Sau khi ra khỏi sân bay, ba người lập tức gọi taxi.
“Cư Cư, nếu lát nữa gặp phải người nhà tớ thì cậu có thể che chắn Lục Cận Ngôn giúp tớ được không?” Trên xe, Lục Cận Ngôn ngồi ghế sau cùng với Dung Niên để cho Cư Tử Dật ngồi một mình ở ghế phụ.
Cư Tử Dật nghe vậy, anh quay đầu nhìn Lục Cận Ngôn rồi lại nhìn Dung Niên, chậc lưỡi nói: “Niên Niên, cậu cảm thấy thân hình của tớ có thể che cho hắn sao?”
Anh không cao như Đàm Hạ, còn chưa kể Lục Cận Ngôn cao hơn Đàm Hạ bao nhiêu!
Dung Niên ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn Lục Cận Ngôn.
Với cái cơ thể cao lớn của Lục Cận Ngôn, quả thực là.... rất khó che chắn.
“Vậy thôi.” Cậu từ bỏ nói: “Anh hai cùng với mọi người đều đi ăn cơm hết rồi, hẳn là không còn ai ở lại đâu.”
Mong là không có người nào xuất hiện ở chỗ dì hai chuẩn bị cho cậu.
Đường không xa, rất nhanh xe đã đến địa điểm cần đến. Dung Niên trả tiền cho tài xế rồi kéo Lục Cận Ngôn xuống xe.
Lúc này bọn họ đã vào trong đảo, ven biển đảo có rất nhiều cây xanh. Không khí pha lẫn mùi nước biển làm cho Dung Niên cực kỳ yêu thích.
“Lục Cận Ngôn, hòn đảo này rất đẹp.” Dung Niên hưng phấn giới thiệu với hắn: “Có mấy chỗ em rất thích, đợi khi nào rảnh em dẫn ngài đi.”
Lục Cận Ngôn gật đầu, tuỳ ý để cậu dắt tay mình.
Cư Tử Dật đi bên cạnh, một bên yên lặng ăn cơm chó, một bên cầm điện thoại tán dóc với Đàm Hạ.
“Hạ Hạ, anh thực sự không tới sao?”
“Không?”
“Khóc chít chít jpg/ tôi phải ở đây đến khi làm xong nghiên cứu, như vậy thì một khoảng thời gian nữa tôi sẽ không được nhìn thấy anh.”
“Không sao hết, tôi gọi video cho cậu.”
“Nhưng mà nhìn qua video không giống nhìn tận mắt. Giờ anh ở nhà một mình, có khi lại giống lúc trước, không thèm ăn cơm, cũng không ngủ đúng giấc, không.....”
Anh lải nhải một đống thứ, cuối cùng Đàm Hạ chỉ trả lời: “Cậu còn nhớ hay không, cậu từng nói với tôi cậu là trai thẳng?”
Cư Tử Dật sững người, sau khi lấy lại tinh thần, anh liền bạch bạch gõ chữ: “Đúng vậy, tôi là trai thẳng!!!! Cho anh tuyệt đối không được nghĩ linh tinh, đừng cảm thấy tôi là người xấu có ý định quấy rối anh, đơn giản là tôi cảm thấy anh khá tốt cho nên mới sống cùng anh! Như những người anh em với nhau, anh hiểu chứ!”
Anh hì hục gõ một đống chữ, vẻ mặt khẩn trương đến biến sắc.
Vốn dĩ Dung Niên đang nắm tay với Lục Cận Ngôn cũng bị biểu tình của anh dọa sợ: “Cư Cư, mặt cậu bị co giật à?”
Cư Tử Dật đang đắm chìm trong chuyện thẳng hay không thẳng, nghe thấy lời Dung Niên nói, anh phản ứng chậm mất mấy giây: “Niên Niên, cậu thử nói xem tớ có phải trai thẳng hay không?”
Dung Niên: “....”
Trên trán Dung Niên ngập tràn dấu hỏi chấm, đây là câu hỏi kỳ quái gì vậy.
“Cậu nói nhanh lên, tớ có giống trai thẳng hay không?” Cư Tử Dật lo lắng hỏi.
Trong khoảng thời gian anh chăm sóc Đàm Hạ, có một số chuyện đã xảy ra. Anh biết Đàm Hạ bị đám đàn ông quấy rối, suýt chút nữa bọn chúng đã thành công, chuyện này vẫn luôn là bóng ma trong tâm Đàm Hạ.
