Trên bách khoa toàn thư về sinh lý người cá viết, nếu có bạn đời ở bên cạnh an ủi thì tình trạng kỳ động dục của nhân ngư sẽ càng tốt lên.
Sẽ không giống như cậu, dục vọng lần sau mạnh hơn lần trước, hơn nữa tần suất cũng ngày càng nhiều.
Lục Cận Ngôn nghe cậu nói về tình huống khác thường của mình, cũng nhíu mày.
“Niên Niên, có muốn đi gặp bác sĩ không?”
Hắn hỏi xong, lại bổ sung thêm: “Trên đảo có bác sĩ chuyên khám bệnh cho nhân ngư không?”
Dung Niên suy nghĩ: “Trên đảo không có, nhưng trong biển có.”
Bác sĩ nhân ngư trong biển cực kỳ giỏi, trước kia người nọ từng khám bệnh cho cậu. Chỉ là rất khó gặp.
Vốn dĩ Lục Cận Ngôn còn định đưa cậu đi gặp bác sĩ, kết quả bác sĩ này lại ở dưới biển....
“Vậy anh mang theo thiết bị lặn rồi đi cùng em?” Lục Cận Ngôn nói ra biện pháp ứng phó.
Dung Niên lắc đầu: “Không cần.”
Lục Cận Ngôn ngây ra: “Em không muốn anh đi cùng hay không muốn anh đeo thiết bị lặn?”
“Không cần anh đeo thiết bị, mấy cái dụng cụ kia quá nặng, khi xuống biển chẳng thoải mái chút nào.”
“Nhưng không mang theo nó thì anh không xuống được biển.” Lục Cận Ngôn kiên nhẫn nói: “Niên Niên, mặc dù anh biết bơi nhưng không cách nào hô hấp dưới biển trong một khoảng thời gian dài được.”
“Em biết.”
Dung Niên vừa nói vừa vòng tay ôm cổ hắn, khuôn mặt nhỏ nóng rực cọ lên người hắn: “Em có biện pháp giúp anh thở trong nước.”
Biện pháp cụ thể là gì cậu còn chưa kịp nói, Lục Cận Ngôn đã không nhịn được làm cậu thỏa mãn thêm lần nữa.
Chờ đến khi tỉnh lại đã là nửa đêm.
Lục Cận Ngôn nhìn khuôn mặt say giấc của bé con nằm trong lồng ngực, mi tâm nhíu chặt.
Nếu cứ tiếp tục tần suất này thì chắc chắn cơ thể Dung Niên sẽ không chịu được.
Nhưng hắn vẫn muốn, muốn nhiều hơn nữa, dù có ảnh hưởng đến cơ thể cũng bằng lòng.
Mang trong mình nỗi lo âu, đêm nay Lục Cận Ngôn cũng không được ngủ ngon giấc.
Ngày hôm sau.
Sau khi Dung Niên tỉnh lại, cậu mơ mơ màng màng bị Lục Cận Ngôn dỗ nói nốt chuyện dang dở ngày hôm qua.
“Viên ngọc trai.”
Dung Niên ngẩn ngơ, chợt nhận ra hắn muốn hỏi cái gì, bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve cơ bụng, một bên sờ một bên mềm mại nói: “Ông nội có một viên ngọc trai. Con người cầm viên ngọc trai ấy là có thể tự do hoạt động dưới biển.”
Lục Cận Ngôn nghe vậy, tức khắc nổi lên lòng hiếu kỳ đối với viên ngọc trai: “Còn có loại ngọc trai như vậy.”
Mang theo người là không sợ nước, cái này cũng được xem như là môt bảo vật.
Dung Niên gật đầu, thuận miệng nói: “Là ngày trước ông nội cố ý tìm cho baba.”
Vừa dứt lời, bé con lập tức sửng sốt.
Cậu khẽ rũ mắt, cứng ngắc di chuyển đề tài: “Mình rời giường thôi, chờ lát nữa em đi gặp ông nội tìm ngọc trai.”
“Được.”
Lục Cận Ngôn thấy cậu né tránh, cũng phối hợp nói.
Dung Niên chống tay lên ngực hắn, đứng dậy rời khỏi giường, xong cậu nhìn cơ bụng mình vừa sờ qua, hâm mộ nói: “Lục Cận Ngôn, dáng người anh thật tốt.”
