Bế Quan Ngàn Năm Bạn Gái Dao Trì Mời Ta Rời Núi

Chương 2: Chương 2: Một đêm nhập môn




Giang Lan nhìn xuống thời gian, cảm giác cách ngày thứ hai cũng không xa.

Nhưng ngày thứ hai đi nơi nào đánh dấu đây?

Đỉnh núi của đệ cửu phong?

Thoạt nhìn là chỗ tốt, thế nhưng luôn cảm giác không nhất định thích hợp.

Cửa vào U Minh?

Cái này rất có thể sẽ đánh dấu thất bại.

- Đúng rồi, có thể đi cửa chính của Côn Lôn đánh dấu.

Đệ cửu phong là một bộ phận của Côn Lôn, mà đại môn của Côn Lôn là lối vào của toàn bộ Côn Lôn.

Người người có thể ra vào, lại không phải bình thường.

Đỉnh núi của đệ cửu phong có thể đến gần Đại Đạo Mạch Lạc, nhưng đại môn biếu tặng có khả năng thực dụng hơn một chút.

Thiên Hành Cửu Bộ không tốt sao?

Tốt, tốt đến không lời nào để nói.

Thế nhưng đối với hắn hiện tại mà nói, lại không quá thực dụng.

Hắn cần là cơ sở.

Sau khi quyết định, Giang Lan cất bước đi ra khỏi phòng.

Hiện tại đến gần nửa đêm, trời rất tối.

Mây tan, trăng tròn nhô lên cao.

Thời điểm Giang Lan rời đệ cửu phong, Mạc Chính Đông đang ngồi ở trên ngọn núi, nhìn bóng lưng của Giang Lan, lòng có chút hiu quạnh.

Đệ cửu phong khá đặc thù, bởi vì cửa vào U Minh, có thể khảo thí tâm tính của tất cả mọi người.

Không qua được, thì giữ cũng chẳng được gì.

Đây cũng là vì sao, hắn phải ở ngày thứ hai mới dạy tâm pháp cho đối phương, mang đối phương đi tìm hiểu cửa vào U Minh.

- Cuối cùng vẫn rời đi.

Mạc Chính Đông thở dài, nhắm mắt tĩnh tu.

Hắn chờ đợi nhiều năm như vậy, thu nhiều đệ tử như vậy, nhưng một đệ tử chân truyền cũng không có.

Không ai có thể ở chỗ này trên mười năm.

...

Giang Lan một đường rời đệ cửu phong, phí chút thời gian, rốt cục ở rạng sáng cũng đi tới cửa chính Côn Lôn.

Hắn không có đi ra ngoài, mà đứng ở dưới đại môn, nhìn cửa vào Côn Lôn to lớn.

Sau đó tâm lý mặc niệm:

- Hệ thống, đánh dấu đại môn Côn Lôn.

Ngay sau đó, trong đầu Giang Lan xuất hiện thanh âm của hệ thống.

- Đinh! Đánh dấu thành công, chúc mừng kí chủ thu hoạch được Đại Đạo Mạch Lạc biếu tặng, được công pháp Côn Lôn Tâm Kinh.

Côn Lôn Tâm Kinh: công pháp chí cao của Côn Lôn, thông U Minh, liên Thiên giới, tu vạn vật chi khí, hóa hoàng hoàng thiên uy.

Sau đó Giang Lan thấy được Côn Lôn Tâm Kinh trong đầu.

Giang Lan cố gắng áp chế cuồng hỉ trong lòng.

Côn Lôn Tâm Kinh, một trong mấy căn cơ của Côn Lôn.

Lại đạt được như thế.

Bất quá vẫn không có Đại Đạo Mạch Lạc nhắc nhở, xem ra vẫn không cách nào liên tục đánh dấu.

Bất quá Côn Lôn Sơn nhiều địa phương như vậy, khẳng định sẽ có Đại Đạo Mạch Lạc.