Cho nên, để Đàm Hạ có thể yên tâm ở nhà mình. Cư Tử Dật thi thoảng lại nhấn mạnh: Tôi là trai thẳng.
Thiếu mỗi viết bốn chữ này lên trán.
Dung Niên bị anh hỏi, cậu hơi do dự: “Thẳng, thẳng ha?”
Giọng điệu tràn ngập vẻ không chắc chắn.
Nếu là trước kia, Dung Niên cam đoan rằng anh là tên trai thẳng chính hiệu, bởi vì ngày nào anh cũng bảo thích chị gái nọ, xem video cũng chỉ xem của chị ấy.
Nhưng từ sau khi Đàm Hạ xuất hiện, Dung Niên lập tức cảm thấy cơ hữu* của mình thật thẳng, thẳng đến mức sắp cong vẹo luôn rồi.
*Cơ hữu: bạn thân là nam.
Cư Tử Dật nghe giọng điệu hoài nghi của cậu, vẻ mặt anh càng buồn bã hơn.
“Thôi, để tớ giải thích cho Đàm Hạ sau.” Cư Tử Dật nói: “Hai người tiếp tục dắt tay nhau đi, không cần để ý đến tớ.”
Thật ra Dung Niên vẫn muốn giúp anh giải quyết ưu phiền, nhưng Cư Tử Dật chỉ nói nửa chừng, Dung Niên lại không rõ chuyện giữa anh với Đàm Hạ cho nên chẳng giúp được gì.
Đương lúc nói chuyện, ba người đã đi đến phía Tây hòn đảo.
“Đằng kia là nơi em ở đấy.” Dung Niên chỉ vào một hướng rồi nói với bọn họ.
Trước khi đến đây, dì hai cũng đã kể lại kỹ càng tỉ mỉ chi tiết cho Dung Niên về chỗ ở mà cô sắp xếp.
Hơn nữa, để cho đứa cháu ngoại yêu quý của mình có thể đến đảo sớm sớm một chút, dì hai còn quay video, chụp lại toàn cảnh nơi ăn chốn, ngoại cảnh và bên trong ở cho cậu xem.
Người thân trên đảo, Dung Niên cũng đã gặp qua hồi còn là ấu tể.
Khi còn là ấu tể, Dung Niên trắng trắng mềm mềm, đôi mắt tròn xoe ướt dầm dề túm chặt quần người khác, cất tiếng nói ngây ngô muốn được ôm một cái.
Vừa ngoan vừa không sợ người lạ.
Lúc chưa biến ra được đôi chân, bé con sẽ ôm cái đuôi nhỏ, nước mắt rơi lộp bộp, giọng nói bi bô lộn xộn kèm theo tiếng khóc nức nở: “Sao Niên Niên không có chân, huhuhu, Niên Niên muốn có chân.”
Dáng vẻ nhỏ nhắn kia quả thực khiến người ta dễ thương đến mềm cả tim gan.
Chỉ một thời gian ngắn sống trên đảo, bé Niên Niên đã thành công nhận được sự yêu thương đến từ toàn bộ thành viên trong họ hàng!
Cũng chính vì như vậy, năm đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn đã làm cho toàn bộ họ hàng tính cả Dung Trì nổi điên, cùng nhau tạo ra một vụ tai nạn trên biển.
Nói là tai nạn trên biển nhưng sau khi cuốn những người đó xuống đáy biển, thủ đoạn trả thủ của bọn họ tàn nhẫn hơn trên biển nhiều.
“Chúng ta cứ đi qua đó thôi.” Dung Niên kéo cánh tay Lục Cận Ngôn, nhất quyết đòi đi sang bên kia.
Cư Tử Dật một bên chơi điện thoại, một bên đi theo.
Lục Cận Ngôn mặc trang phục giản dị kết hợp với mũ cùng kính râm, quả thực là khác với hình tượng ngày thường một trời một vực.
Dung Niên rất thích bộ quần áo này, điều đó được thể hiện rất rõ ở đôi mắt xinh đẹp kia, nó vẫn luôn sáng lấp lánh kể từ khi nhìn thấy hắn.
Chỗ dì hai chuẩn bị vừa lớn vừa đẹp. Đi thêm một đoạn về phía sau là nơi bọn họ nghỉ chân, càng thêm an toàn.
