Bé Ngoan

Chương 6: Chương 6




Tách khỏi Thẩm Thanh Dã, Đường Miêu đẩy xe đạp về nhà, trong lòng bàn tay trái là phương thức liên lạc tên kia viết cho cô.

QQ, Wechat, còn có số điện thoại.

Nghĩ đến ánh mắt không rõ ý vị của Thẩm Thanh Dã trước khi rời đi, tuy rằng rất lãnh đạm không phản ứng lại cô, nhưng Đường Miêu vẫn cảm thấy người này hôm nay có chút kỳ quái.

_

Về tới nhà, Đường Miêu lấy chìa khóa ra mở cửa, mơ hồ nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói chuyện.

Nghe qua hẳn là mẹ cô, khi ánh mắt nhìn thấy đôi giày da ở trên giá, tâm Đường Miêu hơi trùng xuống.

Cái này đoán cũng không cần đoán.

Nhà Đường Miêu không lớn, rất đơn giản hai phòng ngủ một phòng khách, cô vừa đi vào cửa, liền nhìn thấy người đàn ông trung niên ngồi trên ghế sô pha.

Lưu Kế Bằng năm nay hơn bốn mươi tuổi, nhà có mở một siêu thị nhỏ, mẹ Đường làm công ở đó, biết Đường Diệp Thu vẫn còn độc thân, ông liền ân cần chăm sóc, thường xuyên lui tới nhà Đường rất nhiều lần.

Thấy Đường Miêu tiến vào, vốn đang ngồi trên ghế sô pha với tư thế chủ nhà Lưu Kế Bằng lập tức dựng thẳng sống lưng, ông sửa sang lại áo sơ mi có chút nếp gấp, đôi mắt vốn đã không lớn cười đến híp cả lại: “Ai nha, là Miêu Miêu về đó sao, chú và mẹ con cũng vừa nhắc đến con đấy.”

“Mới vừa tan học hẳn là rất mệt đi, còn đứng đó làm gì, mau vào phòng cất cặp sách, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau ăn cơm.”

Người đàn ông nhiệt tình tiến lên, Đường Miêu không lộ dấu vết né tránh ông ta, khẽ gật đầu một cái coi như chào hỏi, sau đó trở về phòng ngủ của mình.

Cửa phòng ngăn cách hết thảy mọi thứ bên ngoài, Đường Miêu trốn ở trong không gian nhỏ hẹp mà an toàn, cô thật cẩn thận từ dưới gầm giường lấy ra một cái hộp, bên trong hộp có giấu một chiếc di động.

Đây là chiếc di động một năm trước ba cô tới thăm trộm đưa cho cô, tuy nói là phương tiện để liên lạc, nhưng hai người lại chưa từng nói chuyện điện thoại với nhau qua.

Sau khi Đường Diệp Thu và Quan Hàng ly hôn, hai người liền chặt đứt quan hệ, Đường Diệp Thu đối với phí nuôi dưỡng Đường Miêu một xu cũng không cần, càng không cho phép Đường Miêu gặp lại ba mình.

Tình cảm hai vợ chồng tan vỡ, ly hôn là chuyện sớm muộn, trước kia mỗi khi nghe hai người họ cãi nhau, cuộc sống của Đường Miêu đều trải qua trong lo lắng sợ hãi, bây giờ bọn họ tách ra, cô ngược lại cảm thấy mọi thứ bình yên hơn rất nhiều.

Sau khi khởi động máy, Đường Miêu nhìn dãy số trên lòng bàn tay, ghi từng cái một lên ô tìm kiếm, thêm Thẩm Thanh Dã làm bạn tốt

Một lát sau, bên ngoài có người gõ cửa: “Miêu Miêu, mau ra ăn cơm.” Là giọng nói Đường Diệp Thu.

Đường Miêu giống như tên trộm, hỏa tốc đem điện thoại di động nhét lại vào trong hộp, đáp lời sau đó đi ra ngoài.

