Đôi điều muốn nói: Trc hết shan muốn gửi lời cảm ơn tới tất cả mọi ng, những ng đã đọc và cảm nhận câu chuyện mà shan viết.
Shan biết, “Bé ngốc” còn có nhiều thiếu sót nhưng Shan ko phải là 1 nhà
văn lại càng ko phải là 1 ng giỏi văn(Thực sự Shan rất kém văn). Shan
chỉ viết vì yêu thích và muốn chia sẻ những điều đó với mọi ng. Hi vọng
mọi ng đừng chê cười!
Cuối cùng, “Bé Ngốc” đã kết thúc. Shan tin rằng mọi ng cũng đã có những
giây phút thoải mái cùng “Ngốc”. Cùng cảm nhận đc cái “ngốc” của cô bé.
Hẹn gặp lại mọi ng trong 1 câu chuyện mới. Hi vọng lúc đó, Shan sẽ có 1
“tay nghề” cao cấp hơn để mọi ng có đc những giây phút thư giãn tốt hơn. Thân ái!
Giờ thì mọi ng cùng thưởng thức chap cuối nhé. Chap này sẽ dài hơn 3 trang word đấy.
***********************************
Đúng vào lúc lời kêu cứu cuối cùng của nó dứt lời thì Quân đá tung cánh cửa chạy vào
-Hải Anh, em ở đó chờ anh. Anh sẽ tới cứu em-Quân nhìn hình bóng nó mập mờ bị ngọn lửa vây khốn mà bất lực
-Ko đc-Nc mắt nó chảy ra-Quân, nghe Hải Anh nói. Đừng tới đây, Quân sẽ
bị thương-Chính bản thân nó cũng chẳng hiểu nổi, rõ ràng nó là 1 võ sinh học võ đã hơn 10 năm, tại sao việc mang theo 1 ng thoát khỏi đám cháy
lại trở nên khó khăn như vậy. nó chỉ biết, bây giờ cả ng nó bải hoải vô
lực. “Thuốc mê?”-1 suy nghĩ lướt qua đầu nó. Nó từng đọc thấy ở đâu đó
có viết rằng có 1 loại thuốc mê khiến ng tứ chi trở nên vô lực gì gì đó
nữa thì nó ko nhớ nổi
-Anh ko quan tâm, nếu em chết đi, anh sống còn ý nghĩa gì?-Quân hét lớn khiến nó bừng tỉnh
-Đừng.-Giọng nó nghẹn ngào-Có câu nói này của Quân, Hải Anh chết cũng cam lòng. Đừng mạo hiểm vì...Hải...Anh...
Giọng nói của nó dứt quãng rồi dừng hẳn. Quân vội vàng lao thẳng vào đám cháy cùng lúc với Phong. Cả 2 cùng nhìn thấy nó đang dùng thân thể mình che chở cho 1 ai đó. 2 ng gỡ nó và ng kia ra rồi thì mỗi ng 1 việc.
Cuối cùng tất cả đều đc cứu. Ra tới nơi cả 4 ng nằm yên bất động trên
sàn nhà
****************************
-Oái. Em nhẹ tay chút thôi
-Cho đáng đời. Ai kêu học ng ta làm anh hùng làm gì?
Sau khi cứu nó và Lâm Á ra khỏi đám cháy, 2 cánh tay của Phong và Quân
đều bị bỏng nghiêm trọng. Sau vài ngày, tình trạng của 2 ng trở nên ổn
định hẳn lại. Cũng nhờ việc này mà nó phát hiện, hóa ra ng Phong thích
là Lâm Á chứ ko phải là Lam Uyên như nó vẫn nghĩ. Còn Lâm Á thì sao? Có 1 ng con trai sẵn sàng hi sinh tính mạng vì mình như vậy có cô gái nào mà ko cảm động chứ? Mấy ngày nay Lâm Á luôn ở bên cạnh Phong suốt, khiến
cậu chàng cười tươi tắn suốt cả ngày.
-Phong, cậu thế nào rồi?
