CHƯƠNG 4
-Vậy phải làm sao bây giờ a?Khiếu nhìn cục bông nhỏ trong tay thật khó khăn, đưa thỏ nhỏ trở về chính là đem bé thỏ đưa lại cho quán ăn, thỏ nhỏ sớm muộn cũng bị làm thịt thỏ, nhưng không đưa thỏ nhỏ trở về thì an bài thế nào?
Bên ngoài thôn lại là rừng cây, nhưng là người nuôi thỏ thường lui tới, không cách nào sinh tồn, lại nói thỏ nhỏ như vậy ngây ngô, ở ngoài thiên nhiên gặp dã thú, cũng là chịu chết.
-Gặp phải ta coi như ngươi mạng lớn.
Khiếu quyết định tạm thời đem bé thỏ nhỏ nhát gan lại ngu ngốc này mang về thần điện trên trời của mình đi, qua mấy ngày lại nghĩ biện pháp, xem có thể hay không đem bé thỏ đưa cho người nhận nuôi.
Khiếu đem bé thỏ nhỏ mang về thần điện, nằm ở chỗ này lại nhìn bé rất lâu, liền nhìn bé thỏ nhỏ đạp đạp chân sau mở mắt, bất quá không có tiêu cự, chẳng qua là ngơ ngác nhìn trước mặt.
-Bé thỏ nhỏ ngươi đã tỉnh đi?
Khiếu hỏi một tiếng, bé thỏ nhỏ không có phản ứng.
-Còn không có tỉnh lại a?
Một lời thức tỉnh bé thỏ nhỏ, Bính Bính đột nhiên vọt tới bên người Khiếu dựa vào hắn, thân thể run giống như cầy sấy.
-Ngươi làm sao vậy? Bị bệnh sao?
-Ăn hết, đầu!
Bé thỏ nhỏ nói chuyện cũng run run.
-Còn không có quá mức a. Ta mới vừa rồi còn cho là ngươi bị hù chết đây …
Run run, run run. Bé thỏ nhỏ liên tục run run rất lâu sau đó bắt đầu lên tiếng khóc lớn lên.
-Ô ô!
-Tốt lắm tốt lắm ngươi không phải là chạy ra ngoài sao? Ngươi an toàn, không cần khóc nữa.
Khiếu an ủi.
-Ô ô . . . . . . , ta muốn về nhà.
-Ngươi nghĩ trở về chịu chết sao?Khiếu nghĩ, bé thỏ nhỏ này thật là ngu ngốc không cứu nổi.
Nhà của ta, ba ba của ta, mụ mụ, ca ca, tỷ tỷ.
-Không cần nhớ nữa, tại hạ giới cá lớn nuốt cá bé là định luật, ta có thể cứu ngươi một mạng, một đám ta cũng không có biện pháp.
-Không thể về nhà, vậy ta sau này làm sao bây giờ?-Ta tạm thời chứa chấp ngươi ở tại thần miếu của ta.
-Cám ơn ngươi, hổ ca ca là người tốt, ổ của ta ở nơi nào đây?