Bé Khóc Nhè Omega Của Đại Lão Rất Giỏi Làm Nũng

Chương 1: Chương 1: Omega vị sữa




Trong phòng ngủ tràn ngập hương vị pheromone dịu nhẹ, rất thơm, còn có một chút vị ngọt, giống như sữa bò mới đun cùng sữa đặc.

Đêm đã khuya, đèn trong phòng ngủ vẫn sáng, ánh đèn chói mắt đánh thức người đang say ngủ trên giường, người nọ rất gầy, vùi mình vào đệm giường mềm mại, đưa lưng về phía cửa.

Sống lưng hơi hơi cong vào trong, thời tiết đầu hạ ấm áp, quần áo cậu mỏng manh, chưa kịp thay, trên lưng lộ ra một đôi xương bướm nhô lên, hơi thở rất nông.

Cậu trai tóc ngắn để lộ tuyến thể phấn nộn sau cổ, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, pheromone của cậu không chịu khống chế, vẫn luôn thông qua miệng mà tràn ra ngoài.

Người trên giường dường như cảm giác được trong phòng có người, bèn trở mình, chậm rãi mở mắt, đôi mắt hồng hồng, vì đã khóc nên hơi sưng lên, cậu nhìn cái người đang ngồi trên sô pha ở mép giường, giống như con thỏ bị kinh sợ, cuốn chăn mỏng che người lại.

“Ưm...” Cậu rầm rì một tiếng, giọng hơi khàn, thấy người đang ngồi trước mặt, vội vàng hơi đứng dậy, “Trần... Trần tiên sinh...”

Giọng cậu run rẩy, nghe ra được là sợ hãi, ánh mắt cũng hiện lên chút hoảng sợ, nói là sợ hãi, không bằng nói là cảm giác khẩn trương không dám nhìn người kia, cậu co người lại, ôm chặt hai chân rúc vào góc.

Trần Thừa Phong nhìn người này, hơi nhíu mày, nhấc chân lên, thuận tiện ngồi điểm châm một điếu thuốc, hương vị nicotin cay nồng từ yết hầu xông thẳng vào phổi, khiến tâm tình Trần Thừa Phong trở nên tốt hơn.

Hắn hút một hơi, đứng dậy đến gần người trên giường, cúi xuống, làm cho người kia liên tục lui về phía sau, sau đó phả một hơi nicotin lên mặt cậu, khiến cậu ho sặc sụa đến đỏ cả mặt.

“Khụ... Khụ...”

Khói thuốc tản ra, Trần Thừa Phong đánh giá mặt cậu ở khoảng cách gần, tóc ngắn áp tai, khuôn mặt trái xoan, cả người trắng nõn, mắt hạnh xinh đẹp hồng hồng, sống mũi và môi tinh xảo như búp bê sứ, lớn lên... thoạt nhìn rất dễ bắt nạt.

Lúc khóc lên, nói không chừng còn sẽ xin tha, người này làm Trần Thừa Phong đột nhiên sinh ra tâm lí muốn trêu chọc, hắn cười cười, dùng giọng nói trầm thấp hỏi cậu, “Cậu rất sợ tôi?”

Hầu kết khẽ động, ánh mắt Trần Thừa Phong nhìn thẳng vào cậu, làm cậu trai sợ muốn chết, cắn chặt môi dưới, nhẹ giọng nói, “Không sợ... Không sợ...”

“Vậy cậu run cái gì? Tôi ăn thịt cậu sao?” Hắn cười khẽ một tiếng, lại trở về sô pha ngồi đánh giá người này.

Cậu thoạt nhìn rất nhỏ, trên người cũng chỉ mặc áo sơ mi mỏng manh, bộ dáng tội nghiệp như búp bê Tây Dương chịu ấm ức, ban ngày lúc lãnh chứng không nhìn kĩ, hiện giờ xem ra, cũng không tệ lắm.

Người đang sợ hãi ngồi trên giường của hắn chính là tiểu tiên sinh hắn mới cười vào nhà, một chú chim hoàng yến hẳn là nhiều năm được nuôi dưỡng tỉ mỉ ở nhà.

Mà Trần Thừa Phong, là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Trần thị, liên hôn thương mại, cũng có thể nói là vậy... An gia vì lấy lòng Trần Thừa Phong, cưỡng ép gả An Lê cho hắn. Vốn dĩ Trần Thừa Phong muốn khiến An gia phá sản, nhưng hiện tại xem ra, quả thật có thể để An gia tiếp tục kéo dài hơi tàn thêm một thời gian, bởi vì hắn cảm thấy người trên giường khá thú vị.

Trần Thừa Phong coi trọng tiểu thiếu gia An gia, nhưng mà người được đưa tới lại là An Lê mà hắn chưa từng gặp, hắn cảm thấy thú vị, cũng cảm thấy cậu nhóc trông có lẽ càng dễ bắt nạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.