_

Lưu Kế Bằng là người nói năng ngọt xớt, thường thường nói đùa vài câu, ân cần giúp hai mẹ con gắp đồ ăn, mà Đường Miêu đối với mọi việc làm của ông ta vẫn luôn không mặn không nhạt.

Đường Diệp Thu biết rõ ý tứ của người này, lúc trước có từ trối qua vài lần, nhưng Lưu Kế Bằng lại vô cùng chấp nhất, buổi tối tan làm còn cố ý đưa bà về nhà, Đường Diệp Thu không muốn thiếu ân tình của ông ta, vì thế liền khách khí giữ người lại dùng cơm chiều.

_

Tối khuya muộn, Lưu Kế Bằng da mặt dày mới không tình nguyện mà ra về, mẹ Đường gõ gõ cửa phòng ngủ, bưng ly sữa bò tiến vào.

Nhìn đống sách vở trên bàn Đường Miêu, mẹ Đường muốn nói lại thôi, hỏi cô vài câu tình hình học tập ở trên lớp, cuối cùng dặn dò Đường Miêu nên đi ngủ sớm hơn để đảm bảo sức khỏe.

Cửa phòng một lần nữa đóng lại, Đường Miêu rón ra rón rén áp tai vào trên cửa nghe ngóng, chờ bước chân mẹ Đường đi hẳn, cô mới lén lút một lần nữa lấy điện thoại di động ra, mắt nhìn lời mời kết bạn gửi cho Thẩm Thanh Dã, đã được chấp nhận.

Cô click mở vòng bạn bè của người này, có chút tò mò ba năm nay anh đã đi đâu, nhưng mà trong đó chỉ có một nội dung: “Thường xuyên khiến người khác phải tức giận, nhưng lại đáng yêu đến mức muốn cắn cho một cái.”

Đường Miêu đọc xong nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy Thẩm Thanh Dã nhắc đến hẳn là con mèo lông xù nhà bọn họ nuôi, vì thế cô có chút đồng tình, thuận tiện trả lời: “Đối đãi với thú cưng nhất định phải kiên nhẫn chút.”

Đóng Wechat, Đường Miêu nhân mười phút trước khi ngủ lượn quanh Weibo, nghe kịch truyền thanh nam thần đã là thói quen trước khi ngủ của cô, tuy rằng Weibo của Thiên Mộ rất ít khi đăng bài viết mới.

Mà động thái Weibo mới nhất của anh, là tuyên truyền mừng ngày thành lập Lưu Âm xã.

Lâu ngày không thấy nam thần đăng Weibo, phía dưới fans sôi nổi tỏ vẻ nhất định sẽ đi xem phát sóng trực tiếp, Đường Miêu cuộn mình trong ổ chăn đọc lại từng bài viết của anh, yên lặng ghi nhớ thời gian anh phát sóng trực tiếp, làm một người hâm mộ âm thầm lặng lẽ.

_

Sau khi tập lời kịch với Chúc Ôn Tồn xong, Thẩm Thanh Dã thuận tiện lên xem vòng bạn bè.

Tin anh đăng lên có vài người nhắn lại.

Tề Gia Hòa: Phát hiện ra một chuyện rất đáng ngờ!

Bạch Tiểu Li: Là bạn gái anh sao?

Tuyệt thế tiểu thụ: Vậy còn chờ gì nữa, chạy nhanh đến hôn một cái!

Ánh mắt Thẩm Thanh Dã lướt qua, nhìn thấy tin nhắn của người nào đó, đầu ngón tay anh hơi dừng, thuận tiện nhìn sang cục bột trắng đang cuộn tròn người ở bên cạnh, bánh trôi nhỏ đầu lông xù, đôi mắt như hai trái nho đen nhìn chằm chằm anh, tinh tế mềm mại meo một tiếng.

Liên tưởng đến Đường Miêu, Thẩm Thanh Dã cảm thấy có đôi khi mèo còn thông minh hơn người rất nhiều.

