Dung Niên thề sống chết rằng mình đã có bằng lái, Lục Cận Ngôn thấy vậy, liền đồng ý cho cậu lái xe.
Nhưng mà không phải lái ở đường quốc lộ.
Mà là tuyến đường nhỏ do Lục Cận Ngôn cố ý chọn, định để bé con chơi đùa một chút.
“Nào, chúng ta đổi vị trí thôi.”
Lục Cận Ngôn nói, dẫn đầu xuống xe.
Trên khuôn mặt nhỏ của Dung Niên mang theo vẻ kích động, hưng phấn đổi vị trí với hắn.
Ngồi lên vị trí điều khiển đã lâu chưa được chạm qua, Dung Niên nắm chặt tay lái, đôi mắt sáng lấp lánh.
“Lục Cận Ngôn.” Cậu cất giọng nói lanh lảnh, nhắc nhở hắn: “Em khởi động đây, ngài cài kỹ đai an toàn vào.”
Lục Cận Ngôn “Ừ” một tiếng, cầm đai an toàn thắt cẩn thận.
Dung Niên thấy hắn đã cài xong, lập tức thu hồi tầm mắt, chăm chú nhìn về phía trước, sau đó, dẫm lên chân ga phóng vụt ra ngoài.
Đường rất rộng, Lục Cận Ngôn khá vừa ý nơi này, bởi nó vô cùng thích hợp để tập lái xe.
Nhưng mà—-
Hắn không ngờ rằng, con đường rộng thênh thang không bóng người này lại bị Dung Niên biến thành đường đua.
“Niên, Niên Niên!!”
Đánh võng các thứ, lại còn nghiêng ngả chệch ra khỏi phân làn, khiến Lục Cận Ngôn phát điên, hắn cảm thấy như đang bị ô tô đâm.
Người nào đó không biết say xe là gì, hiện tại bị xóc đến mức dạ dày đảo lộn, sắc mặt xanh mét.
Bản thân Dung Niên lại chẳng ảnh hưởng nửa chút, tuy là đang lái xe bốc như phim hollywood, nhưng biểu tình của cậu lại rất bình thản!
Bàn tay nhỏ nắm chặt vô lăng, nhưng vẫn bỏ ra chút lực chú ý, mở miệng trấn an Lục Cận Ngôn: “Đừng sợ, không ngã được đâu.”
Đi trọn hai vòng.
Dung Niên hưng phấn đến mức đỏ cả mặt, nhìn qua trông tràn đầy sức sống.
Lục Cận Ngôn bị văng đến nỗi muốn nôn mà không nôn được, nhịn đến bây giờ một chữ cũng chưa nói, hắn mở cửa xe ra, lập tức ngồi xổm xuống bụi cỏ ven đường.
“Lục Cận Ngôn.”
Dung Niên thấy hắn ngồi xổm bên vệ đường, cũng đi tới ngồi cùng hắn.
“Ngài bị sao thế?” Cậu cất sự vui sướng vừa nãy đi, lo lắng cầm lấy cánh tay Lục Cận Ngôn, bắt đầu suy đoán: “Ngài say xe ạ?”
Nghĩ đến khả năng này có thể xảy ra, khuôn mặt nhỏ của Dung Niên lập tức nhăn nhúm lại.
Vừa nãy cậu tự tin quá mức thì phải.
Lúc lái xe hình như hơi nhanh!
Quay lại xe lấy nước đưa cho Lục Cận Ngôn, Dung Niên bắt đầu tự trách bản thân.
“Xin lỗi, vừa nãy em chỉ nghĩ đến thú vui của bản thân mình.”
Thật ra, cậu bị anh hai ra lệnh không được chạm vào xe. Đây là lần đầu tiên cậu ngồi vào ghế điều khiển sau khi lệnh cấm ban hành.
Lục Cận Ngôn cầm lấy chai nước, uống hai ngụm.
