Cố Ngôn Thanh liếm môi, yết hầu khẽ chuyển động, anh cúi người cắn nhẹ gò má mềm của mèo sữa.
“Tôi nói trước nhé, kẹo này không được cắn, chỉ liếm thôi, em có làm được không?”
Bé mèo sữa chớp đôi mắt long lanh, ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, em hứa sẽ không cắn.”
Lát nữa cho vào miệng rồi cắn một miếng luôn, làm sao sen hốt cớt biết được chứ, hi hi.
Và thế là một lúc sau, trong căn hộ cao tầng sang trọng bậc nhất ở trung tâm thành phố A đã vang lên tiếng hét thấu trời của người đàn ông.
“Aaaaaaa, tôi bảo em không được cắn mà, nhả ra mau.”
Bé mèo bị anh vỗ đầu vài cái, ấm ức nhả ra, nhưng vẫn thòm thèm liếm quanh khóe miệng.
“Hừ, làm gì có chuyện ăn thịt mà không cắn! Giận nhá.”
Cố Ngôn Thanh đưa tay che chỗ ấy, vì đau đớn mà cuộn tròn người lại.
“Em giận thì giận đi! Phạt em nhịn ăn cá khô một tháng đó!”
“Đồ khốn nạn!”
Nghe phải nhịn cá khô một tháng khiến bé nổi giận nhào tới cắn Cố Ngôn Thanh.
Ai ngờ tên đàn ông ấy cản được, không những thế còn đẩy bé ngã ra và cắn mút môi của bé.
“Tôi thấy em mới là người xấu đấy, bé hư à.”
Người đàn ông nghiến răng, hiện giờ anh chỉ muốn ăn sạch bé mèo thôi.
Nhưng bây giờ anh bị thương rồi, tạm thời không “xài” được.
Chỉ đành cắn mút môi bé cho hả giận vậy.
Mèo sữa sau khi bị hôn thì bật khóc thút thít, bé đưa tay lên che miệng, chẳng dám nhào tới cắn Cố Ngôn Thanh nữa.
Hức hu hu hu, đau miệng quá đi.
Bé không biến thành người nữa đâu, lần nào biến hình cũng bị người xấu cắn môi hết.
Ngày hôm sau tại công ty.
Các nhân viên cảm thấy dáng đi của chủ tịch ngày hôm nay hơi kỳ lạ.
Nhưng không ai dám mở miệng hỏi.
Chỉ dám bàn tán một cách lén lút.
Mọi người: “Bị “dập trứng” đúng không?”
Fan não tàn: “Nhảm nhí, chủ tịch Cố khôi ngô tuấn tú, đẹp trai tao nhã, tướng đi thanh lịch như vậy làm sao bị dập trứng được?”
Quần chúng ăn dưa: “Há há há há há há há.”
Mọi người: “Hay do tối qua “sung” quá?”
Fan não tàn: “Bà mới sung ấy, chủ tịch Cố thanh cao trong sáng, không dây vào khói lửa phàm tục và nữ sắc, sao bà có thể nghĩ anh ấy là người như thế hả?”
“...” Mọi người cạn lời, đã vậy còn muối mặt vì nhiều ánh mắt khinh thường đổ dồn về phía họ.
“Tôi nghĩ khả năng cao là bị mèo sữa cắn.” Tô Quất Quất uống một ngụm cà phê, vô tình nói ra chân tướng sự thật.
Mọi người: “...”
Quần chúng ăn dưa: “!!!!!!!”
Fan não tàn: “??? Hu hu hu, ngưỡng mộ quá, tui cũng muốn cắn nữa.”
Mọi người: “Chịu hết nổi rồi, ai đá đám fan não tàn này ra khỏi khung chat đi!”
Trong lúc Cố Ngôn Thanh đi họp, bé mèo sữa vui vẻ chơi đùa với vòng quay của hamster nhỏ ở văn phòng chủ tịch.
Nhìn hamster nhỏ ngày càng mập mạp khiến mèo sữa không kìm được chảy nước miếng ròng ròng.
Chẹp chẹp chẹp~
Hamster chạy nhanh lên nè, mau lớn lên nè, để sau này bé còn mần thịt nữa chứ.
Hamster nhỏ run rẩy nghĩ: Tự dưng hết thích chơi vòng quay rồi.
Bé mèo đang chơi vui thì cửa phòng chủ tịch bị đẩy ra.
Cô thư ký vừa lịch sự vừa nhiệt tình mời Cố Ngôn Minh vào.
“Chủ tịch Cố đang họp nên ngài đợi một lát nhé.”
Cố Ngôn Minh nở nụ cười dịu dàng, nói: “Được, tôi sẽ chờ.”
Cô thư ký si mê nhìn người đàn ông ôn hòa, chủ động bưng cà phê đến cho hắn.
Cố Ngôn Minh rất giỏi trong việc đoán sắc mặt người khác, thế nên hắn nhanh chóng đoán ra được cô thư ký này đang nghĩ gì về mình.
Hắn tiếp tục nở nụ cười, không những thế còn buông lời khen ngợi: “Bộ đồ cô mặc hôm nay rất đẹp.”
“Dạ, cảm ơn ngài.” Cô thư ký đỏ mặt, ngại ngùng chạy ra ngoài.