_

Sáng sớm hôm sau, Đường Miêu mới vừa tiến vào lớp học, đã bị Ngô Duyệt nhiệt tình nhào đến kéo hỏi: “Miêu Miêu, hôm qua cậu thật sự về nhà cùng Thẩm Thanh Dã!”

“Đúng vậy.” Đường Miêu xoa xoa đôi mắt, còn nhịn không được ngáp một cái.

Ngô Duyệt ríu rít ở bên tai bát quái: “Mau kể cho tớ nghe, cậu quen biết bạn học mới như thế nào?”

Ngày hôm qua cô còn không mấy tin tưởng, hiện tại đã tin, hơn nữa quan hệ hai người này khẳng định không bình thường!

Đường Miêu rũ mắt, có chút bất đắc dĩ: “Tớ cùng cậu ta quen biết nhau từ nhỏ, vẫn luôn là hàng xóm.”

Ngô Duyệt nghe xong liền nở nụ cười xấu xa: “Không nghĩ tới hai người còn là thanh mai trúc mã a!”

Cô gái trước mặt gương mặt chậm rãi phiếm hồng, Đường Miêu lắc đầu phủ nhận: “Không tính là thanh mai trúc mã, chỉ là bạn bè quen biết bình thường mà thôi.”

Trước kia cô không hiểu chuyện, không cảm thấy bốn chữ này có gì vấn đề, hiện tại nghe được từ trong miệng người khác, nói như thế nào cũng cảm thấy rất ái muội.

Ngô Duyệt đang định hỏi thêm nhiều hơn, chủ nhiệm lớp bỗng nhiên tiến vào.

Diệp Kiến Bân tay cầm sách tiếng Anh, nhìn thấy lớp nói chuyện ồn ào, liền vẫy vẫy tay ý bảo mọi người im lặng: “Các bạn học an tĩnh một chút, tôi có chuyện muốn thông báo với các em...”

“Thứ hai tuần sau toàn khối sẽ dùng đề thi chung, không cần tôi nhiều lời, các em cũng biết tầm quan trọng của nó, lần này các em tuyệt đối không được lơ là.”

“Đặc biệt là mấy em thường xuyên đội sổ kia đừng có kéo thành tích lớp nữa cho tôi.”

Nói, thầy Diệp dừng một chút, nhìn về phía mấy nam sinh ngồi phía sau kia, này một đám công tử nhà giàu thành tích kém, học ở lớp một quả thực làm xấu bộ mặt lớp, ỷ vào trong nhà có tiền, mới dám làm loạn như vậy.

Diệp Kiến Bân tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại không dám nói ra, dù sao cũng có liên quan đến công việc của ông, còn cả em học sinh mới chuyển tới, tuy rằng ông đã xem qua thành tích học tập của Thẩm Thanh Dã, nhưng nhìn phản ứng của thầy dạy vật lý, học sinh mới này cứng đầu khó bảo, hình như còn rất quen thân với mấy tên tiểu tử Vương Gia Vĩ kia?

Vì không muốn để cho hạt mầm tài năng bị đám ăn chơi chác tán kia làm hư, Diệp Kiến Bân ho nhẹ: “Lần này thi xong, tôi sẽ dựa theo thành tích sắp xếp lại chỗ ngồi cho các em.”

Nghe xong, gương mặt Ngô Duyệt lập tức suy sụp, lấy thành tích của cô khẳng định sẽ bị xếp xuống phía sau, cô ủ rũ nói: “Miêu Miêu, tớ không muốn bị tách khỏi cậu đâu!”

“Cũng không biết thầy Diệp trúng phải gió gì, chỗ này đã ngồi được một năm rồi, thật tình không muốn đổi a.”

Diệp Kiến Bân còn chưa nói được mấy câu, trong lớp học đã bắt đầu kêu loạn, ông liền gõ tay lên bàn giáo viên: “Yên lặng yên lặng, thời gian học tập quý báu như vậy, không phải là để các em lấy ra lãng phí!”

Nói xong ông bảo cả lớp lấy sách vở ra, bài học hôm nay tà từ đơn tiếng Anh.

