“Haizzzzz!”
Từ nãy đến giờ Khánh Minh đã thở dài trên dưới 100 lần rồi, đau đầu lắm nhưng vẫn cố gắng cười hiền với cục bông nhỏ kia. Khó khăn lắm mới có thể ngừng chiến, hắn không thể nổi cáu với em được. Nhưng lắm lúc lại suy nghĩ hay là để con bé dỗi tiếp cho cô khỏi hỏi nữa, nhưng suy nghĩ ấy chỉ thoáng qua đã bị Khánh Minh đập tan đi rồi.
Còn Hạ Chi nhìn thấy anh như vậy thì cứ len lén mỉm cười, cô bé thấy rõ anh muốn nổi cáu với mình lắm rồi nhưng cố nhịn, thế là Hạ Chi lại càng muốn làm phiền anh hơn nữa. Nhưng rồi tầm mắt Hạ Chi lại nhìn đến cái tay của Khánh Minh, cô bé gấp gáp chạy lên phòng.
Khánh Minh nhìn theo, thở ra một hơi. Đầu hắn sắp bị nứt ra rồi.
Hạ Chi lục tung cả phòng để tìm chai thuốc mỡ cho Khánh Minh, tìm xong thì chạy vội xuống lầu.
“Anh ơi, anh bôi cái này vào đi.”
“Ừm.”
Khánh Minh nhận lấy chai thuốc, nhưng lấy rồi để đó, cứ mải lướt điện thoại chẳng chịu bôi.
Thấy Khánh Minh nhịn mình, nên hôm nay Hạ Chi lớn lối hẳn ra, cô bé chống nạnh ngang hông, nhìn Khánh Minh chằm chằm.
“Khi nào anh mới chịu bôi hả?”
Giọng cô bé nghiêm nghị lắm, cực kỳ ra dáng bà cụ non. Khánh Minh nhìn Hạ Chi mà buồn cười chịu không nổi, hắn tự dưng nhớ đến mẹ Hà, cái điệu bộ này sao y hệt mẹ hắn mắng ba hắn mỗi ngày vậy.
Khánh Minh bị lườm nên đành phải buông điện thoại ra, ngoan ngoãn bôi thuốc, Hạ Chi vẫn đứng đó giám sát, nhưng mà một bàn tay thì đưa ra trước để cản tầm mắt, bởi vì cô bé tự nhìn vết cắn của mình rồi nổi da gà.
Khánh Minh lại lắc đầu ngán ngẩm, thế đấy, vậy mà hồi nãy có đứa bảo rằng về nhà để em bôi thuốc cho anh. Đúng là con gái dễ thay đổi.
Bà cụ non - Hạ Chi đang giám sát anh bôi thuốc thì bỗng dưng bị mất trọng lực, Khánh Minh kéo tay Hạ Chi ngồi xuống ghế, cái tay hắn chấm ít thuốc rồi cũng bôi lên tai cho Hạ Chi, sẵn tiện để xem cái tai em xem có bị gì không mà hồi nãy ai đó khóc dữ vậy.
Nhưng còn chưa chạm đến vành tai thì có người bị nhột mà co rúm người lại, Hạ Chi cứ nhúc nhích không chịu yên.
“Em yên một chút đi nào.”
“Có thể không bôi được không? Em hết đau rồi.”
“Không, phải bôi mới được.”
“Hay để xíu em tự bôi, em nhột quá à.”
Hạ Chi cứ mè nheo, nhưng Khánh Minh cũng không thèm để tâm tới, một tay bốp mặt Hạ Chi, một tay cưỡng ép bôi thuốc.
“Xong rồi đấy.” Khánh Minh làm xong búng lên trán Hạ Chi một cái, “Phải lúc nãy em không lỳ thì anh đã không cắn em rồi.”
“Chứ không phải tại anh hung dữ hả?”
