-Giám đốc, Hoàng tiểu thư tới rồi ạ-Ng con trai mặc đồ công sở đưa nó vào 1
phòng ăn lộng lẫy. Ở giữa phòng có 1 cái bàn hình tròn. Quanh bàn chỉ có 2 chiếc ghế duy nhất đặt đối diện nhau. Có 1 ng đàn ông đang đứng quay
lưng về phía nó, nhìn dáng dấp thì có vẻ cũng khoảng 40 tuổi rồi.
Ng đàn ông thấy có ng bước vào phòng thì quay ng lại. Nó ngạc nhiên nhìn ng đàn ông trung niên trc mặt. Nhìn khuôn mặt của ông, nó đoán chắc
chắn khi còn trẻ ông cũng là 1 ng khá đẹp trai. Trên khuôn mặt đang dần
hiện rõ những nếp nhăn của ông, nó vẫn cảm nhận đc ánh mắt đầy sức sống. Bất giác, có 1 cảm giác quen thuộc như thể nó và ng đàn ông này đã từng quen biết, từ rất lâu rồi. Nó mở to mắt nhìn ng đàn ông đang cười với
nó
-Hải Anh. Cho phép ta gọi con như vậy nhé?
Nó bất chi bất giác gật đầu. Nhưng đôi mắt vẫn dán chặt lên từng hành
động của Lâm Vũ. Ông ta chỉ đơn giản kéo cái ghế rồi nhìn nó. Nó hiểu ý, đi tới rồi ngồi xuống. Sau khi nó đã ngồi ngay ngắn. Lâm Vũ mới đi về
phía chỗ của mình. Ông khẽ liếc về phía ng con trai khi nãy đã đưa nó
vào đây. Anh ta cúi đầu rồi đi ra ngoài. Ko lâu sau, 1 bàn thức ăn với
những món ăn nó chưa nhìn thấy bao giờ xuất hiện đầy ắp trc mặt nó. Nó
kinh ngạc vì đây toàn là những món nó thích. Nó nheo mày nhìn Lâm Vũ,
ông cười hiền với nó
-Hải Anh. Chắc con đói lắm nhỉ? Mau ăn đi. Đây ko phải toàn những món con thích sao?
“Con?”-Nó nghi hoặc về cách gọi của Lâm Vũ. Theo cách nói chuyện thì ông ta là ng miền bắc, vậy từ “con” có nghĩa là gì?
Nhận thấy nét mặt nghi hoặc của nó, Lâm Vũ kéo ghế đến ngồi bên cạnh nó. Ông cầm đũa, gắp cho nó 1 miếng cá.
-Con nên ăn nhiều 1 chút, con có vẻ gầy.
Lâm Vũ yêu thương đưa tay vuốt mái tóc dài của nó. Ngồi gần Lâm Vũ thế
này mới khiến nó nhìn rõ ông hơn. Ông có 1 đôi mắt màu nâu, 1 màu nâu
giống mắt nó. Nó từng hỏi bố mẹ nó, tại sao bố mẹ nó đều mắt đen, cả
Phong cũng vậy nhưng mắt nó lại là màu nâu. Lúc ấy bố mẹ chỉ cười nói
mắt màu nâu hợp với nó hơn. Cho đến bây giờ, nó chưa từng nghi ngờ về
điều này. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt màu nâu của Lâm Vũ, cảm nhận những động tác nhẹ nhàng của ông đang ở trên đầu nó, cảm nhận ánh mắt yêu
thương ông dành cho nó, cảm nhận lời nói dịu dàng, quan tâm ông nói với
nó. Nó buột miệng nói ra cái nghi vấn mà ko thể xảy ra đc
-Ông...là...bố tôi?
Lâm Vũ ko nói gì mà chỉ dùng ánh mắt chan chứa tình cảm nhìn nó. Chỉ 1 ánh mắt đó thôi cũng đủ để nó hiểu tất cả.
-Làm sao có thể? Tôi sao có thể là con của ông đc? Chuyện này thật hoang đường, quá hoang đường...
Nó đứng dậy, lắc lắc đầu rồi lùi lại phía sau nhìn Lâm Vũ. Ánh mắt chứa
đựng tình cảm sâu nặng của ông ta hiện lên rõ nét đau thương. Có gì đó
xót xa, có gì đó hối hận. Nó ko hiểu lại càng ko thể chấp nhận. Nó sống
suốt 17 năm qua trong 1 gia đình đầm ấm và hạnh phúc, có bố, có mẹ, có
cả em trai đáng yêu. Nó sao có thể chấp nhận 1 ng đàn ông xa lạ xuất
hiện và nói nó là con gái ông ta?