_

Buổi chiều Văn Quan Nam hẹn người đánh bóng rổ, mấy người đi ra khỏi khu dạy học, Thẩm Thanh Dã bước chân lười nhác đi theo phía sau bọn họ.

Anh rốt cuộc cũng mặc đồng phục, nhìn qua không còn cường ngạnh như lúc trước, làn da anh sạch sẽ trắng nõn, ngũ quan lập thể, lúc này áo đồng phục ngắn tay màu trắng xanh càng làm cho anh thoạt nhìn đẹp trai vô hại.

Nữ sinh đi ngang qua đều sẽ nhịn không được liếc mắt nhìn anh một cái, ngay sau đó đỏ mặt nói nói cười cười mà tránh ra.

Ba người đi ngang qua bảng thông báo, Vương Gia Vĩ quay đầu nhìn, liền thấy Dã ca dừng lại, thiếu niên hơi ngẩng đầu lên, thần sắc bình tĩnh nhìn bảng xếp hạng thành tích trước mặt.

Ở trên cùng là những cái tên đứng đầu, Thẩm Thanh Dã biết Đường Miêu học rất giỏi, lại không ngờ rằng cô nhóc này cư nhiên xếp ở vị trí số một.

Đường Miêu, ngữ văn: 140, toán học: 135, tiếng Anh: 145...

Nhìn đến tổng điểm các môn, Thẩm Thanh Dã nhướng mày, khóe môi không dễ thấy cong lên.

Cô vẫn giống như trước đây, có khi còn ưu tú hơn trước.

Ánh mắt anh rời xuống, xếp thứ hai là Chu Cẩm Minh, tổng các môn chỉ kém Đường Miêu 5 điểm.

Văn Quan Nam thấy anh nhìn đến nhập tâm, liền lại gần khoác tay lên vai anh cười hì hì: “Dã ca cư nhiên cũng xem cái này?”

Vương Gia Vĩ đứng một bên cũng cười theo, tiểu bá vương năm đó vậy mà lại có lúc đứng xem bảng xếp hạng thành tích.

Ba người bọn họ quen biết nhau đã lâu, Thẩm Thanh Dã từ nhỏ đến lớn điểm tổng chưa bao giờ vượt qua hai con số.

Người này rất thông minh, nhưng khi kiểm tra vĩnh viễn chỉ lựa chọn làm những đề mình thích.

Văn Quan Nam nghẹn nửa ngày, cuối cùng vẫn là không nhịn được: “Dã ca, cậu định đứng đây nhìn cả ngày sao.”

Ánh mắt Thẩm Thanh Dã dừng ở trên hai cái tên kia, anh nhớ tới lời Diệp Kiến Bân nói, đến lúc đó sẽ ấn theo thành tích xếp hạng để sắp xếp lại chỗ ngồi.

Đang lúc Văn Quan Nam kéo lấy cổ lão đại trêu ghẹo, Thẩm Thanh Dã bình tĩnh đem bóng rổ trong tay ném cho Vương Gia Vĩ, thuận tiện kéo đôi tay đang làm loạn kia xuống.

“Các cậu đi đi.”

Nói xong, anh xoay người, về lớp học.

Văn Quan Nam ở phía sau kêu lên: “Dã ca, cậu trở về cũng đâu có việc gì làm a.”

Thiếu niên đi xa không hề quay đầu lại: “Ông đây phải học bài!”

Ngọa tào, đây rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì?!

Để lại hai người đứng yên một chỗ hai mặt nhìn nhau, Thẩm Thanh Dã từ khi trở về liền như người động kinh, bây giờ cư nhiên một lòng chỉ hướng đến chuyện học tập, bệnh này tám phần là không cứu được.

Nhân lúc giờ ra chơi, Ngô Duyệt lôi kéo Đường Miêu ra ngoài hít thở không khí.

“Tớ nói này Miêu Miêu, từ giờ đến lúc thi còn những mấy ngày liền, cậu không cần phải ôn tập gấp thế đâu, chẳng phải vẫn còn mấy tiết tự học đó sao.”