Cơ bụng đã đẹp, lại còn sờ sướng.
Lục Cận Ngôn nhéo mặt cậu: “Nếu không đẹp, thì sao có thể sắc dụ bé cá nhỏ ngốc nghếch như em.”
Dung Niên gạt tay hắn ra, tiếp tục chọc chọc cơ bụng: “Em cũng muốn.”
Lục Cận Ngôn chẳng cần nghĩ đã lập tức từ chối: “Không được đâu nha. Niên Niên cứ như bây giờ là đẹp nhất.”
Bụng nhỏ mềm mại, lúc ăn cơm xong còn nhô lên một cục, hôn lên quả thực không cần quá dễ chịu.
Dung Niên bị hắn từ chối, cậu duỗi chân đá người: “Bây giờ mới xấu! Anh chỉ không muốn để em tiêu diệt cái bụng này thôi!”
Lục Cận Ngôn thuận tay nắm lấy bàn chân trắng nõn, cúi đầu hôn lên cổ chân cậu.
“Ngoan, không nghịch.”
Đáy mắt hắn lộ ra ý cười: “Em đi lấy giúp anh viên ngọc trai, anh đưa em xuống biển gặp bác sĩ.”
Nói không nghịch, nhưng hai người vẫn ở trên giường vần nhau một lúc lâu rồi mới cùng nhau đứng dậy.
“Anh ở trong phòng chờ em, em đi lấy cơm sáng với ngọc trai cho anh.”
Trước khi đi, Dung Niên kiễng chân hôn lên khuôn mặt tuấn tú của Lục Cận Ngôn vài cái rồi mới rời đi.
Cậu vừa đi.
Sau khi Lục Cận Ngôn rửa mặt, chải chuốt lại cho bản thân mình xong, hắn ngồi xuống sopha, tiếp tục nhắn tin cho một dãy số chưa lưu.
“Tôi nhìn thấy địa chỉ ông gửi rồi. Đến lúc đó không gặp không về.”
“Không gặp không về, hy vọng chúng ta có thể trở đối tượng hợp tác tốt nhất.”
Đối phương trả lời rất nhanh.
Lục Cận Ngôn không tiếp tục trò chuyện với gã nữa, mà trực tiếp gọi điện thoại cho anh họ mình.
Chuông kêu rất lâu nhưng vẫn không có ai tiếp.
Lục Cận Ngôn một lần nữa nghe âm thanh không thể nối máy, nhưng hắn vẫn rất kiên nhẫn, tiếp tục gọi một cuộc khác.
Mãi tới cuộc gọi thứ mười, cuối cùng đối phương cũng đáp lại.
“Lục Cận Ngôn, có phải chú quên tôi bị cáu gắt sau khi dậy rồi đúng không?”
Ở đầu dây bên kia, giọng Lục Đinh Diệp khàn khàn, âm điệu thể hiện rõ y vừa trải qua những gì, khó có thể che dấu dục vọng.
Lục Cận Ngôn nghe thấy giọng nói của y, khóe môi hắn giật giật: “Anh họ, tối qua hầm cá hả?”
Lục Đinh Diệp: “?”
Lục Đinh Diệp bực bội nói: “Hầm cá gì cơ? Chú đang nói cái quỷ gì vậy?”
Lục Cận Ngôn: “.....”
Lục Cận Ngôn thấy ngay cả cái ám chỉ đơn giản nhất mà đối phương cũng không hiểu, hắn bỗng sửng sốt.
“Anh không biết hầm cá có ý gì à?” Hắn hơi kinh ngạc.
“Hầm cá không phải nhắc đến thực đơn à? Làm sao, chú thèm?”
Lục Cận Ngôn ngây người trước sự vô tri của anh họ.
“Tôi nhớ rõ lần trước anh bảo tôi đi điều tra thí nghiệm nhân ngư của Mael. Nếu tôi đoán không nhầm thì hẳn là do Dung Trì muốn tra, đúng chứ.”
“Phải.”
Lục Đinh Diệp nhíu hai hàng lông mày, xong y nhìn căn phòng trống trải, càng lúc càng khó chịu: “Tiếp tục điều tra chuyện đấy đi, có kết quả thì báo với tôi một tiếng.”
