Năm đó Thẩm Thanh Dã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Đường Miêu giúp anh gọi xe cứu thương, kết quả hai người vừa đến bệnh viện liền bị yêu cầu phải đưa trước 100 đồng tiền xe, lúc ấy trong túi hai người cộng lại vừa đủ 100 đồng, ai biết đâu một người bề ngoài phong lưu phóng khoáng, hô mưa gọi gió ở trường học lại nghèo đến nỗi chỉ có 20 đồng trong túi, sau này Thẩm Thanh Dã rời đi, Đường Miêu mới nhớ tới, tên này còn nợ cô một khoản tiền.
Sợ nhất là không khí bỗng nhiên trở nên an tĩnh.
Thẩm Thanh Dã lạnh mặt nhìn cô, hàm răng cắn chặt, giống như nghiến răng nghiến lợi: “Thứ cậu muốn nói với tôi là thứ này?”
Giọng nói trầm thấp bình tĩnh của thiếu niên mang theo vài phần tự giễu.
Đường Miêu chớp chớp mắt, chậm rì rì tránh đi tầm mắt của anh, kỳ thực cô không định nói cái này, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, trừ lần đó ra cô thật sự không còn lời nào khác để nói.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng cô mới phát hiện ra hình như mình nói sai lời rồi, quả nhiên, người ngồi bên cạnh cô đã đen mặt, ấn đường chau lại.
Xung quanh an tĩnh cực kỳ, Đường Miêu ảo não mà mím môi, yếu ớt mở miệng: “Tôi chỉ là tùy tiện nói thôi, hai chúng ta cũng đâu phải người xa lạ a.”
Thẩm Thanh Dã nghe xong chỉ cười một tiếng, ngay sau đó từ trong ngăn kéo lấy ra mấy tờ tiền lớn, mặt không biểu tình đáp lại lời cô, giọng nói lộ vẻ lạnh lẽo: “Hai chúng ta cậu là cậu, tôi là tôi, đây là cả vốn lẫn lời tôi trả cho cậu.”
…
Đường Miêu cầm trong tay 100 đồng mà lòng lo sợ bất an, dè dặt cẩn trọng nói: “Kỳ thật, tôi muốn nói mấy năm không gặp, nhìn cậu càng ngày càng đẹp trai...”
“Dáng người cũng càng ngày càng tốt…”
Bây giờ bổ sung có còn kịp không.
Thẩm Thanh Dã xoay cây bút trong tay, cười lạnh: “Phải không?”
Cô gái trước mặt đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm anh, vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, ý đồ hòa hoãn cục diện bế tắc chỉ vì thiếu nợ giữa hai người.
Thẩm Thanh Dã hừ lạnh một tiếng, giọng nói đè thấp cực kỳ lãnh đạm: “Mấy năm không gặp, công phu vuốt mông ngựa của cậu cũng càng ngày càng giỏi.”
Đường Miêu hé miệng, vốn định khen anh thêm vài câu, nhưng lời đến bên môi lại không thể nào nói ra được.
Tiền này cầm trên tay giống như củ khoai lang nóng, cô vốn dĩ định trả lại anh, nhưng lại sợ Thẩm Thanh Dã sẽ tiếp tục giận dỗi cô, vì thế Đường Miêu thật cẩn thận đẩy 100 đồng trong tay cho anh, thuận tiện từ trong túi lấy ra thêm 20 đồng, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Đây là tiền lẻ của cậu.”
Thẩm Thanh Dã: “…”
_
Lần đầu tiên hai người gặp gỡ, lại bởi vì Đường Miêu không hiểu phong tình mà tan rã trong không vui.
Đêm đến, chờ bà ngoại ngủ say, Thẩm Thanh Dã mới bò dậy, tay chân nhẹ nhàng sắp xếp lại hành lý.
Lần này anh trở về cũng không mang theo nhiều đồ đạc, ba va li hành lý lớn chủ yếu đều là trang bị phát sóng trực tiếp, một vài món còn bị Tần Minh Đình coi như là rác rưởi.
Biết được Thẩm Thanh Dã đã tới Lâm Thành, nữ sĩ Thẩm Viện Thù liền gọi điện đến dò hỏi tình hình của anh, quanh đi quẩn lại vẫn là những câu nói đó, cố gắng nhẫn nhục thêm chút thời gian, sớm hay muộn gì bà cũng sẽ đưa anh về lại nhà cũ Tần gia, bắt Tần Minh Đình phải dùng kiệu lớn tám người khiêng đến đón bà trở về.