-Ông lừa tôi. Có phải tôi đã từng đắc tội gì với ông phải ko? Hay ng nhà ông chẳng hạn? Thế nên ông mới làm như vậy để trả thù tôi? Ông hoàn
toàn là ng xa lạ đối với tôi có đúng hay ko?...Đúng...Ông là ng xa lạ
với tôi...Tôi và ông ko quen biết...-Nó vừa nói vừa cầm lấy cặp sách của mình chuẩn bị bước ra ngoài.
-Hải Anh. Đó đều là sự thật. Con là con gái của ta. Con là con gái của Lâm Vũ ta.
Lâm Vũ gọi nó lại. Ông đưa 1 tập tài liệu gì đó cho nó. Trong đó có
những mẫu xét nghiệm ADN của nó và Lâm Vũ. Nó ngạc nhiên khi đọc tới
dòng chữ cuối mỗi tờ giấy “hoàn toàn trùng khớp, kết luận quan hệ:
CHA-CON” Những tờ giấy trong tay nó rơi văng *** khắp chân nó. Ánh mắt
vô hồn, nó ngồi phịch xuống đất. Lâm Vũ vội vàng bước tới, ông quỳ xuống ôm nó vào lòng
-Hải Anh, con chính là con gái ta. Ta là bố con. Chúng ta đã xa cách 17 năm rồi. Ta sẽ bù đắp lại cho con, đc ko?
Nó vẫn ánh mắt vô hồn. Trong đầu nó chỉ còn lại mấy dòng chữ viết bằng
mực đỏ trong mẫu xét nghiệm. Bất giác, 1 giọt nước mắt lăn dài trên
khuôn mặt nó. Nó lặng thầm rơi nước mắt trong khi ánh mắt vô hồn, ko 1
biểu tình. Lâm Vũ bị phản ứng của nó dọa tới. Ông hoảng hốt ôm chặt lấy
nó. 1 bên an ủi nó, vỗ về nó
-Hải Anh, con đừng như vậy. Con hãy bình tĩnh lại có đc ko? Ta xin con đấy. Con như thế này...kẻ làm bố như ta cũng rất đau lòng
Giọng nói của Lâm Vũ chẳng thể động chạm đc tới tâm hồn nó, sự ấm áp của Lâm Vũ ko thể khiến cơ thể nó ngừng run rẩy. Nó vẫn ngồi yên bất động
trong lòng Lâm Vũ khóc. Đúng lúc này, cửa phòng bất mở
-Lâm Vũ, anh đang làm cái gì vậy? Anh nhìn anh còn ra thể thống gì ko hả?
Ng đàn bà vừa bước vào lôi kéo Lâm Vũ đứng dậy. Lâm Vũ vung tay 1 cái ng đàn bà lảo đảo 1 chút, may có ng phía sau đỡ, nếu ko thì bà ta ngã chắc
-Ai cho cô vào đây? Cút!
-Ba ba. Sao ba ba lại nói với mẹ như vậy?-1 giọng nói đầy oán hận nhưng cũng đầy non nớt vang lên
-Lâm Á. Con còn ko mau đưa mẹ con đi?-Lâm Vũ ko thèm nhìn Lâm Á 1 cái chỉ nhẹ nhàng ôm nó đứng dậy.
-Quả nhiên là cô. Hoàng Hải Anh!-Lâm Á căm phẫn nhìn nó
Đúng vậy, Lâm Á vốn là ng đầu tiên biết việc Hải Anh là chị gái cùng cha khác mẹ của mình nhưng cô âm thầm dấu kín bí mật này, suốt 5 năm, cô
tìm đủ mọi cách ngăn cản Lâm Vũ biết đc sự thật nhưng đúng là ý trời. Họ vẫn cứ gặp nhau, ko những thế, họ còn nhận nhau nữa. Cuộc sống suốt 15
năm qua của mẹ con cô chẳng thoải mái gì. Cô luôn phải sống trong cái
bóng của nó. Lâm Vũ luôn nghĩ rằng nó và mẹ nó đã chết nên vô thức, Lâm Á trở thành vật thay thế cho cô con gái đã mất của ông. Nói thẳng ra, Lâm Á hoàn toàn chẳng có tý huyết thống nào với ông, nhưng Lâm Á lại hoàn
toàn ko hay biết việc này.
