Bé Ngốc!!!

Chương 10: Chương 10




-Khụ...khụ...khụ...

Lan liên tiếp ho khan, khuôn mặt vì thiếu khí mà đỏ hẳn lên. Cố gắng bổ sung lượng ko khí phù hợp. Lan 1 bên ôm cổ 1 bên đùa bỡn Hằng. Sau đó nhỏ chạy lại phía Việt, ôm lấy cánh tay ‘hắn’ rồi làm mặt quỷ với cả bọn

-Nè! Thế này là sao?-Việt khó hiểu nhìn hành động kì cục của Lan

-Là trăng!-Lan đáp-Bọn họ nghĩ tui với ông đang abc gì gì đó đó. Vậy nên tui làm vậy cho thỏa mãn trí tưởng tượng phong phú của họ thui

-Zậy hở? Mà bà ôm hoài như thế ko nóng à?-Việt ngơ ngác nhìn

-Ờ hén. Cũng nóng thật. Đi. Tui mời ông ăn kem

Lan vừa nói vừa kéo Việt xuống cantin. Chuyện động trời của nó đã bị cô nàng ném lên tận 9 tầng mây rồi. Nhưng những ng khác thì lại ko như vậy. Họ túm 5 tụm 7 dọc cả sân trg, hành lang, cantin và lớp học chỉ vì 1 chuyện sôi nổi ‘hs chuyển trg nộp bài trắng’. Sự thật thì đúng là nó nộp bài vì ko biết làm nhưng mà lại chẳng ai tin nó. Đến cả thầy giáo cũng nghĩ rằng nó đang đem kì thi ra làm trò đùa. Hại nó bị mắng oan. Dọc đg từ phòng giáo vụ về tới lớp, đâu đâu cũng có những ánh mắt soi mói, những lời bình luận ko kiêng nể gì với nó. VD như ai đó nói câu ‘Chắc nhỏ đó có tiền án bị Đao hay sao đó?’. Hay tại chân cầu thang có 1 ng vô tình chạy qua khiến nó bị ngã, nhưng cũng chỉ nhìn nó như nhìn sinh vật lạ mà chẳng nói 1 lời xin lỗi...vân vân và vân vân. ‘Chúa ơi! Ngài có nghe thấu con nỗi lòng con ko?’ Nó rên rỉ trong lòng Nó vừa ngồi xuống chỗ ngồi quen thuộc đã nghe 3 con bạn nó hỏi dồn:

-Sao rồi? Rốt cuộc thì là chuyện gì xảy ra vậy? Lúc thi xong thấy bà tự tin lắm mà?-Hằng, Lan và Nguyệt mỗi ng 1 câu làm nó ong cả đầu

-Tui sao biết. Tui ko biết làm thì đành nộp bài trắng thui. Chẳng lẽ lại viết ‘em ko biết làm’ vào bài thi?-Nó tiu nghỉu

Thời gian giải lao giữa các tiết để mọi ng có chút ko khí thư giãn để thoải mái đón chào tiết sau thì bây giờ với nó lại là 1 cực hình. Mọi ng, dù thân thiết hay xa lạ đều túm nó lại hỏi tường tận chuyên nó nộp bài trắng. Nó cười đau khổ. “Ko lẽ việc nó nộp bài trắng lại là chuyện lạ thế sao?”. Nó nghĩ thầm. Hằng năm, sau mỗi kì thi có biết bao nhiêu học sinh nộp bài trắng, thậm chí còn bỏ thi. Nó tuy nộp bài trắng nhưng điểm tổng kết vẫn khiến nó đủ tiêu chuẩn lên lớp cơ mà? Có lạ như vậy sao?

-Quân nè! Quân nghe chuyện của nhỏ ‘bạn cùng bàn’ chưa vậy?-Quyên mơn trớn lại gần Quân

Quân chỉ nhíu mày mà ko nói gì. Chuyện động trời như thế muốn ko biết cũng khó. Nếu ko cùng lớp còn có thể bỏ qua, đằng này lại còn cùng lớp, thậm chí cùng bàn nữa chứ. Bảo ko biết chắc 100% là lie rùi.