Trên đảo chủ yếu là đồng tộc nhà cậu hoặc một số người mà nhà cậu vô cùng tin tưởng.
Mọi người luôn sống trong hòa bình, trên đảo chưa từng phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, mỗi khi gặp nhau là lại nở nụ cười, đều xuất phát từ sự chân tình.
“Đây là phía ngoài cùng, ngày nào cũng có người đi tuần tra. Thế nên trên đảo cực kỳ an toàn.” Dung Niên nói: “Mọi người ai cũng rất tốt.”
Cư Tử Dật một bên nghe câu nói, một bên chụp tanh tách mấy tấm gửi cho Đàm Hạ.
“Nơi này thực sự vô cùng đẹp! Hơn nữa Niên Niên còn nói người trên đảo rất tốt, anh thật sự không suy nghĩ lại sao? Tôi cũng có thể giấu anh giống như Dung Niên giấu Lục Cận Ngôn mà.”
Có thể là do anh luôn miệng mời cho nên Đàm Hạ không từ chối dứt khoát như lần đầu.
“Nói sau đi, để tôi nghĩ kỹ.”
“Ừm!”
“Phù.” Dọc đường đi không gặp bất kỳ người quen nào, Dung Niên nhẹ nhàng thở ra: “Anh hai với cả mấy người chỗ dì hai đều không ở đây.”
Nơi Dung Niên ở là một căn phòng độc lập có sân và nhìn được ra biển.
Cửa chính không khoá, có lẽ dì hai nghĩ hôm nay cậu sẽ ở lại đây luôn cho nên cố ý không khoá.
Bước vào trong, Dung Niên quen cửa quen nẻo đi vào huyền quan, từ chỗ dì hai thích cất chìa khoá nhất lấy ra một chùm(chìa khoá).
Nơi này có vài phòng ngủ, phòng ngủ của Dung Niên khỏi phải nói cũng biết là căn phòng có ánh sáng cùng với tầm nhìn tốt nhất kia.
“Được rồi bạn trai, giờ ngài an toàn rồi!” Dung Niên dõng dạc nói.
Vừa rồi cậu dẫn Cư Tử Dật sang phòng bên cạnh, còn bản thân thì cùng Lục Cận Ngôn đi vào phòng ngủ, còn cẩn thận khoá trái cửa.
Lục Cận Ngôn nhìn bé con khẩn trương suốt cả quãng đường giờ mới được thả lỏng, sắc mặt dần tốt lên.
“Ừm, cảm ơn Niên Niên bảo vệ anh an toàn đến tận đây.” Khoé môi hắn nhẹ nhàng cong lên, ôm bé con đang ngây người nhìn mình vào trong lồng ngực.
Dung Niên thực thích bộ trang phục nghỉ dưỡng này của hắn, nhìn qua trông trẻ hơn vài tuổi.
Đặc biệt là mái tóc hàng ngày được chải chuốt cẩn thận giờ lại bị mũ làm cho lộn xộn. Khiến cho khuôn mặt kia lộ ra vẻ tuấn mỹ khác thường.
“Ngài thật dễ nhìn.”
Dung Niên không nhịn được ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, trong mắt ngập tràn vẻ ngưỡng mộ khen hắn.
Lục Cận Ngôn nhéo mặt cậu: “Ngoan, may thay em là phường nhan khống*.”
*Phường nhan khống: hội những người yêu thích cái đẹp.
Càng may hơn, cậu lại thích khuôn mặt này của hắn.
Bằng không, Lục Cận Ngôn cảm thấy nếu muốn tóm cậu về nhà thực sự là vô vọng.
Dung Niên hiểu hắn có ý gì, cậu lập tức phản bác: “Em thích ngài, chẳng liên quan đến việc em có nhan khống hay không.”
Cậu nhấn mạnh: “Em không chỉ thích mỗi mặt ngài thôi đâu!”
Lục Cận Ngôn vâng vâng dạ dạ, tốt tính bổ sung thêm: “Em thích cả cơ thể của anh nữa.”
Khuôn mặt nhỏ Dung Niên đỏ bừng lên.
Những lời bạn trai nói quả thực không thể chối cãi.
Hai người ở trong phòng dính nhau một lát, trước khi Dung Niên rời đi, cậu còn bị đẩy ngã xuống giường.