-Lâm Á. Ta ko cho phép con nói chuyện với Hải Anh như vậy. Hải Anh là con ta, con hãy nhớ điều đó
-Ba ba, chị ta là con gái ba, vậy còn con? Ko lẽ con ko phải?
Lâm Á khóc rống lên. Những phẫn uất của 15 năm qua lần đầu tiên cô dám
bộc lộ ra ngoài. Mẹ Lâm Á thấy con gái mình khóc đáng thương như vậy thì cũng phẫn nộ theo
-Lâm Vũ, anh làm vậy mà coi đc sao? Lâm Á cũng là con anh. Dù muốn hay ko, anh cũng ko thể phủ nhận điều này
Lâm Vũ khinh thường liếc mắt nhìn mẹ Lâm Á. Ông đặt nó ngồi xuống chiếc
ghế khi nãy rồi đi về phía bàn của mình, lấy ra 1 tập tài liệu khác ném
vào ng mẹ Lâm Á
-Hạ Bình. Thật giả thế nào hẳn cô là ng rõ ràng nhất
Mẹ Lâm Á-Hạ Bình-mở tập tài liệu ra và bà ko thể tin nhìn Lâm Vũ
-Bây giờ cô có thể cút, Lâm Á có thể ở lại. Dù gì tôi cũng coi nó là con gái mình-Lâm Vũ lạnh lùng nói rồi đi về phía nó dỗ dành để nó bình tĩnh lại
Hạ Bình ngồi phịch xuống đất. Thế là hết, việc làm 18 năm trc của bà đã
bại lộ hoàn toàn. Nhưng bà chỉ là vì quá yêu hắn, quá yêu Lâm Vũ. Thế
nhưng suốt 18 năm qua, Lâm Vũ chưa từng nhìn tới sự có mặt của cô cùng
với Lâm Á. Trong lòng ông ta chỉ luôn có ng đàn bà đó cùng đứa con gái
đó. Hoàn toàn ko chừa lại 1 phần nhỏ nhoi để chứa đựng bà cùng Lâm Á. Bà ngồi đấy và khóc. Lâm Á cầm những tờ giấy trong tay mẹ mình lên xem. Cô ko thể tin vào mắt mình.
-Chuyện này ko thể nào xảy ra. Sao có thể như vậy đc?...ko thể như vậy...ko thể như vậy...
-Tại sao lại ko thể?
1 giọng nói cao vút từ bên ngoài vọng vào khiến cả 3 ng giật mình. Tiếp theo tiếng nói, 1 ng phụ nữ rất đẹp và lộng lẫy tiến vào
-Năm đó, nếu ko phải là cô thì tôi và Lâm Vũ đã ko tách ra. Con của
chúng tôi cũng sẽ ko đến mức có cha ko thể nhận, có mẹ ko thể gọi. Cô có biết cái cảm giác nhìn thấy con gái mình ở trc mặt mà ko thể gọi 1
tiếng “con” là khổ sở cỡ nào ko? Cô quá độc ác
Ng đàn bà vừa bước vào làm 1 tràng dài. Ánh mắt toát lên vẻ căm hận thấu xương. Lâm Á thấy vậy thì giật mình vô cùng. Ng đàn bà trc mặt cô thực
sự rất đẹp, 1 vẻ đẹp thành thục và quyến rũ. Ng đàn bà tiến về phía nó
-Minh Thúy, cuối cùng chúng ta cũng gặp lại. Em có biết anh luôn rất nhớ em ko? Anh đã khổ sở tìm kiếm em suốt 18 năm nay rồi, em có biết ko?
Minh Thúy ko thèm nhìn Lâm Vũ lấy 1 cái. Cô vỗ nhẹ vai nó, dùng 1 giọng
nói như ng mẹ nói chuyện với con gái bé bỏng của mình. Cảm xúc như bị
dồn nén lại
-Hải Anh. Chúng ta về nhà đc chứ?
Nó ngẩng đầu nhìn Minh Thúy. Gật gật đầu rồi đi theo sự chống đỡ của
Minh Thúy ra khỏi căn phòng. Lâm Vũ cũng đi theo. Trong phòng lúc này
chỉ còn mẹ con Lâm Á ngồi đó, 1 ng khóc, còn 1 ng thì hoàn toàn sững sờ
cùng bất động.