-Nhỏ đó kì cục ghê ha? Kì trc khiến ng ta ngưỡng mộ với con điểm chót vót 9,9 để rồi bây giờ lại tụt dốc ko phanh với con điểm ngấp ngoái 6,5. Đúng là kì cục

-Thôi đi! Dù gì cũng là bạn cùng lớp mà. Nói hoài ko mệt hả?-Quân khó chịu

Vân mấy hôm nay bị lên sởi nên phải nằm nhà. Hắn vừa lo lắng cho Vân, lại suốt ngày phải chịu tra tấn với cái lũ dở hơi ko có việc làm này. Đi đâu cũng bị bắt lại hỏi chuyện của con nhỏ rắc rối chỉ vì 1 lí do bất khả kháng ‘bạn cùng bàn’ mà. Thực sự thì anh chàng đã khó chịu tới mức sắp bị viêm ruột thừa rồi. Chỉ hận chẳng có chỗ nào để phát tiết. Nhưng kể cũng lạ. Con bé mồm mép như thế. Khi cãi nhau với cậu còn có thể gân cổ lên cãi đc cơ mà? Tại sao bây giờ lại như con cún con co mình lại trong đêm thế nhỉ? Và chỉ 1 phút tò mò đã khiến Quân thiếu gia bộc phát.

-Này! Cô định tiếp tục làm kẻ khuyết tật đến bao giờ nữa hả?-Lần thứ 2. Quân cầm quyển vở đập đập vào đầu nó

-Ai khuyết tật. Cho nói lại đó?-Nó hùng hổ

-You!-Quân buông 1 lời lạnh tanh.

Cả lớp thấy chuyện hay đành xúm lại xem. Mấy hôm nay nó cũng có vui vẻ thoải mái gì đâu? Tuy nó ko quan tâm thành tích nhưng mà ko thể ko để ý tới ánh mắt của ng khác đc. Cái cảm giác như bị xoi mói như thế thật chẳng dễ chịu gì. Nó cũng chẳng muốn bị như thế nhưng ai hiểu cho nó đây? 3 con bạn nó thì viện hết cớ này tới cớ nọ lẩn tránh nó. Dù ngồi cùng 1 khu nhưng nó cũng chẳng dám làm gì cả. “Cũng phải thui. Ai biểu mình là ng nổi tiếng làm chi?” Lắc đầu thở dài đầy ngao ngán. Nó cứ nghĩ rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp thì cái kẻ ngứa mắt nó nhất nhảy vào

-Tui có chỗ nào ko giống ng ta và cậu nói tui khuyết tật hả?-Nó đập bàn đứng dậy

-Chỗ này.-Quân chỉ vào đầu mình rồi tiếp-Cô thử hỏi xem có ai bình thường mà lại đi nộp bài trắng như cô ko? Ko những hại mình mà còn hại ng. May mà tôi ko dùng từ ‘Nerve’ đó

-Cậu...Tui...Đó là việc của tôi. Mắc mớ gì ai?

-Đúng vậy. Chẳng có ai lại ngu đến mức dây dưa với cái đứa ko bình thường như cô

-Này! Cậu đừng khinh ng quá đáng nhé. Tôi có ngu hay ko bình thường cũng chẳng tới phiên cậu quản. Dựa vào cái gì mà cậu lại hạch sách tui?

-Tôi hạch sách cô khi nào? Ai làm chứng? Cô đừng có hoang tưởng

-Tui hoang tưởng?-Nó chỉ chỉ cái mũi mình-Đc lắm. Cậu thì giỏi rồi. Thế nên mới coi trời bằng vung, coi đất bằng cái...xô chứ gì?

-Tôi mặc cô nói gì. Tôi chỉ mong cô sớm giải quyết mọi chuyện cho êm đẹp. Tôi ko muốn cái lỗ tai của mình bị tra tấn thêm nữa

-Hứ. Lỗ tai bị tra tấn? Cậu hoang tưởng à? Ng ta nói tui chứ ai nói cậu? À. Tui biết rồi. Chắc tại dạo này ng ta chỉ bàn tán tới tui mà ko nhắc tới cậu nên cậu bức xúc chứ gì? Thế nên mới ghen tị rồi muốn gây sự với tui. Có đúng hem? Thôi. Cứ nhận đi. Tui thông cảm mà. Keke

-Cô nói xong chưa? còn nói nữa coi chừng tôi cho cô vào trại thương điên đó.

-Nói trúng tim đen nên thẹn quá thành giận chứ gì? Con trai gì mà nhỏ nhen

-Cô...Cô đc nhỉ? Đc. Tôi ko chấp cô

Nói rồi Quân rút headphone ra nghe. Mặc cho nó cứ đứng nhìn như chết đứng. Lại thêm 1 tin đồn nữa lan ra ‘Con nhỏ mới chuyển trg muốn tạo ấn tượng trong mắt cậu chàng hot boy’. Nếu lúc trc chỉ là chỉ trỏ xoi mói thì bây giờ đã trở thành hành động. Cả 1 tập đoàn Crazy fan của Quân đã đến và hẹn gặp nó. Ở 1 nơi rất dễ diễn ra những hành động ‘bẩn thỉu’-Nhà Kho để đồ thể dục

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.