CHƯƠNG 2
Posted on Tháng Sáu 23, 2008 by ngoctram63
Thế Phong dẫn Đình Giang lượn quanh Hà Nội chơi. Có vẻ như cậu nhóc này mới về Việt Nam, cái gì cũng không biết, hỏi Thế Phong những câu đến lạ. Quả là trẻ con thì bao giờ cũng là trẻ con.
“Well! After lunch, where should we go next, kid?”
“Your place, I wanna go…”
“Uh!?”
Sau khi ăn trưa, Thế Phong đưa Đình Giang về căn hộ của mình, đó là một căn hộ nhỏ nằm trên đường vành đai. Thường anh không thích đưa người lạ đến nhà nhưng anh thấy hứng thú với thằng nhóc này! Để giải trí cũng đỡ buồn.
Thế Phong nhấn điện thọai, có một lô lốc tin nhắn cho anh, phải rồi, hôm nay tự ý nghỉ làm mà chẳng nói tiếng nào làm cô thư kí cứ cuống lên.
“Anh có việc bận sao?”
Đình Giang bước ra từ phòng tắm, cậu khoác mỗi cái áo sơ mi của Thế Phong. Trông hấp dẫn chết đi đựơc.
“Không có gì quan trọng đâu!”
Anh nhẹ nhàng bế cậu lên. Cả cơ thể Đình Giang mời gọi anh, quyến rũ anh làm anh thèm muốn đến điên cuồng, muốn dày vò cậu, muốn cơ thể cậu chỉ thuộc về mình anh – Thế Phong – này thôi. Đình Giang ôm chặt lấy anh rên lên thoả mãn. Đình Giang là thứ để anh giải trí hay anh mới là một món giải trí đây? Khi Thế Phong tỉnh ậy thì trời đã tối, Đình Giang cũng đã biến mấtchỉ để lại tờ giấy với chữ “THANKS” to tướng. Lần thứ hai Giang lại thoát khỏi tay anh.
Hôm sau, Thế Phong đợi Đình Giang sẵn trước cổng quyết không cho cậu thoát nữa. Gặp anh, Đình Giang chẳng ngạc nhiên. Chán thật, ít ra em cũng phải tỏ thái độ chứ.
“Nhóc, làm người yêu tôi nhé!”
Thế Phong mở lời chặn Đình Giang lại.
Tất cả bắt đầu giống như một trò chơi…
* * *
Ít nhất một tuần một lần Thế Phong lại đón Đình Giang đi chơi, cả hai đều thống nhất không ràng buộc nhau, nếu cần thì gọi. Thế Phong mua cho nhóc của anh một chiếc di động, “để tiện liên lạc”. Thế mà phải ỉ ôi mãi Đình Giang mới nhận.
“Đình Giang, dạo này em mất hút ở đâu mà anh chẳng gọi điện được vậy?”
“Anh đứng đây đợi em suốt?”
“Thì biết làm sao, đành chờ em tan học thôi! Lên xe đi nhóc!”
“Di động của em đâu?”
“Bị mất rồi!”
“Bó tay em. Đó là cái thứ ba em làm mất rồi đấy! Trời ơi! Anh đến sạt nghiệp vì mua di động cho em mất!”
“Đâu ai khiến anh mua cho em đâu!” – Đình Giang chun mũi.
“Bó chân!”
Thế Phong với tay lấy cái di động của mình trên bàn. Anh rút sim ra, thay sim mới rồi đưa cho Đình Giang.
“Cái cuối cùng đưa cho em đấy! Lần sau mất thì ráng chịu!”
Đình Giang ngắm cái di động mà anh đưa cho. Cậu chú ý tới góc trái của máy, có hình hai bông hồng đỏ quấn vào nhau. Đó dường như là một biểu tượng vì cậu thấy phần lớn đồ Thế Phong dùng đều có hình đó ở góc trái đồ vật.
“Hình gì đây anh?”
“Đẹp không, nhóc? Có nó em sẽ không lo mất đâu! À!” – Thế Phong cầm tay cậu lên – “Móng tay em lại dài rồi, đưa bấm ngón tay đây anh cắt cho! Không lại như lần trước, cào xước cả lưng anh!”
Thế Phong cắt xong, ngó sang đã thấy nhóc ngủ ngon lành, trông yêu chết được. Anh hôn nhẹ lên má nhóc, mãi là của anh nhé nhóc!