Lục Cận Ngôn tiếp tục hỏi: “Anh giúp cậu ta điều tra chuyện liên quan đến nhân ngư, chẳng lẽ anh không suy nghĩ gì sao? Thí dụ như, tại sao cậu ta lại muốn điều tra việc này?”
Lục Đinh Diệp thản nhiên nói: “Tôi có thể nghĩ tới được cái gì? Mấy cái thí nghiệm gì đó chắc là liên qua tới bé Dung Niên ha, chẳng phải nhóc ấy cũng làm mấy cái thí nghiệm sao?”
Lục Cận Ngôn nhàn nhạt nhắc nhở: “Cái Dung Niên làm là thí nghiệm hóa học.”
Lục Đinh Diệp không hứng thú với mấy cái thí nghiệm, y chỉ cười nhạt nói: “Gã đấy là Mael đúng không, chẳng lẽ gã thực sự làm thí nghiệm về nhân ngư?”
Y chưa từng nhìn thấy nhân ngư bao giờ, tuy rằng bản thân đang điều tra về nhân ngư nhưng y vẫn cảm thấy đây chỉ là một trò đùa.
Lục Cận Ngôn thấy y vẫn chẳng hay biết gì, hắn bỗng nổi lên lòng thương hại, cùng với cả cảm giác ưu việt khi biết được chân tướng trước y.
“Anh họ.”
Hắn tốt bụng nói: “Tôi vốn định rủ anh cùng đi gặp Mael.”
“Nhưng hiện tại, tôi cảm thấy trước khi gặp Mael, có một chuyện còn quan trọng hơn.”
“Chuyện gì?” Lục Đinh Diệp hỏi.
Lục Cận Ngôn khẽ cười, không nói nói thẳng cho y biết Dung Trì còn khoác áo vest*.
*khoác áo vest: Ngôn ngữ mạng bên Trung, tức là mình có hai ID(sử dụng cùng lúc), một cái là cái chính được nhiều người biết đến, cái còn lại được gọi là áo vest(tui cũng chẳng hiểu sao lại gọi là áo vest) na ná acc chính và acc clone.
Hắn nói: “Không vội, chuyện này có liên quan đến Dung Trì. Anh cứ cẩn thận quan sát cậu ta là sẽ biết sớm thôi.”
Nói xong, Lục Cận Ngôn dứt khoát cúp máy, bắt đầu mong chờ cảnh tượng anh họ hắn phát hiện ra thân phận của Dung Trì, không biết có bao nhiêu thú vị.
Nhưng mà, xét thấy anh họ hắn bỗng ngu đột xuất.
Hắn quyết định sẽ góp sức vào sự kiện này một phen.
Phía bên nhà ăn dì hai.
Sau khi Dung Niên ăn cơm xong, cậu muốn chờ ông nội để đi cùng ông.
Mẹ Dung bước tới khẽ chạm vào cánh tay cậu, ý bảo cậu đi theo.
Dung Niên ngoan ngoãn đứng dậy. Lúc cậu đi theo mẹ Dung thì dì hai ở cách đó không xa đang nhíu chặt mày.
“Ba à.”
Cô gọi ông cụ: “Niên Niên đi theo mẹ thằng bé ra ngoài rồi.”
Ông ngoảnh đầu nhìn, quả nhiên tâm trạng ăn uống dần biến mất, nhưng ông vẫn khuyên con gái: “Không sao hết, dù sao bọn họ cũng là mẹ con, lần thứ nhất phạm phải sai lầm, sẽ không tái phạm lại lần hai.”
Dì hai vẫn nhíu chặt mày, nhưng có ông cụ khuyên răn, cuối cùng cô vẫn không nói thêm cái gì.
Thấy sắc mặt cô vẫn không tốt lên, ông khẽ vỗ mu bàn tay của cô.
Mặc Mặc ngồi bên cạnh ông nội gặm móng gà, nhóc tò mò hỏi: “Ông ơi, ông là baba của dì ạ?”
“Đúng vậy.” Ông nội cười đáp lại nhóc.
Động tác gặm móng gà của Mặc Mặc thoáng dừng, nhóc giật giật đầu nhỏ, nửa ngày vẫn chưa xắp xếp được logic.
“Vậy tại sao anh Niên Niên lại gọi ông là ông nội? Không phải ông ngoại mới đúng sao?”