Bé mèo sữa quay đầu nhìn Cố Ngôn Minh, người đàn ông giây trước còn nở nụ cười thân thiện nhưng giây sau đã thay bằng sắc mặt u ám đến đáng sợ.
Hừ, bé có nhìn nhầm đâu, người này đúng là người xấu.
Ba mẹ từng nói, nếu con gặp người xấu thì hãy chạy thật xa hoặc trốn kỹ vào, phải biết tự bảo vệ bản thân.
Mèo sữa bước từng bước khẽ khàng nấp sau lồng chuột hamster, sau đó lén lút thò nửa đầu ra quan sát Cố Ngôn Minh.
Cố Ngôn Minh tinh mắt nhìn thấy cái đuôi trắng sữa và nửa đầu của bé mèo, hắn cười khẽ rồi đứng dậy.
Hôm nay hắn cố tình đến đúng lúc Cố Ngôn Thanh đang họp để tìm thiếu niên xinh đẹp quyến rũ với đôi tai mèo kia.
Sau hôm ấy, hắn thường mơ thấy cảnh tượng bản thân thỏa sức ức hiếp thiếu niên tai mèo dưới thân mình.
Giấc mơ tuyệt vời khó tả, tiếng khóc lóc xin tha của thiếu niên nghe ngọt ngào làm sao.
Làm hắn chẳng kìm lòng được mà quay lại tìm kiếm bóng dáng xinh đẹp.
Mặc dù thiếu niên là của Cố Ngôn Thanh, nhưng chắc chắn một ngày nào đó hắn sẽ thành công cướp em ấy về tay mình.
Và rồi muốn chơi như thế nào, chơi ra sao, tùy ý mình lựa chọn.
Sớm muộn gì cũng thuộc về hắn, bây giờ thân thiết gần gũi là lẽ thường tình thôi.
Giả sử, nếu thiếu niên tai mèo là người hiền lành, dễ kiểm soát thì hắn sẽ uy hiếp người nọ để có thể hoàn thành điều mình ao ước ngay trong hôm nay.
Nghĩ tới đây, Cố Ngôn Minh nới lỏng cà vạt, vui vẻ nhếch môi.
Thế nhưng hắn đi tìm khắp phòng nghỉ trưa, phòng để quần áo, phòng làm việc lại chẳng thấy bóng dáng của người ấy đâu.
Vậy hôm nay người ấy không tới rồi.
Cố Ngôn Minh bỗng thấy hơi buồn chán.
Hắn bước đến trước lồng hamster, nắm đuôi lôi mèo sữa ra ngoài.
“Này, mạng của mày công nhận lớn thật.”
Bị nắm đuôi lôi đi thật sự rất đau. Bé mèo quay đầu gầm gừ với Cố Ngôn Minh, sau đó nhanh như cắt nhào tới cắn hắn, đồng thời giơ chân cào bàn tay hắn khiến hắn chảy máu.
Cố Ngôn Minh vội đẩy mèo sữa ra, trừng mắt nhìn bé như muốn giết chết bé ngay lập tức.
“Con súc vật! Mày dám cắn tao!”
Bé mèo sữa lại gầm gừ về phía Cố Ngôn Minh, bốn chân ngắn bày ra tư thế tấn công, ngay cả lông trên thân mình cũng dựng hết lên.
“Meo!”
Người xấu à, bé không phải là dạng dễ đụng đến đâu!
Cố Ngôn Minh nổi điên, đưa tay nắm gáy mèo sữa nhấc lên cao.
Đúng lúc này cửa phòng chủ tịch bị đẩy ra.
Giọng nói của Cố Ngôn Thanh vang lên.
“Anh hai, anh tìm em có việc gì vậy?”
Cố Ngôn Minh nhanh chóng thả mèo sữa xuống đất, vẻ mặt đáng sợ lập tức thay đổi thành nét dịu dàng, thân thiện.
“Không vì việc gì hết, hôm nay anh được nghỉ nên đến trò chuyện với em thôi.”
Bé mèo sao có thể bỏ qua chuyện bị nắm đuôi vừa nãy.
Nhân lúc Cố Ngôn Minh xoay người nói chuyện với Cố Ngôn Thanh, bé liền nhe răng nanh rồi cắn thật mạnh vào chân hắn.
Cố Ngôn Minh bị cắn đau nên đưa tay xuống nắm con mèo quăng ra chỗ khác.
Mèo sữa chỉ kịp kêu “meo”, cơ thể nhỏ nhắn va thẳng vào cửa kính sát đất trong phòng vang lên một tiếng “Bốp“.
Cố Ngôn Thanh sợ hãi la lên, lao tới ôm bé mèo sữa vào lòng.
“Anh hai! Nó còn nhỏ, sao anh lại dùng lực mà ném nó chứ?”
Cố Ngôn Minh cũng hoảng hốt vô cùng, lật đật giải thích: “Nó cắn anh, anh theo phản xạ nên...”
Mèo sữa thở dốc trong lòng Cố Ngôn Thanh, đôi mắt lim dim đẫm lệ nhìn anh chăm chú. Bé vươn chiếc lưỡi mềm liếm vào lòng bàn tay anh, cuối cùng ngả đầu, ngất lịm đi.
_________
Editor: Thấy hơm, ở gần thằng này có gì tốt lành đâu=))
Chương mới sẽ ra súm thoi, mn yên tâm:3
Chương này chó qué nên ai củn cần chương mới để xoa dịu hiuhiu.