Không có suy nghĩ nhiều, Giang Lan định trở lại đệ cửu phong.

Chỉ là trên đường vừa vặn đụng phải hai đệ tử đi tới, trên mặt hai người kia đều có ấn ký tia chớp.

Bất quá hắn không nhận ra hai người này.

Cho nên không dừng lại, chỉ là vừa mới đi không quá hai bước, liền nghe đằng sau truyền tới thanh âm:

- Đây không phải đệ tử mới của đệ cửu phong sao? Dự định đi ngọn núi khác?

- Một ngày cũng không chịu đựng nổi, hiếm thấy như vậy?

- Không hiếm thấy, trước kia cũng có người không kiên trì được một ngày, đi vào đệ cửu phong, thiên phú bình thường không cao, một khi thoát ly, ngọn núi khác có thu hay không cũng là vấn đề. Phế vật nha, những ngọn núi còn lại sẽ rất ít lưu.

- Ngươi nhìn, tựa hồ hắn đi về đệ cửu phong, không giống như rời đi.

- Ha ha, không trọng yếu, nhìn thiên phú của hắn, ở bên trong không được mấy ngày, chờ xem. Đệ cửu phong đừng nói loại tiểu nhân vật này, dù tu vi mạnh mạnh hơn, cũng rất khó lưu lại, kia cơ hồ là tự đoạn tiên lộ. Vô số năm qua, cũng chỉ có một người ở lại nơi đó.

Giang Lan nghe những lời này, nhưng không nói gì.

Tiểu nhân vật mà thôi, hôm nay hắn có vẻ không bằng, nhưng ngày sau hắn tuyệt đối là tồn tại những người này không cách nào với tới.

Chỉ cần có hệ thống đánh dấu, những người này ngay cả tư cách nhìn lên hắn cũng không có.

Còn ở đệ cửu phong không lâu?

Chê cười, hắn sẽ một mực ở trên đệ cửu phong, chủ yếu là ít người, an toàn.

Giang Lan về tới đệ cửu phong, vừa trở về, Mạc Chính Đông đang nhắm mắt đột nhiên lộ ra nụ cười.

- Có quyết tâm là tốt, hi vọng có một ngày, ngươi sẽ để cho ta kinh hỷ.

Sau đó Mạc Chính Đông nhắm mắt lại tiếp tục tu luyện.

Đệ cửu phong bình thường không có chuyện gì, chỉ trông coi thông đạo U Minh là được.

Thế nhưng đây là sự tình khó khăn nhất ở Côn Lôn.

Trở lại chỗ ở, Giang Lan không chút do dự, lập tức quan sát Côn Lôn Tâm Kinh.

Khi nhìn thấy Côn Lôn Tâm Kinh, hắn phát hiện trong đó có một đoàn khí có thể ẩn tàng tu vi của hắn.

Xác định không có ảnh hưởng, Giang Lan trực tiếp học tập Côn Lôn Tâm Kinh.

Sau khi Côn Lôn Tâm Kinh dung nhập thân thể hắn, hắn có thể cảm giác dù mình nhắm hai mắt, cũng có thể nhìn thấy rất nhiều khí.

Những khí này sẽ theo hắn vận chuyển tâm kinh, dung nhập vào thân thể của hắn.

Thế nhưng bản thân hắn lại phảng phất như có một đoàn mê vụ.

Không bao lâu, hắn cảm giác thân thể bị những linh khí này tràn ngập.

Khí vào thân thể du tẩu trăm mạch, thông linh đài, mở tử phủ.

Người sinh kim quang, quán thông kỳ kinh bát mạch.

Giờ khắc này Giang Lan cảm giác mình từ trong phòng đi tới quảng trường, dường như thế giới biến lớn hơn rất nhiều.

Lúc này hắn có thể nhìn thấy tất cả tình huống trong thân thể.

Sau cùng hết thảy bình tĩnh lại.