Thẩm Thanh Dã mặt không biểu cảm nghe điện thoại, từ đầu đến cuối không nói một lời, chỉ cảm thấy buồn cười, không nghĩ tới Thẩm Viện Thù đã quá hiểu Tần Minh Đình, mà còn có thể tự tin được như vậy.
Đầu bên kia điện thoại Thẩm Viện Thù vẫn còn tiếp tục dặn dò, bởi vì gần đây lịch trình kín mít, bà không thể tự mình đưa Thẩm Thanh Dã về nhà, con trai chân bị thương bà cũng không có thời gian đến thăm con, lúc này đây giọng nói ít nhiều cũng có chút áy náy.
“Chờ chụp xong bộ ảnh này, mẹ sẽ tới thăm con cùng bà ngoại.”
Khóe môi Thẩm Thanh Dã gợi lên ý cười trào phúng: “Bà ngoại đồng ý sao?”
Người ở đầu bên kia điện thoại rõ ràng trầm mặc mất một lát, Thẩm Viện Thù buồn bã: “Mẹ biết bà ngoại không muốn nhìn thấy mẹ, nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, chúng ta không thể bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện sao?”
Điện thoại an tĩnh một lúc lâu, Thẩm Thanh Dã chỉ một câu đã đánh bay tất cả cố gắng của Thẩm Viện Thù.
“Bà ngoại lớn tuổi không chịu nổi đả kích, xin bà đừng về.”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Dã nói chuyện khách khí với bà như vậy, ngày trước xa lạ chẳng khác nào người dưng.
Nói chuyện với Thẩm Viện Thù xong, trên màn hình điện thoại hiện lên vài tin nhắn, Thẩm Thanh Dã nhìn tên người gửi, Bạch Tiểu Li, anh an tĩnh đọc tin nhắn cô ta gửi tới, sau đó mặt không đổi sắc ném di động đi.
Thẩm Thanh Dã kéo va li hành lý đến, còn có một cái hộp không lớn không nhỏ, bên trong là đồ cá nhân của anh, chỉ có một quyển vở ghi, cùng với một khung ảnh.
Trên ảnh chụp là hai đứa trẻ, bạn học Thẩm Thanh Dã cùng Đường Miêu.
Đây là bức ảnh duy nhất hai người họ chụp chung với nhau, đáng tiếc bé gái trên ảnh lúc đó vẻ mặt bi thương, như là phải chịu vô vàn ủy khuất, không tình nguyện mà đứng ở cạnh anh, một bộ dáng thấy chết không sờn.
Khóe miệng bé gái kéo xuống, nước mắt như hạt châu từng hạt từng hạt lăn dài trên má, thiếu niên nho nhỏ đứng bên cạnh ngũ quan tinh xảo, rõ ràng là gương mặt trẻ con nhưng lại toát lên vẻ già dặn, nhìn giống như một tiểu đại nhân.
Lúc đó Thẩm Thanh Dã biểu cảm nghiêm túc, ánh mắt nhìn thẳng máy ảnh, nhưng khi nghe tiếng bé gái nghẹn ngào, lại chỉ muốn đưa tay lau nước mắt cho cô, chẳng qua bởi vì Đường Miêu sợ anh, cho nên anh chỉ có thể chịu đựng.
Thẩm Thanh Dã đem khung ảnh đặt lên bàn học, nhìn thử lại cảm thấy không ổn, cuối cũng vẫn là đặt lại vào trong hộp, có những thứ chỉ có thể tự mình trộm cất giấu.
_
Khi nhận được điện thoại của Chúc Ôn Tồn gọi đến, Thẩm Thanh Dã mới từ trong phòng tắm bước ra.
Chúc Ôn Tồn gửi cho anh mấy tin nhắn cũng không thấy anh trả lời, xã trưởng lại đang hối thúc liên tục.
“Dã ca, rốt cuộc cậu đã nghe điện thoại! Cậu nhanh lên xem tin tức trên diễn đàn, hoạt động của tháng sau cậu nhất định phải tham gia!”
“Mọi người đã bắt đầu tuyên truyền trên Weibo, là anh trai nhỏ đứng đầu xã đoàn (*) của chúng ta, cậu nhất định phải nâng lá cờ lớn này lên!”
(*) Xã đoàn: nhóm người cùng việc làm, cùng chủ trương, họp lại để cùng sinh hoạt. Như: Đoàn thể.
Thành viên xã đoàn bọn họ phần đông là fans của Thẩm Thanh Dã, tuy rằng người này không có thói quen đăng bài lên Weibo, nhưng mà vào những lúc mấu chốt vẫn phải lợi dụng một chút.