Tuy rằng sắc mặt không đẹp cho lắm nhưng dù sao dạ dày cũng bớt khó chịu phần nào.
“Phù.”
Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn Dung Niên có chút thay đổi.
Nhìn trông ngoan như thế, tại sao lúc lái xe lại hoang dã vậy?
Chẳng trách Dung Trì không cho cậu lái, sau này hắn cũng sẽ không bao giờ đưa chìa khoá xe của mình cho cậu.
“Tôi không sao.”
Sợ bé con vẫn tự trách, sau khi Lục Cận Ngôn đứng dậy, hắn duỗi tay xoa đầu cậu, giải thích: “Không phải em lái xe có vấn đề, là do tôi ăn đồ hỏng, cho nên vừa nãy dạ dày không thoải mái.”
“Ngài nói điêu.”
Dung Niên không tin, cậu ôm chặt eo hắn, vùi khuôn mặt nhỏ vào lồng ngực hắn, rầu rĩ nói: “Chắc chắn là do ngồi lên xe em.”
Nhìn Lục Cận Ngôn khó chịu, cuối cùng Dung Niên cũng hiểu rõ trình độ lái xe của mình.
Cậu khịt khịt mũi, đảm bảo rằng: “Sau này em sẽ không bao giờ lái xe nữa!”
Lục Cận Ngôn nghe vậy, hắn nhướng mày, dứt khoát từ chối: “Không được, thi thoảng vẫn phải tự lái.”
Dung Niên lắc đầu, ngẩng khuôn mặt nhỏ trắng nõn lên, vẻ mặt vô cùng kiên định: “Không lái! Không bao giờ lái nữa!”
Đáy mắt Lục Cận Ngôn xẹt qua một tia gian xảo, cúi đầu nhỏ giọng thì thầm vào tai cậu: “Niên Niên, tôi thích cưỡi lên em trong khi em đang lái xe vào ban đêm.”
Dung Niên: “....”
Khuôn mặt nhỏ của Dung Niên ngây ra như phỗng, ánh mắt nhuốm đầy vẻ mê man.
Vài giây sau.
Dung Niên mới ngộ ra được hàm ý trong câu, khuôn mặt nhỏ ngây ngốc chợt hồng lên một mảnh.
Lái xe kia cùng với lái xe này.....
Lục Cận Ngôn cố ý!
Hai cái xe này không giống nhau.
Trêu cho cảm xúc của Dung Niên xoay vòng vòng, Lục Cận Ngôn cúi đầu hôn nhẹ lên trán cậu, kéo cậu vào xe.
“Lần này để tôi lái.”
Lục Cận Ngôn mở cửa xe cho cậu, rồi tiếp tục nhoài người ra thắt đai an toàn cẩn thận: “Ngồi yên, để tôi đưa em về.”
Không phải về Dung gia mà là về Phong Viên.
Mặc Mặc vẫn đang ngồi ở nhà chờ Dung Niên đấy.
Đưa người đến khu chung cư, Lục Cận Ngôn đoán chắc Dung Trì sắp tới đón cậu rồi vì vậy không đi lên tầng nữa.
Sau khi hắn rời đi không lâu, quả nhiên Dung Trì tới gõ cửa phòng Dung Niên.
Mặc Mặc đang rúc mình trên sô pha chơi game cùng Dung Niên, nghe thấy tiếng gõ cửa, ánh mắt vẫn chung thuỷ dính chặt vào màn hình không rời một ly.
“Mặc Mặc, em ra mở cửa đi, anh phải đánh chết tên đứng đối diện đã.”
Mặc Mặc gật đầu, nhảy ra khỏi sô pha, xỏ dép lê đi mở cửa.
“Anh Dung Trì.”
Nhìn người đứng trước cửa, Mặc Mặc cười tủm tỉm chào hỏi.
“Niên Niên đâu?”
Dung Trì thấy nhóc mở cửa, vừa đi vào trong vừa hỏi.
