sen: chỉ những người biết ăn nói.
Đến phiên Bạch Thỏ Đường, cậu lại run rẩy: Không, không biết…
9,
Đôi mắt lấp lánh của Phong Vô Trần ảm đạm buồn bã, “vèo” một cái nghiêng người lại đây —— nhìn lên tiểu yêu tinh trắng thuần như tuyết.
Ý cười trên môi càng sâu hơn.
Hắn hơi trầm ngâm, một hơi cạn sạch ly rượu đang uống dở, đứng dậy tách khỏi đám ồn ào, đi đến trước mặt yêu tinh bé nhỏ, “Ngươi tên là gì?”
Tiểu yêu tinh khẩn trương đến mức toàn thân run nhẹ, rũ mắt không dám nhìn hắn, thanh âm vẫn vừa nhẹ vừa mềm, giống như bông tuyết tan chảy, “Không, không biết.”
Phong Vô Trần khuỵu gối cúi xuống, càng mềm giọng hỏi, “Vậy ngươi có thể làm gì?”
Tiểu yêu tinh mím môi.
Sau khi suy nghĩ thật lâu mới nâng đôi mắt to tròn ngập nước nhìn hắn, lại nhanh chóng rũ xuống, nắm chặt tay, giống như dùng hết dũng khí, nỗ lực trả lời:
“Ta, ta, ta ngọt…”