Bé Nhân Ngư Cậu Ấy Siêu Ngoan

Chương 15: Chương 15




Câu nói kia vừa thốt ra khiến thời gian như ấn nút tạm dừng.

Dung Niên ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, bên trong đôi mắt ướt át ấy tràn ngập nỗi sợ hãi.

Thôi xong rồi.

Anh hai đang đứng cách xe bọn họ không xa, hơn nữa nghe tiếng bước chân thì có vẻ anh đang hướng nơi này đi tới.

Nếu bị anh hai nhìn thấy, nhất định Lục Cận Ngôn sẽ bị đánh gãy chân.

Dung Niên theo bản năng nắm lấy áo Lục Cận Ngôn, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, cậu nhớ trước kia ông nội có nói, anh hai từng đánh gãy chân một người họ Lục.

Sau đó, người kia phải đi sang nước ngoài để trị liệu.

Càng nghĩ càng sợ, Dung Niên gần như có thể tưởng tượng ra cảnh Lục Cận Ngôn bị đánh rồi.

"Đừng sợ!"

Nhìn thấy tiểu gia hoả trong ngực sắp bị doạ đến phát khóc, giọng nói trầm thấp của Lục Cận Ngôn khẽ vang lên.

Ngay sau đó, trước mắt Dung Niên tối sầm lại, Lục Cận Ngôn kéo âu phục ra, ấn cậu vào trong lồng ngực mình.

Hình thể của Lục Cận Ngôn dễ dàng che lại cơ thể nho nhỏ của Dung Niên, dễ như chơi.

Hắn dùng quần áo che khuất Dung Niên, sau đó hơi nghiêng người để che cho cậu chắc chắn hơn.

"Dung Trì, quan tâm đời sống riêng tư của người khác, thú vị lắm sao?" Lục Cận Ngôn lạnh giọng trả lời anh.

Vốn dĩ Dung Trì định tới gần đây để nhìn xem Lục Cận Ngôn làm chuyện không biết xấu hổ với ai, dù sao mấy năm nay gần đây, Lục Cận Ngôn cũng nổi tiếng với việc không gần nam sắc, nữ sắc.

Kết quả, người còn chưa thấy rõ, anh đã bị Lục Cận Ngôn khơi lên một luồng nhiệt.

"Các người hôn nhau chỗ công cộng vậy mà còn đòi riêng tư sao? Đây là chỗ cho các người thân mật à?"

Từ góc độ của Dung Trì, anh mới chỉ thấy Lục Cận Ngôn đang cúi đầu xuống, nhưng cái tư thế kia chính xác là đang muốn hôn, không thể sai được.

"Tôi hôn ai thì mắc mớ gì đến cậu?" Lục Cận Ngôn ôm chặt đứa nhỏ trong ngực mình, hắn liếc mắt nhìn Dung Trì, đáy mắt xẹt qua một tia giễu cợt: " Nếu cậu cảm thấy ghen tị, ngày mai tôi trở lại, sẽ gửi vài người đến Dung thị cho cậu, đương nhiên cậu sẽ không mất phí, quyền hạn để tôi làm việc này là để đền đáp tình bạn lâu năm của chúng ta."

"Tôi nhổ."

Dung Trì bị hắn chế nhạo, tức đến cười lạnh: "Tôi không thiếu người, không cần cậu phải nhọc lòng quan tâm."

Lục Cận Ngôn: "..."

Lục Cận Ngôn nhìn anh vài giây rồi cau lông mày lại: "Nếu đã không cần tôi nhọc lòng vậy cậu còn ở đây làm cái gì?"

"Muốn nhìn hiện trường phát sóng trực tiếp của tôi và ngược con cẩu độc thân là cậu?"

Không thể không nói, hai người đã đắc tội với nhau nhiều năm, luôn biết cách hữu hiệu nhất để chọc tức chết đối phương.

Dung Trì liếc nhìn người trong ngực Lục Cận Ngôn, không rõ là nam hay nữ, anh không thể không vì Lục Cận Ngôn mà cho người kia một số ý kiến.

Sao bạn có thể mù quáng như vậy.

Đến cả Lục Cận Ngôn cũng có thể yêu thích được, chả lẽ người kia chưa nghe qua Lục Cận Ngôn là một tên không có tình cảm - Diêm vương sống hay sao?