“Anh Dung Niên đang chơi game.” Mặc Mặc báo cáo.
Dung Trì bước vài bước tới, ngồi xuống ghế sô pha.
Đang định mở miệng hỏi bao giờ cậu chơi game xong, đã thấy em trai ngồi bên cạnh ngẩng khuôn mặt nhỏ rủ rũ lên, nói: “Em thua rồi.”
Trận địa thuỷ tinh của cậu bị kẻ địch phá tan.
Dung Trì bóp bóp khuôn mặt nhỏ, buồn cười nói: “Một ván game thôi mà, có vậy mà cũng buồn hử?”
Cười em trai mình xong vẫn không quên dỗ: “Được rồi, đợi có thời gian thì anh sẽ chơi cùng em, đến lúc đó chắc chắn em sẽ thắng.”
Nghe thấy anh hứa hẹn, lúc này Dung Niên mới vui vẻ trở lại.
Trên Wechat, Cư Tử Dật nói hôm nay anh sẽ trở về.
Cho nên, Dung Niên bảo anh hai ngồi ở sô pha chờ một lát, còn mình thi đi ra phòng cho khách, sắp xếp lại đồ đạc mà Mặc Mặc mang đến.
Dọn dẹp xong, cậu mới dắt tay Mặc Mặc, cùng anh hai bước chân ra khỏi cửa.
Không lâu sau.... tại Dung gia.
Ông nội biết sau khi dùng bữa chiều xong là Mặc Mặc phải về nhà, vì vậy bảo phòng bếp chuẩn bị thêm không ít đồ ăn.
Tranh thủ lúc đồ ăn vẫn chưa bưng lên, Dung Niên bắt đầu nhắn Wechat cho Cư Tử Dật.
“Cư Cư. Cậu và Đàm Hạ về đến nhà chưa?”
“Vừa về chưa được một tiếng. Hạ Hạ vẫn chưa muốn về, tớ không yên tâm để anh ấy ở ngoài một mình cho nên nhì nhằng mãi mới lôi anh ấy về được.”
Cư Tử Dật gửi tin nhắn này xong, lại gửi thêm một cái nhãn dán.
Khóc lóc jpg/
Dung Niên nhìn hắn than khóc nửa ngày, trả lời: “Đừng khóc nữa, đợi lát nữa tớ dẫn Mặc Mặc tới chỗ cậu.”
Cư Tử Dật: “Heo gật đầu jpg/”
Hai người tám nhảm vài câu, đang định chấm dứt cuộc đối thoại, Cư Tử Dật đột nhiên gửi một đống tin nhắn.”
“Đúng rồi, Hạ Hạ nói, không được nhắc tên anh ấy trước mặt anh trai cậu.”
Dung Niên khó hiểu: “Tại sao?”
Cư Tử Dật: “Hạ Hạ nói trước kia anh ấy xảy ra xung đột ngoài ý muốn với anh trai cậu, anh cậu không muốn nhìn thấy Hạ Hạ.”
Cư Tử Dật liên tục dặn dò.
Cuối cùng, Dung Niên chỉ có thể trả lời: “Được rồi, tớ sẽ không nhắc tên anh ta trước mặt anh hai.”
Cậu nhớ rõ trông Đàm Hạ như bông hoa sen tinh khiết, còn tính tình của anh hai cũng rất tốt, theo lý mà nói, hai người hẳn là không có xích mích lớn tới nỗi không thể nhắc tới tên chứ nhỉ.
Nhưng dù sao cũng đồng ý với bạn mình rồi, tuy trong lòng ngập tràn hoang mang nhưng Dung Niên quyết định vẫn sẽ không nhắc tới Đàm Hạ trước mặt anh hai.
Sau khi ăn xong.
Ông nội hết nhìn Dung Niên rồi lại nhìn Mặc Mặc, thở dài: “Cả hai đứa có thể ở lại trong nhà thì tốt rồi.”