Nó còn đang bận mải mê băng bó lại cho Quân thì Lâm Á xách theo 1 túi
hoa quả vào. Ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của Phong, vẻ mặt quan tâm, cô bé nhìn Phong lo lắng. Phong chỉ cười
-Mình ko sao. Bác sĩ nói mấy ngày nữa có thể tháo băng đc rồi
-Thật sao? Vậy thì tốt quá-Lâm Á vừa nói vừa rơi nước mắt. Thề có chúa
là mỗi lần Lâm Á vào thăm Phong đều khóc 1 chập rồi mới thôi
-Á Á, đừng khóc nữa mà. Ko phải đã nói là mình ko có việc gì sao?
Phong nhẹ nhàng đưa tay lên gạt nhẹ nước mắt của Lâm Á. Cứ tưởng sẽ
khiến cô bé nín khóc nhưng nào ngờ, Lâm Á càng ngày càng khóc to hơn,
nước mắt rơi càng nhiều hơn. Phong liếc nhìn sang phía Quân và nó cầu
cứu. Nó và Quân 2 mặt nhìn nhau rồi cười. Quân chỉ chỉ lên phía miệng
mình rồi cười đểu giả nhìn Phong. Phong đỏ mặt nhưng nhìn Lâm Á cứ khóc
mãi như thế thì cậu cũng hành động. Khẽ cúi ng, 1 nụ hôn hay chính xác
là 1 cách chạm môi bất ngờ xảy đến với Lâm Á. Cô nàng ngừng khóc hẳn, 2
mắt mở to, cô nhìn chằm chằm Phong
-Đừng khóc nữa. Á Á khóc nhìn xấu lắm
Nó và Quân nhìn nhau rồi lại nhìn Phong cùng Lâm Á. 2 ng cùng cười hiền. Cảm giác của nó lúc này về Lâm Á hoàn toàn khác. Nó ko còn cảm thấy Lâm Á là 1 ng đáng ghét nữa, mà là 1 cô bé đáng thương. Sinh ra trong 1 gia đình ko có tình thương của cả bố lẫn mẹ, lại còn suýt nữa bị mẹ đẻ
thiêu sống. Lâm Á quá bất hạnh, so với Lâm Á thì có lẽ nó quá hạnh phúc
chăng? Nó vui vì điều đó.
*************************
-Mẹ. Con ko mặc bộ đồ này đâu-Nó kêu gào thảm thiết-Bố. Cứu con
-Hải Anh. Cái này bố ko thể giúp con rồi. Với bố vợ là nhất, con chỉ là nhì thôi
-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA! BẤT CÔNGGGGGGGGGGGGGGGGG
Nó hét toáng, đến gần như vỡ cả cổ họng nhưng vẫn ko thể thoát khỏi số
phận bị mẹ nó trang điểm cho. Ko biết ai nói cho mẹ nó hôm nay nó và
Quân “hẹn hò” mà mẹ nó bắt nó mặc 1 bộ váy đúng kiểu (Trời này mặc váy
có mà lạnh chết). Mái tóc của nó bị uốn quăn rồi thả ra. Cuối cùng là
make-up cho nó. Sau khi mọi việc hoàn thành còn bắt nó xoay vòng vòng
kiểm tra từ đầu tới đuôi nữa chứ.
-Tiểu thư, Trịnh thiếu gia tới
Nghe thấy lời thông báo. Nó vớ vội cái xắc tay rồi lao ra. Trong lòng nó thầm cảm ơn ng làm vừa rồi đến cả trăm lần. Vừa gặp, nó choáng váng
nhìn Quân. Cậu chàng hôm nay mặc 1 bộ đồ kiểu như 1 chàng hoàng tử giữa
thời hiện đại. Phong cách vẫn mang vẻ manly như cũ. Hơn nữa lại vô cùng
hợp với bộ váy nó đang mặc. Lạ. Quân thì có vẻ bình tĩnh hơn nó nhiều.
Cậu chàng tiến lên chìa tay ra trc mặt nó. Nó ngạc nhiên
-Làm gì vậy? Chưa gì đã đòi quà rồi à?