Lục Cận Ngôn vén áo cậu lên để nhìn cái bụng nhỏ mềm mại, cố tình bày ra giọng điệu tủi thân: “Bây giờ em đi ra ngoài, chưa biết khi nào sẽ trở về. Anh một mình ở đây đau khổ chờ em, dù sao cũng phải để anh chấm mút cho đã chứ.”
Dung Niên cuống cuồng đẩy hắn ra, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đừng nói như thể mình khổ lắm! Em sẽ về sớm thôi, khi nào về sẽ mang đồ ăn cho ngài.”
Lục Cận Ngôn không mảy may dao động, tiếp tục nhéo cái bụng mềm mại, nghiêm túc bán thảm: “Mình anh nơi đây chăn đơn gối chiếc, không có em bên cạnh bầu bạn, còn đáng sợ hơn, nếu anh hai em mà phát hiện, cậu ta chắc chắn sẽ...”
Cuối cùng Dung Niên vẫn bị lời nói của hắn làm cho sa ngã.
“Thôi được rồi, ngài hôn nhanh lên, hôn xong là phải cho em ra ngoài đấy.” Cậu không giãy dụa nữa, ngoan ngoãn phơi ra cái bụng nhỏ mềm mại.
Một trong những sở thích xấu xa của Lục Cận Ngôn chính là trồng dâu tây lên bụng nhỏ.
Sau khi hai người xác định quan hệ yêu đương, Dung Niên cảm thấy sở thích xấu xa của Lục Cận Ngôn càng ngày càng nhiều.
Hơn nữa, nó đang dần phát triển theo hướng không cần mặt mũi.
Tóm lại là trước khi vẫn chưa xác định quan hệ yêu đương, quả thực thiết lập nhân vật đang sụp đổ từng ngày.
“Thật ngoan.”
Lục Cận Ngôn trầm giọng khen, sau đó tiếp tục cúi đầu mút cái bụng nhỏ trắng nõn.
“Ngứa... ngài hôn nhanh lên đi.”
Dung Niên đẩy đẩy đầu hắn, có ý định trốn thoát.
Nhưng căn bản giá trị vũ lực của hai người không nằm trên một đường thẳng, cuối cùng ngoại trừ bụng nhỏ Dung Niên, ngay cả phần thịt mềm phía dưới thắt lưng cũng bị bắt nạt, lưu lại một đống dấu răng.
Sau khi xoa bé con trong lồng ngực đến nhàu nhĩ, Lục Cận Ngôn mới cảm thấy thỏa mãn.
Lục Cận Ngôn lại đi tìm quần áo cho cậu thay, xong hắn xoa xoa đầu nhỏ của cậu: “Được rồi, em ra ngoài đi, nhớ về sớm một chút.”
Dung Niên phồng khuôn mặt nhỏ, bị bắt nạt đến nỗi tức thành con cá nóc nhỏ.
“Lần sau ngài còn làm như thế là á em không mang đồ ăn cho ngài nữa đâu, để cho ngài đói bụng.”
Chút uy hiếp kia đi kèm với giọng điệu mềm mại quả thực là chả có tác dụng răn đe gì cả.
Nhưng Lục Cận Ngôn vẫn giả bộ sợ hãi, đã vậy lại còn chả có tí hối cải nào nói: “Vâng vâng vâng, lần sau không thế nữa.”
Đổi sang phương pháp bắt nạt mới thôi.
Dung Niên túm lấy bộ quần áo mới thay, ra khỏi cửa tìm Cư Tử Dật phòng bên.
Cư Tử Dật ngây ngốc nhìn bộ quần áo trên người cậu.
“Ông đệt, mới hành sự được mấy phút mà Lục Cận Ngôn đã xong rồi hả?!”
Dung Niên: “.....”
Dung Niên phản ứng chậm mất mấy giây rồi mới hiểu anh có ý gì.
“Tớ thay quần áo không phải vì chuyện ấy!?”
Dung Niên mang vẻ mặt trách cứ nhìn bạn tốt: “Cư Cư, trong đầu cậu đang nghĩ cái gì vậy? Sao lại nhiều rác như thế!”
Cư Tử Dật: “?”
Trong đầu tớ toàn rác? Vậy lúc trước ai nói với tớ là thèm cơ thể Lục Cận Ngôn?