35,
Phong Vô Trần tỉnh lại trong sự ướt át khô nóng.
Hắn mở mắt, nhìn hoa văn phức tạp trên trần gỗ, lập tức nhăn mày.
Biệt uyển của hắn ở khắp nơi trong thiên hạ.
Lại chỉ có tòa “kim ốc” này có mái vòm tinh xảo đến mức xa hoa lãng phí như vậy.
36,
“Kim ốc” lấy ý “tàng kiều“.
Là viện tử Phong Vô Trần chuẩn bị để mua vui.
Bên trong vô cùng xa xỉ, ngợp trong vàng son.
Mộ Phong Lưu, Động Tiêu Hồn thanh danh vang khắp lục đạo tam giới.
Cái được gọi là “Nước chảy bên gối, phòng kim trúc” —— vô số tiên, ma, thần, yêu tới rồi lại đi. Giống như có ai đó có cơ hội được chiêm ngưỡng khung cảnh tuyệt sắc trong mơ, nguy nga lộng lẫy, lại như chưa từng có ai có thể chân chính ở lại.
37,
Bạch Thỏ Đường là ngoại lệ.
Cậu bước qua cánh cửa, liền thành chủ nhân của nơi này.
38,
Phong Vô Trần chỉ thử một miếng.
Chờ khi phát hiện không quản được tâm của mình thì đã không kịp.
Bạch Thỏ Đường quá ngoan, quá ngọt, quá đáng yêu.
Khóe miệng cười rộ lên sẽ có rãnh cười nhẹ, đôi mắt to tròn toàn là bóng hình hắn, vừa mê luyến vừa nóng bỏng. Khi đỏ mặt gọi một tiếng “thượng tiên đại nhân”, không khí cũng theo tiếng gọi ấy mà biến thành kẹo bông gòn mềm mại.
Phong Vô Trần tự cho là đã từ bỏ ái tình, ý chí sắt đá.
Lại không biết tất cả răng nanh cứng cáp trước mặt bé ngọt ngào này đều thành hổ giấy.
Hắn không bị sâu răng.
Hắn bị “sâu” tâm.
40,
Ban đầu còn chưa phát hiện.
Nâng Bạch Thỏ Đường trên đầu quả tim mà cưng chiều.
Bị vạch trần cũng không chịu tin.
Nhưng sau đó cũng phát hiện có chút không thích hợp.
Bắt đầu lo lắng.
Đầu tiên là chơi bời lêu lổng.
Nhưng nhìn ai cũng không vừa mắt.
Rẽ mưa mà về.
Tức giận đến mức dường như muốn đuổi Bạch Thỏ Đường đi —— nhưng nhìn đôi mắt tròn xoe ánh nước của cậu, lại không xuống tay được.
Chỉ có thể dày vò cậu.
Làm cậu đau.
Muốn giải thoát cho bản thân, nên luôn nhắm mắt làm ngơ.
Kết quả là, chẳng những cho cậu hình xăm tên hắn, còn xỏ lục lạc lanh lảnh, như vậy mới dám thả cậu khỏi vòng tay —— nghe kia tiếng lục lạc vang lên là biết Đường Đường của mình ở gần đó, sẽ không như đứng trên đống lửa, như ngồi trong đống than, bất kể làm gì cũng lo sợ hoảng hốt, không thể an tâm.
41,
Phong Vô Trần nghĩ, mình bị bệnh rồi.
42,
Sư tôn đại nhân cũng cho là vậy, “Thật hoang đường! Đường đường là thượng tiên, vì một tiểu yêu hóa hình còn không xong mà thần hồn điên đảo?”
“Ngày thường làm loạn vi sư không truy cứu, nhưng rõ ràng ngươi đang chui đầu vào hố.”
“Vô Trần, nói không chừng có một ngày ngươi sẽ ngồi trong điện Ngọc Hoàng, tự giải quyết cho tốt đi.”
“Nếu không...”
43,
Phong Vô Trần không dám nghe tiếp câu “Nếu không“.
Hắn chỉ có thể ngoan ngoãn đi vào lò luyện đan của sư tôn.
Như Đấu Chiến Thắng Phật năm đó, nhận bảy bảy bốn mươi chín hình phạt luyện hóa.
44,
Ngày ấy xuất quan, sư tôn đại nhân ban một vò quỳnh tương:
“Đối với ai cũng tốt.”
Phong Vô Trần quỳ trên mặt đất tạ ơn, hai tay tiếp nhận, chưa đến bên miệng đã ngửi thấy mùi hương thơm nồng:
Chén rượu ngon nhất.
Cũng là chất độc tàn nhẫn nhất.
“Thái Thượng Vong Tình“.
45,
Sư tôn nói đúng.
Phong Vô Trần biết.
Hắn từng xuống biển sâu nhất, lên tầng mây cao nhất, từng thấy vô số con cá lang thang bị sóng lớn dễ dàng đánh lên bờ, cũng từng gặp vô số con chim bình thường hướng về ánh sáng, đi sau đuôi phượng hoàng rồi không tiếng động biến mất.
Bạch Thỏ Đường cùng lắm chỉ là một tiểu yêu tinh rất đỗi bình thường.
Nhỏ yếu, mềm mại lại thuần khiết.
Ngay cả hóa hình cũng không tốt.
Một đạo thiên lôi cũng không chịu được.
Giữ lại bên người, chỉ sợ...
46,
Phong Vô Trần mạnh mẽ ngẩng đầu.
Rượu vào tim đau, uống một hơi cạn sạch.
47,
Rõ ràng là Vong Tình Thủy hữu hiệu nhất thiên hạ.
Nhưng vì sao, khi tỉnh lại vẫn...
48,
Là mơ sao?
Phong Vô Trần xoa xoa giữa mày.
Cảm giác ướt át khô nóng dưới thân càng thêm chân thật, còn có tiếng nước rất nhỏ, đứt quãng truyền đến.
Hắn mơ mơ màng màng ngồi dậy.
Không xong rồi. Không phải mơ.
Đường Đường của hắn quỳ giữa hai chân hắn, nỗ lực ngậm lấy khí quan nóng rực hưng phấn của hắn —— cái miệng nhỏ phấn hồng bị căng phồng, khóe mắt ửng đỏ ngượng ngùng, trên hàng mi dài vương vài giọt nước mắt khó nhịn...
Trong đầu Phong Vô Trần “Ong” một tiếng.
Nghe thấy Bạch Thỏ Đường hàm hồ dùng thanh âm trong trẻo nhỏ như muỗi kêu tủi thân gọi hắn:
“Thượng, thượng tiên đại nhân...”