‘Ác’ nữ’ cười đầy hiểm ác:
-Thế nên, các em hãy ra ngoài, chạy đủ 10 vòng sân rồi vào đây.
Cả lớp: “Ồ” lên. Rồi ko hẹn mà cùng quay lại với ánh mắt chia buồn với cả 4 ng. Vân cười hả hê:
-Có gì hay đâu. Chạy 10 vòng với những ng như các bạn ấy thì còn là chuyện quá nhỏ. Phạt vậy chẳng khác nào đừng phạt
Nói thế chẳng khác nào nói ‘mong cô hãy tăng thêm hình phạt’. Cả 4 như
ngậm sâm trong miệng. Chẳng ai nói gì, cũng chẳng động đậy gì. Vẫn đang
rất lo sợ
-Good. Vậy thì mỗi ng 40 vòng nhé?-‘ác nữ’ cười hiền nhưng giọng nói lại có phần khác xa với vẻ mặt
Khẽ run 1 chút, ngẩng đầu nhìn ‘ác nữ’.
-Thưa cô, ý cô là chúng em phải chạy 40 vòng sân ạ?
-Tất nhiên. Lẽ nào em vẫn cảm thấy như vậy là quá ít?
-Dạ ko. Đủ rồi, đủ rồi ạ-Cả 3 nhỏ còn lại đồng thanh rồi lôi nó ra ngoài thực thi nhiệm vụ
-Chúng em xin phép-Nó quay lại nói với ‘ác nữ’ rồi cả 4 cùng thực thi hình phạt
Dưới cái nắng nóng , ko phải là rát bỏng nhưng cũng ko dễ chịu của mùa hè. 4 cô bé đang hì hục chạy.
-Này. Đc...bao nhiêu...vòng...rồi?-Hằng thở dốc, vừa chạy vừa hỏi
-Khoảng...39...40...gì...đấy-Nguyệt cũng hồng hộc thở
-Làm gì? Mới có 9 vòng thui mà-Nó đều đặn như nói chuyện bình thường khiến cả 3 nhỏ quay lại nhìn nó-What’s up?
-Bà... sao...vẫn...bình thường...như...ko thế?-Lan gắng hỏi
-Bí mật ko thể bật mí. He he-Nó nói rồi bỏ chạy lên phía trc.
Đôi chân từ chậm như rùa, dần dần tăng tốc rồi như 1 con báo Châu Phi,
đôi chân cứ đạp gió lướt đi trên nền bê tông rắn chắc của rân trg. Với
tốc độ kinh hồn ấy, nó khiến cho cả 3 nhỏ gần như chỉ nhìn thấy cái bóng của nó thoắt ẩn thoắt hiện. Chỉ vài phút sau đã thấy nó đứng ở bên cạnh (Do mấy bà này mải ngắm mà ko chịu chạy nữa ý mà. ^^)
-Sao...thế?-Nó cúi ng thở dốc nói với 3 đứa bạn
-Ờ. Sao...sao bà...chạy nhanh thế?-Hằng giải thoát ngay ý nghĩ trong đầu
-Đã...nói...bí mật...ko...thể...bật mí...rồi mà
-Keo kẹt-Nguyệt bĩu môi
-Mấy...bà...chạy đi...Tui...mệt...đứt hơi...rồi-Nó vẫn còn đang thở dốc. Cái sân trg gì mà rộng thế ko biết. Trình độ chạy 1000m trong 3p (Điêu
kinh) như nó mà cũng còn phải thở dốc.
Mãi đến khi nó lấy lại hơi thở đều đặn bình thường thì cả 3 nhỏ đã chạy tới chỗ nó
-Sao...bà...vẫn...còn...ở đây?-Hằng tắp vào vai nó
Nhìn mặt Hằng tái mét, nó cuống. Vội vàng đỡ lấy Hằng rồi đi từ từ tới chỗ bóng cây.
-Tui...tui nhìn...thấy...thiên...sứ mất...rồi-Nguyệt cùng Lan tựa vào nhau mà đi
-Mới...10 vòng...mà...đã thân...tàn...ma dại...thế này. Thêm...30 vòng
nữa...chắc...tui...chầu...Diêm la...đại đế mất-Lan hổn hển
-Ko cần đâu. 10 vòng...
Nó chưa kịp nói hết câu thì Hằng đang tựa vào ng nó bỗng nhiên ngã
xuống. Sức nặng cơ thể đổ dồn khiến nó cũng ngã theo. May mà nhanh tay,
lẹ mắt nên nó chống 1 tay xuống nền bê tông, đau rát tay nhưng đã đỡ cho cả 2 khỏi u đầu.
-Hằng...Hằng ơi!!!Tỉnh lại...Tỉnh lại đi-Nó kêu thất thanh
Nguyệt và Lan thấy vậy cũng đỡ mệt hẳn. Rồi chẳng ai bảo ai. Chúng nó đưa Hằng tới phòng y tế của trg
-Bạn ấy có sao ko thầy?-Giọng nó gần như mất lạc hẳn.Ánh mắt ko dấu đc sự lo lắng
-Ko sao đâu. Say nắng chút thôi. Lát nữa sẽ tỉnh-Thầy giáo phòng y tế lên tiếng
Cả 3 cùng thở phào nhẹ nhõm, hòn đá nặng trĩu trong lòng cuối cùng cũng
đc dời đi. Chúng nó đang định rời đi thì 1 chàng trai cao lớn xộc vào
phòng. Chẳng chào hỏi ai, chàng trai chạy đến bên giường Hằng nằm. Nhìn
khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng hồng, đôi môi trắng bệch. Nhìn vô cùng thiếu
sức sống.
-Ko sao đâu. Cô ấy chỉ bị say nắng thôi-Lan nhẹ nhàng vỗ vai chàng trai
Chàng trai vẫn ko nói gì chỉ lẳng lặng đứng nhìn. Từ góc độ gần cửa ra
vào nhất của nó, hiện giờ. Nó nhìn thấy 1 chàng trai với khuôn mặt tuấn
tú, những giọt mồ hôi trên trán lăn dài theo từng đg nét của khuôn mặt,
đủ thấy chàng ta đã chạy vội vã như thế nào? Chàng đứng đó ngắm nhìn cô
gái trên giường với khuôn mặt khả ái, nhưng thiếu sức sống. Đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi dài, cong che đi đôi mắt lanh lợi mọi ngày. Trong đôi
mắt chàng trai tràn ngập sự thương mến, ánh lên nét dịu dàng hiếm có.
Còn cô gái, vẫn lạnh lùng nằm đó, mặc cho chàng trai đã đứng bên mình,
rất lâu. Liệu cô có đc coi là nàng công chúa ngủ trong rừng, đang chờ
đợi chàng hoàng tử tới và giải thoát cô khỏi giấc ngủ vĩnh hằng?.... “Mà sao nhìn quen quen vậy nhỉ?”. Nó còn đang truy tìm câu trả lời thì đã
thấy Lan và Nguyệt mỗi ng 1 bên lôi nó ra khỏi phòng. Cả giáo viên phòng y tế cũng ko thấy bóng dáng đâu...