"Nếu nhìn cậu thêm một ánh mắt nữa, tôi cảm thấy mình có khả năng phải đến bác sĩ nhãn khoa để rửa mắt mất."

Dung Trì vốn mang tâm tình tốt đẹp ra bên ngoài đi dạo, bây giờ lại bị Lục Cận Ngôn làm cho bay sạch hết.

Vì vậy, không muốn tâm trạng trở nên xấu hơn nên Dung Trì vòng qua hắn, rời bước đi.

Trước khi đi, anh còn không quên lườm hắn một cái đầy chán ghét.

Sau khi anh rời khỏi được một lúc, Lục Cận Ngôn mới kéo áo của mình ra.

Dung Niên bị nghẹn khí khiến khuôn mặt đỏ đỏ hồng hồng, cậu túm lấy áo của Lục Cận Ngôn, cất tiếng nói phảng phất sự bất an: "Anh hai... anh hai đi xa rồi sao?"

"Đi xa."

Nghe thấy câu trả lời của hắn, Dung Niên mới thở phào nhẹ nhõm.

Dung Trì đột nhiên xuất hiện ở đây thực sự doạ cậu đến mềm chân.

Lục Cận Ngôn đỡ cậu, bàn tay to vỗ nhẹ vào lưng cậu nhằm ý trấn an.

Dừng lại một chút, Dung Niên đẩy nhẹ Lục Cận Ngôn, tâm tư kiều diễm khi nãy cũng biến mất không còn.

Cậu cúi đầu, tạm biệt Lục Cận Ngôn: "Em phải về rồi! Hôm nay cảm ơn ngài."

Lục Cận Ngôn xoa xoa mái tóc của cậu: "Không cần cảm ơn."

Thấy Dung Niên đi vào hẳn vào tiểu khu thì Lục Cận Ngôn mới quay xe rời đi.

Dung Trì cũng đã đi dạo về, anh ngồi trên sôpa lật xem tạp chí, nhìn thấy Dung Niên anh bỗng chỉ vào chỗ trống bên cạnh: "Ngồi đi."

Dung Niên: "..."

Nói thật là vừa rồi anh làm em rất sợ nên em chả muốn ngồi xuống chút nào.

"Ngây người cái gì?" Ánh mắt Dung Trì rời khỏi tấm bìa tạp chí, nhìn Dung Niên với vẻ mặt khó hiểu.

Dung Niên thấy vậy, đành ngoan ngoãn buông cặp sách ra, ngồi xuống bên cạnh anh, thuận tay ôm gối cá khô nhỏ trên ghế.

Dung Trì thấy cậu ngồi xuống, anh lại tiếp tục xem tạp chí, một bên cùng cậu nói chuyện phiếm:

"Em biết vừa rồi ở bên ngoài anh thấy ai hay không?" Dung Trì hỏi.

Dung Niên có chút đoán được anh hai muốn cùng mình nói chuyện gì.

Nhưng cậu vẫn kề sát mặt lên chiếc gối ôm hình cá khô, một bộ biểu tình ngây thơ cùng với tràn ngập tò mò: "Không biết, anh hai nhìn thấy ai vậy ạ?"

Dung Trì nắm chặt trang bìa tạp chí, trịnh trọng phun ra ba chữ: "Lục Cận Ngôn."

Dung Niên ôm cá khô nhỏ, nghiêm túc suy nghĩ xem làm thế nào để bày ra bộ dáng kinh ngạc trông tự nhiên nhất.

Nhưng mà, may mắn thay Dung Trì không quan tâm đến vẻ mặt của cậu, cho nên cậu có diễn kịch hay không cũng chả quan trọng.

"Lục Cận Ngôn cùng với một người đứng ở địa điểm không xa nhà chúng ta, giữa thanh thiên bạch nhật mà không có một tí giữ ý tứ nào cả." Dung Trì gay gắn phi nhổ hắn.

Dung Niên nhìn anh hai thân yêu của mình, cậu mềm mại nhắc nhở: "Anh hai, dùng sai thành ngữ rồi."

Dung Trì sửng sốt: "Đúng rồi ha, lúc này không phải là ban ngày."

Vậy thì là hắc nguyệt phong cao.

Dung Niên càng rối rắm hơn: "Không giữ ý tứ cũng sai rồi."