Ngô Duyệt biết bạn ngồi cùng bàn với mình là học bá, nhưng mà để giữ được vị trí số một cũng không phải chuyện dễ dàng gì, mỗi lần thi cử, Ngô Duyệt đều cảm thấy tư thế của Đường Miêu giống như là chuẩn bị xông pha chiến trường.

Đường Miêu rũ mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngẩng lên, cơn gió đối diện thổi đến khẽ vuốt nhẹ mái tóc cô.

Cô gái ngũ quan xinh đẹp dịu dàng, ánh nắng nhẹ nhàng dừng ở trên chiếc mũi cao thẳng của cô, phác họa ra sườn mặt nhu hòa trong sáng.

Ngô Duyệt ngơ ngác nhìn cô bạn thân, Đường Miêu rất nghiêm túc hít thở sâu giải tỏa áp lực.

Hành lang đều là học sinh đi qua đi lại, Thẩm Thanh Dã vừa mới bước lên tầng đã hấp dẫn ánh mắt của bạn học xung quanh, học sinh mới chuyển tới không những thành tích tốt gia đình còn có quyền có thế, thậm chí chỉ dựa vào giá trị nhan sắc kia thôi cũng đã đủ để vượt xa Chu Cẩm Minh.

Thẩm Thanh Dã thần sắc lãnh lãnh đạm đạm, vừa nâng mắt liền nhìn thấy cô gái đứng ở chỗ lan can kia.

Anh dừng lại một chút, đang chuẩn bị đi qua, lại nghe thấy phía sau có người gọi tên mình.

Tiếp theo, một nữ sinh trang điểm nhẹ mặc đồng phục cố tình để hở hang đứng chắn ngay ở trước mặt anh.

Cô gái trước mặt phong thái tự tin, trong miệng nhai kẹo cao su, cười hì hì nhìn anh: “Thẩm Thanh Dã, tôi không gọi sai đi?”

Không biết người này từ đâu chui ra, Thẩm Thanh Dã nhíu mi, giọng nói đạm mạc: “Không có việc gì thì tránh ra.”

Không nghĩ tới thiếu niên trước mặt sẽ trực tiếp cự tuyệt như thế, khóe môi đang mỉm cười của Quản Thần Lộ lập tức cứng đờ, xung quanh nhiều người nhìn như vậy, cô ta nửa đùa nửa thật nói: “Đừng hung dữ thế chứ, mình tên Quản Thần Lộ, lớp bảy, muốn được làm quen với cậu.”

Cô gái nhìn anh chớp chớp mắt, phấn mắt màu cam theo chuyển động của mí mắt thoáng ẩn thoáng hiện: “Cậu không đến mức chút mặt mũi này cũng không cho mình đi.”

Thẩm Thanh Dã tựa hồ cười một chút, khóe môi gợi lên một độ cong châm chọc: “Có thể đề nghị cậu tránh đường không.”

Nói xong, thiếu niên mặt không biểu tình đi vòng qua người cô ta, Quản Thần Lộ lần đầu tiên trong đời bị cự tuyệt trước mặt mọi người, cô ta sững sờ tại chỗ, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt.

Ngay khi Thẩm Thanh Dã xuất hiện ở đầu cầu thang, Ngô Duyệt vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy, cô đang định nói một tiếng với Đường Miêu, đã thấy người kia cư nhiên bị Quản Thần Lộ ngăn cản lại!

Quản Thần Lộ, học sinh lớp bảy, thành viên trong đội nhảy của trường.

Đây là muốn ngang nhiên cướp lấy sao?

Ngô Duyệt vội vàng lắc lắc cánh tay bạn ngồi cùng bàn: “Miêu Miêu mau nhìn, tiểu trúc mã của cậu bị người dụ dỗ!”

Vừa nghe đến tiểu trúc mã, mặt Đường Miêu liền nóng lên, bị Ngô Duyệt lay đến cánh tay sắp gãy ra, cô quay đầu vừa vặn nhìn thấy hai người đang nói chuyện ở cách đó không xa.