Quân cười rồi cầm lấy 1 bàn tay nó khoác qua khuỷu tay mình. Sau đó, 2
ng cùng đi ra khỏi căn nhà trong ánh mắt hâm mộ của những ng làm và cả
sự yêu thương của bố mẹ nó nữa.
-Này. Quân muốn đưa Hải Anh đi đâu vậy? Hải Anh bị say xe, ko đi xa đc đâu
Nó vừa ngồi trong xe vừa tò mò nhìn Quân. Quân khẽ đặt ngón trỏ lên giữa 2 môi nó rồi cười. Ngồi vào trc vô-lăng, cậu nhấn ga rồi chiếc xe thể
thao đáng quý của cậu lao đi. Nó ngồi trên xe. Nếu bình thường, nó sẽ
choáng váng đến mức nôn ọe lung tung rồi nhưng hôm nay nó lại hoàn toàn
tỉnh táo, nó tự hỏi có phải Quân để thứ thuốc chống say nào đó trên xe
ko? 1 khoảng thời gian đủ để nó cảm thấy cái mông của mình bắt đầu ê ẩm
thì chiếc xe dừng lại. Đây ko phải 1 nhà hàng cao cấp, cũng ko phải 1
khu vui chơi nhộn nhịp. Ở đây là 1 sân vận động. Lúc này cả sân vận động vắng tanh. Nó khó hiểu nhìn Quân nhưng Quân thì lại cười rồi ôm nó đi
lên trên chính giữa sân vận động. Cậu lùi lại cách nó 1 khoảng khá xa
rồi “Bốp, bốp, bốp”. Cậu vỗ tay 3 cái. Sau khi tiếng vỗ tay chấm dứt thì hàng loạt pháo hoa đc bắn lên bầu trời đêm. Nó ngạc nhiên ngắm nhìn
những loạt pháo hoa thay phiên nhau đc bắn lên. Những dòng chữ bằng tia
lazer đc viết lên “X’mas to Hải Anh”. Nó còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì tiếng hát bài “Merry Christmas” vang lên. Nó nhìn về phía khán đài. Lúc này, trên khán đài đông nghịt ng, mỗi ng cầm 1 cây nến nhỏ và cùng hát
vang bài thánh ca trong đêm noel. Nó nở nụ cười nhìn Quân đang đứng ở
cách nó 1 đoạn khá xa. Xem ra Quân đã đoán trc, khi kích động nó sẽ đánh ng nên cậu đã chọn 1 khoảng cách an toàn cho mình. Bài thánh ca kết
thúc, dàn nhạc bắt đầu chơi hàng loạt những bản nhạc giáng sinh ko tên.
Đèn 4 phía sân vận động đều đc bật lên, từ giữa khán đài, 1 top ng đang
đi dần tới phía nó. Trên tay mỗi ng cầm 1 hộp giấy. Lớn có, nhỏ có. Nó
nhìn mà choáng ngợp. Top ng đó là đám bạn nó. Mỗi ng đều cười 1 cách bí
hiểm. Mỗi ng đặt hộp giấy của mình xuống xung quanh nó, xếp thành 1 vòng tròn quanh nó và “Phập” Tiếng những mũi tên lửa đâm thẳng vào mỗi hộp.
Cả khán đài đều im lặng. Nó giật mình nhìn những mũi tên, sau khi cháy
hết, tất cả các mũi tên đều lộ ra những bông hoa màu trắng.
-Là...Hoa bách hợp?
Nó vui mừng nhìn những đóa bách hợp trắng muốt dần dần hé lộ trong màn
lửa đỏ rực. Chiếc hộp to nhất ở trong giữa bắn thẳng lên ko trung. À.
Pháo giấy. Nó chìa tay ra hứng những mảnh giấy nhỏ. Lúc ấy nó mới biết,
đây ko phải là giấy mà là cánh hoa có gắn kim tuyến tạo cảm giác sáng
lấp lánh như giấy bạc. Nó cười tươi tắn nhìn Quân đang đi dần lại phía
nó. Quân rút từ ngực áo ra 1 chiếc hộp nhỏ. Hẳn mọi ng ai cũng đoán đc
đó là gì rồi nhỉ?