* * *
Chuyện của Thế Phong, Nguyên Chính – bố anh sao lại không biết nhưng lão lơ đi. Nó lớn rồi, đâu còn nhỏ nhít gì nữa mà lão phải dạy bảo.
“Con đã cho người đi điều cha vụ này rồi! Kẻ giựt dây chính là thằng Sơn đô.”
Lão cầm tài liệu giở qua vài trang, coi cho có thôi cứ lão tin Thế Phong lắm. Nó làm ăn rất chắc chắn mà.
“Mày cho thằng Long đi lo vụ này đi!”
“Dạ!”
Thế Phong quay đi, tính nó vậy, ít nói những gì thừa thãi.
“Này!” – Lão gọi giật lại – “Tao nghe nói mày đang cặp với một THẰNG NHÓC hở.”
“Dạ!” – Thế Phong nhếch mép cười.
Lão nhìn thằng con từ đầu đến chân rồi xua tay:
“Thôi! Mày đi làm việc của mày đi!”
Hỏi là hỏi thế thôi chớ lão can thiệp được gì. Lão hiểu nó quá mà, nó không thích ai xớ ớ vào việc của nó, từ nhỏ đã vậy rồi. Nếu nó là con chính thức của lão thì tốt quá. Sự nghiệp này sẽ chẳng có gì phải lo cả.
Chiều hôm đó, Sơn đô đang hú hí cùng em út thì bị một tên xông vào ché túi bụi vào mặt thử hỏi sao sống ựơc?
“Vụ này anh làm tốt lắm, Long. Nhớ dọn sạch rễ đấy!”
“Cậu đừng dặn tôi như mấy thằng mới vào nghề.”
Long vênh mặt tự hào, ít khi cậu cả quen ai lắm, mà dạo này thấy cậu Phong tươi hơn hẳn không lầm lì như trước.
“Anh có thể về đựơc rồi! À mà cầm lấy cái này mà đưa vợ con đi nghỉ đi.”
Thế Phong đưa ra tờ ngân phiếu, thế là quá hậu với hắn rồi.
“Nhóc à! Em không có anh buồn không? Anh nhớ em chết được!”
“Anh mới chỉ đi có một tuần thôi mà.” – Tiếng Đình Giang gắt gỏng trong điện thoại – “Anh điện lần này là gần một trăm rồi đấy!”
“Thôi mà! Tối nay, anh về, nhớ chờ anh ở nhà nhé!”
“Biết rồi! Đồ đáng ghét! Thôi nhé!”
“Cậu yêu vợ nhỉ!”
Người lái xe taxi nói vọng xuống bắt chuện. Ông cũng biết chút ít tiếng Anh nên nghe được bập bõm.
“Cô ấy hẳn dễ thương lắm.”
Thế Phong khẽ mỉm cười. Vợ ư? Ừm, chờ Đình Giang lớn chút nữa anh sẽ đón về ở cùng. Thực ra cũng chẳng cần chờ tới lúc đó, giờ Đình Giang cũng suốt ngày ở lì nhà Thế Phong rồi. Có những lúc cậu ở vài ngày liền. Trời ơi! Cậu bé của anh siêu lười lại còn siêu bề bộn; sách, truện mỗi thứ vứt lăng quăng một nơi. Tối anh mới dọn, hôm sau lại bừa ra như cũ. Nhiều lúc tức quá chỉ muốn đá ra khỏi nhà.
Hoàn ảnh và nghề luật sư cho Thế Phong ột cuộc sống khá giả nhưng cùng với thời gian, anh mất dần đi cảm xúc. Công việc của anh là tiếp xúc với hàng tá hồ sơ, đối mặt với bao mánh lừa lọc, chìm đắm trong mưu mô tính toán. Ngoài gia đình Dương Nguyên, đã bao giờ anh sống cho mình, đến khi gặp Đình Giang. Sự ngây thơ, đơn giản của cậu làm anh say mê.
“Anh, anh lại đi nữa à?” – Long và Châu mở to đôi mắt ngây thơ nhìn Đình Giang. Hai đứa rất ghét mỗi khi điện thoại của Đình Giang kêu, vì như thế anh Giang lại bỏ chúng để đi với người khác.
“Anh không ở chơi với chúng em như đã hứa?”
“Anh xin lỗi!” – Đình Giang xoa đầu hai đứa nhóc.
“Ngời đó quan trọng với anh lắm à?”
“Quan trọng” Đình Giang đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Ngoài kia, Đình Quân đang mải mê đọc sách không màng tới xung quanh.