Có lẽ là do ông đã có tuổi cho nên luôn muốn trong nhà rộn ràng một chút.
Dung Niên ngoan ngoãn ôm ông: “Chờ một khoảng thời gian nữa là chúng ta quay về đảo rồi, cháu sẽ ở cạnh ông lâu thiệt là lâu.”
Ông nội đã mời tất cả mọi người trong phòng thí nghiệm, cho nên hành trình quay về đảo chắc chắn là không thể tránh.
Đến lúc đó, kỳ động dục phải giải quyết sao bây giờ....
Đành đi bước nào hay bước ấy vậy.
Mắt thấy thời gian không còn sớm, Dung Trì gọi em trai: “Đi thôi, để anh đưa hai đứa đi.”
Dung Niên vội vàng đứng dậy, dẫn Mặc Mặc ngồi vào trong xe.
Trên đường đi.
Dung Niên ngồi ở ghế phụ, nhàm chán nằm nhoài ra ôm gối.
Có lẽ là do thời tiết có chút ngột ngạt, Dung Trì một bên lái xe, một bên duỗi tay kéo cà vạt, để dễ dàng hô hấp hơn.
Ngay lúc cà vạt được kéo lỏng, Dung Niên vừa liếc qua liền lập tức ngẩn người.
“Anh Hai, cổ anh bị sao vậy?”
Chỗ xương quai xanh trên cổ Dung Trì có đan một cái băng cá nhân, vốn dĩ nó bị áo sơ mi che khuất, nhưng vừa rồi kéo cà vạt làm áo bị trễ xuống đôi chút.
Cho nên băng cá nhân cứ như vậy mà lộ ra ngoài.
“Anh bị thương ạ?” Dung Niên nhìn chằm chằm băng cá nhân, giọng điệu pha chút khẩn trương.
Sắc mặc Dung Trì cứng lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ tự nhiên,
“À! Không cẩn thận bị chó cắn thôi.”
“Chó??”
Dung Niên ngây người, có thể cắn được anh hai, rốt cuộc con chó ấy hung mãnh tới mức nào chứ?
Phải biết rằng, anh hai cậu là một tay quyền anh lâu năm!
“Nãy anh nói đùa thôi.” Có lẽ cảm thấy lý do này quá vớ vẩn nên Dung Trì sửa lại lời: “Không may va phải chỗ nào đấy cho nên bị thương nhẹ, đừng lo, hai ngày là khỏi ấy mà.”
Dung Niên cau mày: “Sau này anh hai phải cẩn thận vào đấy, tránh tự làm mình bị thương.”
“Được, anh biết rồi.”
“Anh cam đoan, sau này sẽ không để mình phải dán băng cá nhân thêm một lần nào nữa.”
“Ừm!”
Hai người vừa đi vừa nói, bất tri bất giác đã đến nơi.
Dung Trì đang định đi lên nhìn qua, bỗng trên màn hình điện thoại hiện ra tin nhắn Wechat của Cư Tử Dật.
“Tớ nhìn thấy cậu rồi! Cậu cùng Mặc Mặc cứ tự nhiên mà vào.”
Giọng điệu này, hình như có chút gì đó dè dặt anh hai cậu thì phải.
Dung Niên thấy vậy, đành nắm tay Mặc Mặc đang khoác balo, đối diện với Dung Trì nói: “Anh hai, em với cả Mặc Mặc tự đi vào được.”
“Vậy tối nay em cũng ở lại đây luôn?” Dung Trì hỏi
Dung Niên nghĩ nghĩ, ngày mai còn phải đi xem đom đóm với Lục Cận Ngôn, trước mắt, Cư Cư vừa hay có thể làm bia đỡ đạn cho cậu.
“Đúng thế, hai ngày tới em sẽ ở đây.”
“Được rồi, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.”