Ông nội nghe thấy lời này, giống như là được kéo về quá khứ, râu cũng vui đến mức vểnh lên.
“Lúc còn bé, anh Niên Niên của cháu học nói chuyện sẽ không gọi ông ngoại, thằng bé chỉ biết nói từ láy, cho nên ông đành nhận xưng hô ông nội này.”
Mà cha Dung năm đó là một đứa trẻ mồ côi, bên cạnh không có người thân.
Niên Niên gọi ông là ông nội cũng chẳng ảnh hưởng đến ai.
Mặc Mặc nghe vậy, nhóc mới bừng tỉnh đại ngộ*.
*Bừng tỉnh đại ngộ: chỉ tình huống bất chợt hiểu ra một chuyện mà trước nay luôn không hiểu.
Còn ông nội thì nheo mắt nhớ lại cảnh tượng lúc ấy Niên Niên gọi mình.
Khi đó Niên Niên vẫn là ấu tể đang tới thời kỳ học nói.
Ngày nào ông nội cũng đến trước mặt cậu, kiên nhẫn chỉ dạy: “Nào bé ngoan, gọi ông ngoại(姥爺: Lǎoyé).”
Ấu tể Niên Niên ngồi trong một cái phao bơi chuyên dụng để ngâm đuôi, nghe thấy giọng nói của ông nội, bé ngẩng khuôn mặt nhỏ trắng nhõn lên, nhả cái đuôi cá đang mút ra, bi ba bi bô nói: “Ông...nội!” (爺...爺: Yé...yé)
“Sai rồi, phải là ông ngoại.” Lúc đầu ông nội còn kiên nhẫn sửa lại cho cậu.
Nhưng bé Niên Niên ôm đuôi cá lại dùng ánh mắt mê man nhìn ông: “Ông...nội.”
Ông nội: “.....”
Ông nội vẫn chưa từ bỏ ý định: “Không đúng, gọi sai rồi. Lại lần nữa, ông ngoại.”
Bé Niên Niên cái hiểu cái không gật đầu: “Ông....nội!”
Ông nội: “Ông ngoại!”
Bé Niên Niên: “Này!”
“Này” xong, ông suýt chút nữa nhấc bổng bé con ngay tại chỗ, tra hỏi xem có phải bé cố ý hay không.
Nhưng bé Niên Niên ôm đuôi cá, mở to đôi mắt ướt dầm dề, vẻ mặt vừa ngây thơ vừa ấm ức.
Bé vẫn chỉ là một đứa nhóc mà thôi, thực sự không nghe hiểu người lớn dạy nói chuyện cho lắm.
Cũng không phải bé cố ý lên giọng với ông nội, đơn giản là bé không muốn học nữa nên mới “Này” một tiếng, tỏ vẻ kháng nghị.
Về sau, ông nội phát hiện bé ngoan nhà mình mỗi khi gọi người khác đều dùng từ láy.
Baba, mama, anh hai(ca ca).
Ông ngoại cũng bất đắc dĩ thành ông nội.
Ký ức đột ngột kết thúc, nhớ lại lúc Niên Niên còn là ấu tể, đáy mắt ông ngập tràn hoài niệm.
Ông không kiềm được ngoảnh đầu lại nói chuyện với dì hai: “Thấm nhi, con nói xem, nếu sau này Niên Niên có em bé, liệu có giống lúc Niên Niên còn nhỏ không nhỉ?”
Dì hai nghe vậy lập tức gật đầu cười: “Chắc chắn rồi. Đừng nói Niên Niên, nếu tương lai Dung Trì có em bé, cũng sẽ rất đáng yêu.”
Ông nội đồng tình: “Chưa biết bao giờ tụi nhỏ mới sinh em bé đây.”
“Không vội.” Dì hai tự tin nói: “Ba à, chẳng mấy nữa đâu.”
“Năm nay Trì Trì với Niên Niên đều ở trên đảo tìm bạn đời, đến ngày này sang năm có khi lũ trẻ cũng bò trên cát chơi với nhau rồi cũng nên.”
Nghĩ đến lũ trẻ trắng trắng mềm mềm bò qua bò lại trước mặt hoặc là dáng vẻ ôm đuôi cá mút chùn chụt, trên mặt ông nội với dì hai không khỏi hiện lên vẻ chờ mong