“Tớ thấy gần đây cậu không online, tốt xấu gì cũng nên phát vài tin a, bằng không fans sẽ chạy hết.”
“Còn có a, Bạch Tiểu Li kia…”
Giọng nói bên kia điện thoại khi thì ôn tồn khiêm tốn, khi lại lải nhải không ngừng như cái đài phát thanh, Thẩm Thanh Dã không để ý đến cậu ta, mở Wechat ra mới nhìn thấy có 99+ tin nhắn trong diễn đàn.
Mọi người đều thảo luận đầu tháng sau, xã đoàn tổ chức lễ mừng ba năm thành lập.
Lưu Âm xã là một xã đoàn chuyên về âm nhạc trên internet, sau khi thành lập không lâu, một bộ phận người đảm nhiệm về phần âm nhạc, một bộ phận khác sáng tác ca khúc chủ đề, thỉnh thoảng còn sẽ phát kịch truyền thanh (*) lên.
(*) Kịch truyền thanh: chỉ loại kịch phát trên radio, chủ yếu là do các MC hoặc diễn viên phối âm đến diễn kịch. Còn gọi là kịch phát thanh, kịch âm hiệu, kịch thanh.
Một năm trước Thẩm Thanh Dã bị Chúc Ôn Tồn kéo đi hỗ trợ phối âm, nói là làm theo kịch bản là được, không cần xuất đầu lộ diện, nickname của Thẩm Thanh Dã là Thiên Mộ.
Sau đó anh mới biết đó là một tác phẩm đam mỹ cực kỳ nổi tiếng, thành phẩm kịch truyền thanh một khi phát ra, hiệu quả tất nhiên sẽ vô cùng tốt.
Mới ra nhập Thiên Mộ đã trở thành một cái tên chạm tay là bỏng, bởi vì bản thân tác phẩm đam mỹ kia đã quá hot, hơn nữa Thẩm Thanh Dã cùng Chúc Ôn Tồn một chính một tà, giọng nói đặc sắc cuốn hút, Lưu Âm xã ở trên mạng vốn dĩ không mấy tên tuổi, sau lại nhờ vào bộ kịch truyền thanh cực hot kia, mức độ nổi tiếng cũng bắt đầu bay lên từ mặt đất, xã trưởng Tề Gia Hòa vì thế mà vui đến phát khóc, đặc phong cho Thiên Mộ là anh trai nhỏ đứng đầu xã đoàn.
Thẩm Thanh Dã đối với ngành này không hiểu biết nhiều lắm, cho nên cũng không nhận nhiều kịch bản, đại đa số đều là Chúc Ôn Tồn lôi kéo anh đi phối âm.
Mà lúc này trong diễn đàn Lưu Âm xã.
Thiếu nữ tinh khôi Bạch Tiểu Li: Mọi người có ai liên lạc được với Thiên Mộ không, em gửi mấy tin nhắn đi đều không thấy anh ấy trả lời.
Khí phách đầy trời Chúc Ôn Tồn: Gần đây cậu ấy phải chuyển nhà, hẳn là đang bận.
Xã trưởng Tề Gia Hòa: Dạo này không thấy Thiên Mộ online, Tiểu Li có phải rất nhớ cậu ấy hay không? [icon cười xấu xa]
Xã trưởng ái muội trêu ghẹo, một đám liền nhao nhao lên chạy đến nói giỡn.
Chu Chu: Thiên Mộ cư nhiên chuyển nhà? Tớ nghe nói cậu ấy ở Kinh Đô, còn tính toán tìm thời gian gặp mặt cậu ấy đâu!
Mua đồ ăn nước tương: Lấy tính cách của Thiên Mộ, cậu ấy sao có thể đồng ý gặp mặt offline, bất quá mặt mũi Thiên Mộ như thế nào Tiểu Li hẳn là người biết rõ nhất đi ~ [icon cười xấu xa]
Mọi người trong xã đoàn đều biết thiếu nữ xinh đẹp Bạch Tiểu Li thích Thiên Mộ, trong tối ngoài sáng biểu hiện ra rất nhiều lần, lúc trước hai người hợp tác với nhau trong một bộ kịch truyền thanh cổ trang, tuy rằng tương tác không tốt, nhưng cũng tạo nên không ít rung động trong lòng mọi người, Weibo từ đó ra sức ghép cặp hai người với nhau.