Dung Trì dặn dò vài câu, duỗi mắt nhìn cả hai đi vào rồi mới trở lại xe, xoay vô lăng rời khỏi tiểu khu.
Tầng hai.
Người đang đứng cạnh rèm che lặng lẽ nhìn chiếc xe rời đi, trong mắt xẹt qua bóng người.
“Niên Niên! Mặc Mặc!”
Cư Tử Dật nhìn thấy hai người bọn họ, ngay lập tức vụt tới, sau đó trực tiếp bế bổng Mặc Mặc lên, có ý định nâng nhóc lên cao.
Nhưng còn chưa tới đỉnh đầu, anh thả lỏng cổ tay theo bản năng, sau đó chẳng những không thể cử động được mà còn suýt quăng ngã cháu ngoại bé bỏng.
“Mặc Mặc sao cháu nặng vậy?”
Cư Tử Dật hậm hực đặt Mặc Mặc xuống đất, phàn nhàn một chút về cân nặng của cháu ngoại bé bỏng.
Mặc Mặc khịt mũi: “Không phải do cháu nặng mà là do cậu tự tưởng tượng!”
Hai cậu cháu mồm năm miệng mười, Dung Niên buồn cười nhìn họ, thi thoảng còn phát tiếng khúc khích.
Đang đùa giỡn.
Chỗ cầu thang chợt xuất hiện một người.
Là Đàm Hạ mặc chiếc áo thun màu trắng cùng quần dài.
Bộ trang phục ấy, Dung Niên liếc mắt một cái là nhận ra ngay tác phẩm của Cư Tử Dật.
Gã bước vài bước tiến tới, ánh mắt chỉ dừng lại trên người Mặc Mặc vài giây rồi chuyển tầm nhìn lên mặt Dung Niên.
Dung Niên cảm thấy có vẻ gã định nói gì đó với mình, nhưng mà——
Lại không muốn nói.
Cư Tử Dật đứng đối diện thấy vậy, không tim không phổi nói đề tài mới.
“Niên Niên, cậu cùng Lục Cận Ngôn như nào rồi?”
Trong lúc anh đi chơi, Cư Tử Dật đoán chắc hai người hẳn là không thể tách rời nhau được, vậy mấy ngày này hẳn là phải có chút tiến triển đúng không?
Dù sao thì Lục Cận Ngôn cũng ăn Niên Niên của bọn họ không ít lần.
Đến bây giờ vẫn chưa có nửa hành động gì, ngay cả danh phận cũng không cho Niên Niên một cái, quá là khốn nạn!
Cư Tử Dật không biết nội tình, một chút cũng không, anh chỉ muốn bạn mình có danh phận, nhưng thật ra người từ trước đến sau không có danh phận mới chính là Lục Cận Ngôn.
Niên Niên của bọn họ mới chính là người cá tra nhất hệ mặt trời.
“Tớ cùng Lục Cận Ngôn vẫn ổn.”
Dung Niên nghĩ tới ngày mai còn được đi xem đom đóm, trên mặt không nhịn được lập tức hiện ra nụ cười.
Cậu quyết định rồi, lúc xem đom đóm thì sẽ ám chỉ Lục Cận Ngôn một chút!
Sau đó, một thời gian dài thử nghiệm như vậy, Lục Cận Ngôn có bị cậu quyến rũ hay không.
“Hai người.... haiz.”
Cư Tử Dật thấy cậu vẫn còn lộ lúm đồng tiền được, một chút cũng không buồn, anh khẽ thở dài.
Dung Trì ghét Lục Cận Ngôn như vậy, nếu anh mà biết chuyện của bọn họ, có lẽ anh sẽ tức đến nổ tung.
Sao Niên Niên lại không có tí cảm giác nguy hiểm như vậy chứ!
Ở chỗ của Cư Dật nửa ngày, cuối cùng Dung Niên được Lục Cận Ngôn lái xe đến đây đón đi.