Cậu và Lục Cận Ngôn rất biết giữ ý tứ đó.

"Câu đó chắc chắn không sai" Dung Trì kiên quyết không thay đổi cách dùng từ trong câu này.

Nửa tiếng đồng hồ, Dung Niên bị bắt ngồi ở sopa nghe Dung Trì tẩy não.

Nội dung tẩy não vô cùng rộng, ví dụ như, thủ đoạn tàn nhẫn của Lục Cận Ngôn khi làm ăn cho thấy hắn không phải là một người tốt, rồi kể đến lịch sử đen tối thời còn đi học của Lục Cận Ngôn.

Dung Niên nghe đến mức có hơi đau đầu.

Vất vả tẩy não cho Dung Niên xong, Dung Trì bỗng dùng vẻ mặt khó hiểu hỏi cậu: "Niên Niên, em đoán xem, người kia có phải là bị mù hay không mà có thể yêu thích Lục Cận Ngôn chứ?"

Dung Niên không hé răng, chỉ có khuôn mặt nhỏ tràn ngập tức giận.

Dung Trì đang kể những điều mình nghi hoặc khi ở công ty thì đột nhiên Dung Niên ném gối cá khô nhỏ xuống, không nói một lời nào chỉ mạnh mẽ cầm cặp sách lên rồi đi về phòng.

Dung Trì:???

Dung Trì nhìn bóng lưng của cậu, vẻ mặt ngơ ngác, có chuyện gì vậy? Bảo bối nhỏ của anh hình như đột nhiên tức giận?

Vào trong phòng, Dung Niên khoá cửa lại, đầu tiên đi giửa mặt theo thói quen, sau đó mới cầm điện thoại cùng tư liệu học tập ngồi lên trên giường.

Lục Cận Ngôn căn giờ rất chuẩn, gửi một tin nhắn đến:

"Về nhà rồi?"

"Ừm! Em đã thu dọn đồ đạc xong, lúc này đang ngồi trên giường đọc sách."

"Đọc sách gì?"

" của giáo sư Dahl."

Phương thức đáp trả quen thuộc khiến Lục Cận Ngôn phải hít sâu nhiều lần mới chuẩn bị sẵn sàng nhắn tiếp:

"Hay không?"

"Hay."

Lục Cận Ngôn: "..."

Như này thì trả lời cái gì nữa?

Khổ thân hắn vừa về đến nhà đột nhiên ngẫm lại mọi chuyện, nhớ lại biểu hiện hồi chiều của Dung Niên, hắn chợt có suy nghĩ hoang đường, có phải Dung Niên cố ý trêu chọc hắn hay không?

Nhưng nhìn khung đối thoại của hai người...

Hắn hết hy vọng.

Không có khả năng Dung Niên lại đi trêu chọc hắn, chỉ xem hắn là một đồ vật để thoả mãn, có khi cái vị trí lốp xe dự phòng hắn còn chẳng với tới được.

Bởi vì lốp xe dự phòng rồi cũng sẽ đến lúc được sử dụng thôi, còn có thể có chút tình cảm.

Nhưng Dung Niên không có tình cảm với hắn, chỉ để ý thận của hắn thôi.

Nam nhân trong mắt mọi người được coi lão đại lạnh lùng tàn nhẫn, hiện đang vô cùng bất lực, bi thương, nắm chặt cái điện thoại trong tay, cõi lòng tan nát vì bản thân không bằng một cái lốp xe dự phòng.

Bên kia, Dung Niên nhìn chằm chằm điện thoại, đầu nhỏ bất lực đong đưa.

Sao Lục Cận Ngôn vẫn chưa trả lời tin nhắn của cậu?

Cậu lại nhìn khung đối thoại, tin nhắn cuối cùng vẫn là của cậu gửi.

Cậu cứ chờ mãi, chờ mãi, chờ một lúc lâu.

Dung Niên rốt cuộc cũng chờ được tin nhắn gửi đến, nhưng Lục Cận Ngôn lại bảo cậu ngủ sớm đi.

Cùng nhau nói chúc ngủ ngon xong, Dung Niên nằm lên gối, cảm thấy dường như có điểm gì đó không được hợp lý.

Ngày hôm sau.

Dung Niên được Dung Trì dỗ dành cả buổi sáng.

"Niên Niên, bé ngoan!"

