Vừa về đến nhà, cất xe xong cả hai đồng loạt hừ một tiếng, ai đi đường nấy.
Mẹ Hà và ba Đức đang cực kỳ tình cảm nấu đồ ăn trong bếp, bỗng dưng nghe tiếng bước chân dồn dập của bé con, lại thêm vài giây nữa, đứa con trai ruột 'thừa” cũng tiếp bước theo sau, mặt mày nhăn hết cả lên, tên nhóc nào đó cũng không thèm nhìn đường mà hầm hầm đi lên trên lầu.
Sau đó là hai âm thanh vang trời.
Rầm! Rầm!
Phát ra từ của phòng ngủ.
Như sấm sét giữa trời quang.
“Bão lại tới rồi mình ơi.” Ba Đức nhẹ nhàng cảm thán.
Mẹ Hà thì bật cười, trông cực kỳ bất lực.
“Tình cảm gà bông” trẻ con như thế đấy!
Lúc ra ngoài còn xem như là bình thường, đến khi về lại như chiến tranh thế giới vậy.
Mẹ Hà đành phải ra mặt giải quyết.
Bà đi lên lầu bảo hai đứa xuống nói chuyện.
Phòng khách có một băng ghế dài, và hai ghế tựa nhỏ đặt đối diện nhau.
Mẹ Hà và Ba Đức ngồi mỗi người một ghế, nghiêm mặt nhìn hai đứa trẻ.
Khánh Minh và Hạ Chi ngồi chung băng ghế dài, nhưng mà mỗi kẻ một đầu, ngồi nép vào góc, chỉ hận không thể tách cái ghế ra làm hai nửa.
Khánh Minh vẫn một mặt hặm hực, còn nhóc con nào đó thì sợ sệt cuối thấp đầu, như là đang hối lỗi.
Mẹ Hà khoanh tay trước ngực, nghiêm giọng, nói:
“Hai đứa lại làm sao?”
Hạ Chi nghe vậy chậm chạp ngẩng đầu lên, mặt như cún con vừa vô tội, vừa đáng thương.
Khánh Minh còn đang định đưa cái tay bị cắn đến chảy máu ra cho mẹ xem cô bé kia độc ác đến cỡ nào.
Sau đó... liền không có sau đó nữa.
Sự chú ý của cả nhà đều rơi vào Hạ Chi.
Mẹ Hà không biết từ lúc nào đã ngồi bên cạnh cô bé, còn ôm cô vào lòng, giọng điệu sớm đã trở nên mềm mõng, dịu dàng hết sức có thể.
“Trời ơi, con tôi, sao mắt sưng hết rồi vậy con?”
Bà xoa xoa mặt cô bé, ánh mắt vô cùng thương xót, nhìn cặp mắt to tròn, linh hoạt thường ngày của Hạ Chi bây giờ đang sưng hết cả lên, mắt vẫn còn chưa hết đỏ, chắc chắn là vừa khóc xong.
Trông tội nghiệp vô cùng.
Tức thì, bà quay sang thằng con trời đánh nhà mình, rồi như quát lên:
“Khánh Minh! Con lại làm gì em?! Sao mà làm em khóc đến nhường này hả?!”
“...” Khánh Minh cứng miệng không biết phải nói gì, hắn thật sự vô tội đấy, đã làm được gì đâu.
Khánh Minh vô thức nhìn sang Hạ Chi, nhóc con kia cũng không vừa gì.
Cũng biết luồn lách ghê gớm, thấy được bênh liền ngoan ngoãn nằm trong lòng mẹ cậu, hai mắt long lanh, yếu ớt.
Nhất thời, cậu suýt nữa quên mất cái đứa vừa cắn mình là ai.
Ba Đức chỉ biết thở dài, lắc đầu.
Xem ra, cái truyền thông cha truyền con nối của dòng họ, đến đời con trai ông xem như thất truyền rồi, chẳng thể kéo dài được nữa.
Nhà ông, ba đời “thê nô”, ông là đời thứ ba.
Có lẽ, cũng là đời cuối cùng rồi.
Ba Đức không quản việc nhà, mọi chuyện đều giao hết cho Mẹ Hà xử lý. Vợ dạy con, ông cũng không xen vào, nếu thấy không phải sẽ ầm thầm nói chuyện riêng, chứ không trực tiếp phê bình hay cãi nhau với vợ trước mặt con cái. Đó là sự tôn trong lẫn nhau.
Ba Đức chỉ ngồi một lát rồi im lặng đi lên trên lầu.
Mẹ Hà hiểu ý, thẳng tay nghiêm trị.
Bà một tay ôm Hạ Chi, một tay xách lỗ tai Khánh Minh, tức giận vặn hỏi.
“Nói cho mẹ biết, sao làm em khóc?”
“...”
Mãi một lúc sau, mẹ Hà mới có thể thông suốt hết mọi việc, hóa ra là đang dỗi nhau. Con bé Hạ Chi khóc cũng là vì chuyện tập xe bị té nên mới khóc.
Chỉ là, bà thừa biết cái nết con trai mình, chắc cũng hằn học con người ta như thế nào, bé con mới khóc như vậy.
Bà khuyên nhủ vài câu, cả hai đứa cũng ậm ừ, gật gật đầu, chỉ là bầu không khí vẫn ảm đạm như lúc đầu.
Mẹ Hà liền nghĩ ra một cách.
Bà hắng giọng mấy tiếng, nhẹ nhàng bảo:
“Khánh Minh, con quay sang ôm em một cái mẹ xem nào.”
Khánh Minh như không thể tin được, ngẩng cao đầu, mắt mở to hết sức có thể nhìn mẹ. Nhưng thật ra, lòng bắt đầu rộn ràng hết cả lên.
Hạ Chi càng sững sờ hơn.
Mẹ Hà lại giục: “Nhanh lên, không thì hôn em một cái làm lành cũng được.”
...
#mèo