- Ta nhập môn rồi?

Giang Lan mở mắt ra, có chút khó tin.

Bình cảnh thứ nhất của tu tiên chính là nhập môn.

Tư chất bình thường cần một trăm ngày mới có thể nhập môn, mà tư chất lợi hại, ít nhất cũng cần một tháng.

Hắn không có làm gì, chỉ tu luyện Côn Lôn Tâm Kinh thì có thể một đêm nhập môn.

Cái này nếu nói ra, quả thực là nghe rợn cả người.

Đây chính là giá trị của Côn Lôn Tâm Kinh, tâm pháp chí cao của Côn Lôn Sơn.

Chờ hắn tu luyện đến cảnh giới tối cao, phối hợp với Thiên Hành Cửu Bộ, Đại Hoang chỗ nào không thể đi?

Có lẽ U Minh cũng có thể vào dạo một vòng.

Đương nhiên, cái này còn cần chờ hắn tu luyện thành tiên.

Bằng không sẽ không có tác dụng gì.

Người bình thường tu luyện, trước Luyện Khí, sau Trúc Cơ, ngưng Kim Đan, hóa Nguyên Thần, Luyện Thần Phản Hư, sau đó độ kiếp thành Nhân Tiên.

Hiện tại Giang Lan chỉ là Luyện Khí kỳ.

Bắt đầu luyện khí, ý nghĩa không còn là phàm nhân.

Không bao lâu, Giang Lan đặt lực chú ý lên trên mê vụ nhìn không thấy kia.

Mê vụ này một mực vây quanh hắn, chỉ cảm ứng một chút, Giang Lan liền hiểu, đây là Côn Lôn Tâm Kinh mang tới tác dụng ẩn nấp.

Che đậy thiên cơ, làm cho không người nào có thể thấy rõ tu vi của hắn.

- Thật rất thích hợp ta.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

- Sư phụ, đệ tử cầu kiến.

Đỉnh núi đệ cửu phong, Giang Lan đứng ở biên giới sơn phong cung kính nói.

Lúc này Mạc Chính Đông đang nhắm mắt tu luyện.

- Xem ra ngươi đã chuẩn bị tâm lý lưu lại đệ cửu phong.

Mạc Chính Đông mở mắt nhìn Giang Lan, vui mừng nói:

- Ngày đầu tiên ở đệ cửu phong, rất nhiều đệ tử đều sẽ thấy tâm ma, có thể gắng gượng qua đã rất tốt.

Tâm ma?

Giang Lan ngoài ý muốn, tối hôm qua hắn không có cảm giác gì nha.

Rất nhanh hắn liền hiểu, là vì Côn Lôn Tâm Kinh.

Côn Lôn Tâm Kinh tu vạn vật chi khí, hóa luyện thành thiên uy, há là tà ma có thể tới gần?

Giờ khắc này Giang Lan cảm thấy mình có thể ở lại đệ cửu phong.

Khí tức U Minh, căn bản không có chút tổn thương nào với hắn.

- Tựa như sư phụ, đệ tử sẽ một mực lưu lại đệ cửu phong, một ngày làm sư cả đời cả là cha.

Giang Lan kiên định nói.

Không có chuyện gì, hắn sẽ không tùy ý ra ngoài, bởi vì bên ngoài quá nguy hiểm.

Nơi này là Côn Lôn, hắn phải dựa vào Côn Lôn, dựa vào sư phụ hắn, biến thành tồn tại mạnh nhất.

Mạc Chính Đông sửng sốt một chút, sau cùng chỉ bình tĩnh nói:

- Đi thôi, dẫn ngươi đi nhìn cửa vào U Minh, vi sư sẽ dạy ngươi tâm pháp nhập môn.

Mặc dù Mạc Chính Đông nói chuyện bình tĩnh, nhưng không che giấu được vẻ mừng rỡ.

Có lẽ đệ tử này thật sẽ lưu lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.