Anh nhìn Dung Niên banh khuôn mặt nhỏ, không hé răng một lời, lo lắng nói: "Nếu em thực sự không muốn nói chuyện với anh hai, vậy tốt xấu gì thì em cũng thử nói một tiếng được không?"

"Nói--"

Dung Trì bị cậu làm cho nghẹn họng.

Như vậy có phải là "nói" đâu.

Dung Niên tuy rằng không phát cáu, nhưng lại không hé răng với anh một lời, cái này cũng tương đương với việc âm thầm giận dỗi đấy thôi.

Dung Trì cố gắng dỗ dành cậu lên xe để anh chở cậu đi học, nhưng mãi anh vẫn chưa thể làm được.

Anh thực sự cảm thấy vô cùng hoang mang.

Rốt cuộc anh đã chọc giận em trai mình từ khi nào vậy?

Vấn đề này có thể đưa vào sách mười vạn câu hỏi vì sao rồi đấy.

Sau khi xuống xe, Dung Niên khoác cặp sách không đi thẳng tới phòng thí nghiệm như mọi hôm, bởi vì sáng nay cậu có một khoá học khác.

Vào phòng học, cậu ngồi vào vị trí đầu tiên, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Cư Tử Dật.

"Hôm nay giáo sư sẽ điểm danh, cậu thực sự không tới sao?"

Rất nhanh Cư Tử Dật liền trả lời cậu:

"Không đi, hôm nay tớ ở nhà, không ra ngoài được."

Dung Niên tiếp tục nhắc nhở anh: "Nhưng mà giáo sư này rất khó tính nha, mỗi lần đi học ông ấy đều gọi cậu đứng lên vấn đáp, hơn nữa còn không chấp nhận nghỉ học."

Bình thường Cư Tử Dật sợ nhất là vị giáo sư này, cho dù trời có mưa to gió lớn, anh chắc chắn sẽ không nghỉ tiết của lão.

Nhưng mà lần này.

"Cứ điểm danh đi, tớ đã nói không đi là sẽ không."

"Nếu bị trừ điểm, cùng lắm thì học lại môn này."

Dễ dàng nhận ra Cư Tử Dật thường hay nhát gan cũng đã dũng cảm vùng lên.

Người dám đối đầu với giáo viên nghiêm khắc nhất trường gần như đã tuyệt chủng.

Dung Niên thực sự đánh giá cao lòng dũng cảm của anh.

Nếu chọn dũng cảm đứng lên thì anh sẽ phải trả một cái giá rất đắt.

Trong hai ngày nay, Cư Tử Dật không hề xuất hiện ở trường.

Ngay cả giáo sư phòng thí nghiệm cũng cảm thấy sốt sắng: "Niên Niên, hôm nay em đi tìm Cư Tử Dật, không thể để nó nghỉ học như vậy được, kêu nó đến trường cho tôi."

Sắp đến kì thi cuối kỳ, sao lũ trẻ lại giở chứng phản nghịch ngay lúc này.

Dung Niên gật đầu, ôm đồ đưa đến cho Cư Tử Dật, tài liệu ôn tập cuối kỳ mà anh bỏ lỡ, sau khi tan học, cậu liền tới nhà của Cư Tử Dật.

Nơi Cư Tử Dật ở là một tiểu khu khá có tiếng, nghe nói Đàm Hạ không thích không khí trong bệnh viện, cho nên Cư Tử Dật trực tiếp chuyển thiết bị cùng người về nhà mình.

Vừa hay, nhà anh không thiếu một thứ gì, hoàn toàn có thể tiến hành điều dưỡng tại nhà.

Dung Niên ra khỏi cổng trường, dơ tay ra bắt một chiếc taxi.

Cậu ngồi ở ghế sau, mới đi một nửa đoạn đường, tài xế đột nhiên ngập ngừng hỏi: "Tiểu soái ca, cậu bị khó chịu sao? Mặt cậu đỏ như vậy."

Bàn tay Dung Niên bấu chặt quai cặp sách, đầu óc càng lúc càng mơ hồ, cơ thể cậu cảm nhận được duy nhất một điều...

Thật đau chân...

Hình như chân của cậu càng lúc càng đau hơn.

- -

Tác giả có lời muốn nói: Niên Niên tức giận: Anh hai nói tui mắt mù!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.