-Hải Anh. Hôm nay là ngày lễ noel, anh định tặng món quà này vào sinh
nhật 18 của em nhưng ko kịp-Quân khẽ ho nhẹ rồi tiếp tục, nó thấy gương
mặt cậu hơi có vẻ đỏ lên-Anh muốn đem cả cuộc đời mình tặng cho em. Hải
Anh, lấy anh nhé?
Nói rồi Quân quỳ 1 gối xuống, mở chiếc hộp nhỏ màu trắng đó ra. Bên
trong là 1 chiếc nhẫn cũng màu trắng, nó đoán là mẫu thiết kế riêng bởi
nó chưa từng nhìn thấy chiếc nhẫn nào như vậy cả. Quân đưa chiếc nhẫn
đến trc mặt nó. Còn nó thì vẫn ngây ngốc đứng đó nhìn cậu
“Biss, Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi”
Tiếng những ng trên khán đài, những ng bạn của nó vang lên rầm rộ khiến
nó ngạc nhiên nhìn lại. nó chợt cảm thấy xấu hổ. Thấy bố mẹ của nó và
ông Quân đang đứng 1 bên gật đầu rồi cười vui vẻ nhìn nó. “Hóa ra mình
bị lừa à?” Thảo nào nó thấy có chỗ nào đó ko bình thường. Nó cười rồi
cúi đầu, lấy từ trong chiếc xắc của mình ra 1 chiếc hộp bằng gấm dài. Nó mở chiếc hộp ra. Bên trong là 1 sợi dây chuyền dành cho nam. Nó đặt
chiếc hộp trở lại trong xắc tay thuận tay nó ném chiếc xắc qua 1 bên,
cúi ng, nó thay Quân đeo sợi dây chuyền lên cổ cho cậu
-Quân biết, khi con gái tặng dây chuyền cho con trai có ý nghĩa gì ko?
Nó vừa nói vừa rút từ trong cổ áo mình ra 1 mặt dây chuyền khác. Nó cũng đeo 1 chiếc giống của Quân. 2 sợi dây chuyền này vốn là 1 đôi. Mặt đá
của Quân có hình chữ A với hình trái tim bên trong, còn của nó là chữ Q
với mũi tên xuyên qua. Khi 2 mặt đá này đặt cạnh nhau thì sẽ tự động hút nhau như nam châm, tạo hình mặt đá mới với hình 2 chữ A và Q lồng vào
nhau cùng với hình 1 trái tim có 1 mũi tên xuyên tâm. Quân nhìn sợi dây
chuyền rồi cười. “Hi vọng ng mình yêu sẽ luôn bên mình”-Sợi dây chuyền
của có 1 ý nghĩa như thế. Quân đứng dậy, rút chiếc nhẫn trong hộp ra rồi đeo vào ngón áp út cho nó. Đeo xong, cậu cúi đầu hôn nhẹ lên chiếc nhẫn rồi cũng giơ bàn tay trái của mình lên. Ngay tại ngón áp út của Quân
cũng có 1 chiếc nhẫn, cùng 1 đôi với chiếc nhẫn đang ở trên tay nó. Nó
và Quân cùng cười, 2 cái trán của 2 ng khẽ cụng vào nhau. Quân nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cái eo của nó rồi cúi đầu, 1 nụ hôn nhẹ nhàng nhưng ấm
áp đến với cả 2 ng.
“Bisssssssss”
“Bravo”
Tiếng hò reo của mọi ng đang có mặt tại sân vận động, tiếng những đợt
pháo hoa liên tiếp đc phun lên. Cả 1 bầu ko khí vui tươi chan hòa vang
lên. Nhưng đôi lứa thì mạnh dạn ôm lấy đối phương và hàng ngàn những nụ
hôn ngọt ngào khác cũng tràn đầy cả sân vận động. Nó và Quân đứng đó.
2ng ôm nhau và kiss. Những âm thanh vui vẻ, rộn ràng của noel tiếp tục
văng vẳng bên tai. Năm nay, mọi ng đều có 1 noel vui vẻ!