Bạch Tiểu Li gia nhập xã đoàn sớm hơn Thẩm Thanh Dã rất nhiều, lúc trước còn đăng ảnh lên diễn đàn, mọi người không nghĩ tới, ngự tỷ am hiểu âm nhạc Bạch Tiểu Li, ngoài đời lại là em gái nhỏ xinh đẹp vô cùng đáng yêu!
Đều nói nữ truy nam rất hiếm, cô gái này còn là tiểu tiên nữ trong xã, cho nên mọi người đặc biệt thích nghe ngóng chuyện của bọn họ.
Nhưng Thiên Mộ lại là người kín tiếng thần bí, anh chưa bao giờ lộ mặt trước công chúng, ngày thường cũng không thấy anh nói chuyện với Bạch Tiểu Li, chỉ có khi xã trưởng tuyên bố tin tức quan trọng, mới thấy anh phát vài tin lên diễn đàn.
Lướt xem lịch sử trò chuyện trong diễn đàn, Thẩm Thanh Dã tự động bỏ qua cuộc nói chuyện ồn ào giữa Bạch Tiểu Li với mọi người, mặt không đổi sắc nhìn tin nhắn xã trưởng phát lên, Tề Gia Hòa đề nghị đầu tháng sau, tất cả thành viên sẽ phát sóng trực tiếp, đến lúc đó có một phân đoạn tương tác với fans, người nào không thể tham gia thì phải xin nghỉ trước.
Thẩm Thanh Dã viết một câu “Nhận được”, giây tiếp theo, trong diễn đàn lập tức bắn ra tin nhắn của Bạch Tiểu Li.
“Thiên Mộ ô ô ô, rốt cuộc anh cũng đã xuất hiện QAQ, anh không trả lời tin nhắn của em, em rất lo lắng cho anh.”
“Nghe Ôn Tồn nói anh chuyển nhà, sao anh không nói với em.”
Bạch Tiểu Li ngữ khí nửa làm nũng nửa oán trách, khiến quan hệ hai người càng thêm ái muội không rõ, ngay lập tức trong diễn đàn nhảy ra mấy tên bát quái, trêu ghẹo quan hệ giữa hai người.
Thẩm Thanh Dã nhíu mày, môi mỏng mím lại.
Tin của mọi người càng lúc càng nhiều, Bạch Tiểu Li còn đang truy vấn anh vì sao không trả lời tin nhắn, ánh mắt Thẩm Thanh Dã dần dần lạnh xuống, ngay sau đó click vào ảnh đại diện của Bạch Tiểu Li, đầu ngón tay thon dài lướt nhanh trên màn hình đánh xuống một hàng chữ, ngay sau đó gửi đi.
“Bạch Tiểu Li, đừng có chọc đến tôi.”
“Tôi đã có bạn gái, xin cô nói chuyện chú ý chút.”
Nhìn tin nhắn đối phương gửi đến, ý cười trên mặt Bạch Tiểu Li bỗng nhiên cứng đờ, lúc này người trong diễn đàn còn đang trêu chọc quan hệ bọn họ, suy đoán đủ thứ, nhưng đối phương lại gửi tới một tin nhắn riêng, sắc mặt cô ta lập tức trở nên trắng bệch.
Cũng may Thiên Mộ không nói những lời này trong diễn đàn, để lại chút mặt mũi cho cô ta.
Bạch Tiểu Li thu lại ý cười, không quên điều chỉnh giọng điệu: “Ngượng ngùng a QAQ, sau này em nhất định sẽ chú ý ~”
Thẩm Thanh Dã quét mắt nhìn tin nhắn phản hồi, không lên diễn đàn nữa, ném di động đi bắt đầu làm bài tập.
Chỉ có vậy, Đường Miêu mới có thể tới tìm anh, tiếp tục dạy anh bài mới.
Nội dung bài giảng được cô ghi lại rất kỹ càng và tỉ mỉ, ví dụ như bên cạnh mỗi phần đều có dính một tờ giấy ghi chú, nhìn từng nét chữ đẹp đẽ kia, biểu tình Thẩm Thanh Dã dừng một chút, nhớ lại phản ứng hôm nay của Đường Miêu chỉ cảm thấy vừa tức giận vừa bất đắc dĩ.
Khi xã trưởng Tề Gia Hòa gọi điện thoại đến quấy rầy, Thẩm Thanh Dã đang múa bút thành văn, vì thế không kiên nhẫn mà ném xuống một câu: “Có rắm mau phóng, tôi còn phải học bài.”
Mỗ xã trưởng lập tức ngây người trong chốc lát, có chút không tin được vào lỗ tai của mình, át chủ bài bá đạo Lưu Âm xã bọn họ, cư nhiên vẫn còn là học sinh?!