Thiếu nam thiếu nữ đứng chung một chỗ, dẫn tới rất nhiều người vây xem, Đường Miêu nhịn không được nhìn nhiều thêm vài lần.

Cũng không biết Thẩm Thanh Dã nói cái gì, sắc mặt anh lạnh lùng, bỏ người lại phía sau rời đi.

Ngô Duyệt nhịn không được tấm tắc một tiếng: “Miêu Miêu, không phải tớ nói a, tiểu trúc mã này của cậu thật sự rất có khí chất.”

Đường Miêu nhỏ giọng phủ nhận, sợ người khác nghe thấy: “Cậu đừng nói bậy, cậu ấy mới không phải tiểu trúc mã của tớ.”

Ngô Duyệt ríu rít mà bát quái: “Tớ nghe nói Quản Thần Lộ kia có rất nhiều bạn trai.”

“Bạn trai tương lai của cậu cự tuyệt người ta dứt khoát như vậy, cũng quá độc ác đi.”

Đường Miêu bất đắc dĩ: “Cậu đang nói lung tung cái gì a.”

Ngô Duyệt quýnh lên, cô gái này giống như đầu gỗ, nói đến vậy mà vẫn chưa bắt được trọng tâm.

“Ý tớ là, cậu phải hết sức cẩn thận, đừng để người khác đào góc tường nhà mình.”

Đường Miêu:...

Còn có thể nói chuyện được tiếp nữa hay không.

Đang lúc Ngô Duyệt bla bla giảng giải cho Đường Miêu thế nào là bảo vệ chủ quyền, nữ sinh tên Quản Thần Lộ kia bỗng nhiên hướng về phía các cô đi tới.

Ngô Duyệt lập tức ngậm miệng lại, cảm thấy có chút không ổn.

Sau khi bị cự tuyệt Quản Thần Lộ thật sự không còn mặt mũi tiếp tục đứng ở đây nữa, cô ta cùng bạn bè đánh cược, nói sẽ lấy được phương thức liên lạc của Thẩm Thanh Dã, nếu bây giờ cứ trở về như vậy, mấy người kia không chừng sẽ ở sau lưng chê cười cô ta.

Làm lơ ánh mắt vui sướng khi người gặp họa xung quanh, Quản Thần Lộ giả bộ không sao đi đến trước mặt Đường Miêu, dùng giọng điệu thương lượng: “Học sinh ngoan, giúp tôi một chuyện được không.”

Cô gái này chính là người đã độc chiếm vị trí số một bao lâu nay, Quản Thần Lộ tuy rằng là nữ sinh bên mảng nghệ thuật, nhưng ít nhiều cũng có nghe qua, quan trọng nhất là, cô ta biết học bá này lớn lên nhìn cũng không tệ.

Nữ sinh trước mặt nhai kẹo cao su, quần đồng phục bị sửa thành tám phần bó sát, lộ ra mắt cá chân tinh tế, mang theo vài phần hơi thở xã hội.

Đường Miêu không quen biết cô ta, nghe cô ta dùng giọng điệu không mấy để ý gọi cô là học sinh ngoan, cô khẽ nhíu mày: “Có việc gì sao?”

Quản Thần Lộ cười cười, đem tớ giấy trong tay đưa cho Đường Miêu: “Chuyển cái này cho Thẩm Thanh Dã lớp các cậu.”

Cô gái này đâu có thái độ của người có việc cần giúp đỡ, đưa cho người ta còn tỏ vẻ kiêu căng lên mặt, Ngô Duyệt âm thầm trợn trắng mắt.

Đường Miêu cúi đầu nhìn tờ giấy trên tay, tuy rằng không biết là cái gì, nhưng nhớ lại vừa rồi Thẩm Thanh Dã đen mặt đi vòng qua người này, nếu cô giúp cô ta chuyển thư, còn không phải là tự đâm đầu vào họng súng sao?

Đường Miêu không chút do dự, rất kiên định lắc đầu: “Tôi không giúp được, cậu tự đi mà làm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.