“Vậy lần sau anh không hung dữ nữa, em cũng không được xưng hô như vậy đấy.”
“Anh chỉ nói vậy thôi, anh hung dữ từ trong máu rồi.” Hạ Chi lầm bầm.
“Đừng tưởng anh không nghe thấy nha, em hứa không xưng hô như vậy thì anh sẽ sửa được.”
“Ò, biết rồi.” Hạ Chi phụng phịu đáp, thật lòng cô bé cũng chả tin.
Gần 20 phút thì đồ ăn cũng được giao đến, Khánh Minh ra nhận rồi mang vào cho ai đó.
Hạ Chi nhìn đống đồ ăn mà mắt sáng rỡ, sau đó lại ngước đầu lên nhìn Khánh Minh, hết sức vô tư hỏi:
“Mấy cái này hết bao nhiều vậy, để em trả lại cho anh?”
“...”
“À, mà cả hồi sáng nữa, hết bao nhiêu vậy?”
Hạ Chi chưa đi làm nhưng cô bé có nhiều nguồn tiền lắm, mà mấy cái nguồn tiền ấy chủ yếu là nhờ vào cái miệng thích nịnh nọt mà ra, tháng nào Hạ Chi cũng được cha mẹ gửi tiền cho, hai ông nội nữa, thêm cả chú út và bà nội cũng cho tiền, mẹ Hà cũng cho nhưng mà Hạ Chi dư xài rồi nên cô bé không lấy thêm. Đó là cái lợi của việc là cục cưng nhỏ của gia đình đấy.
Với cả, làm sao có thể ăn không của anh được, dù gì sau này cũng có liên hệ gì đâu, tiền của anh thì nên để anh tiêu chứ, hoặc là để anh tiêu cho người yêu của anh ấy.
Hình như Khánh Minh có hơi bực, hắn hừ một tiếng rồi ngồi xuống bàn: “Anh không nhớ, khỏi trả cũng được.”
“Vậy lúc nãy bao nhiêu để em tính cho, tiền ăn trưa nay cộng với tiền lúc sáng, bánh bao chắc là 15 nghìn nhỉ? Ở quê em thì tầm 10 nghìn thôi, mà ở đây là thành phố nên chắc sẽ đắt hơn, bánh mì thì bao nhiêu nhỉ? 15 hay 20 phải không? Sữa đậu nành thì bao nhiêu ta...”
Có người vừa đếm đốt ngón tay vài tính nhẩm từng món.
Có người thì không đáp, chỉ yên lặng lấy miếng gà của ai đó mà ăn, vừa cắn xong miếng gà rồi lại lần mò đến phần mỳ của người ta ăn ngon lành, trà sữa vị nho của ai đó cũng uống nốt, còn của mình thì không hề đụng đến.
“Này, sao anh ăn của em!” Hạ Chi phát hiện ra thì dận dữ làm ầm lên.
“Cho anh xin một miếng.” Khánh Minh thản nhiên nói.
“Không được mà, của ai thì người ấy ăn chứ.”
“Thấy em cứ tính toán nên anh nghĩ em ăn không nổi nữa.”
“Hồi nàoooo, em ăn mà, ANH TRẢ CHO EM!”
Hạ Chi cố gắng hết sức để bảo vệ phần đồ ăn của mình, còn người nào đó thì cứ thích xin xỏ ăn trực.
Thế là, vì tranh giành đồ ăn mà chuyện trả tiền cũng bị gác sáng một bên.
...
Mãi đến giờ học buổi chiều mà ba mẹ vẫn chưa về. Mẹ Hà và ba Đức có nhắn tin cho cả hai bảo là xe hỏng nên về hơi trễ. Phải đến tận lúc Hạ Chi và Khánh Minh đã đi học được một lúc thì hai vợ chồng già mới về đế nhà.
Buổi chiều, lúc gần tan học Khánh Minh có nhắn tin cho Hạ Chi bảo cô bé ở ghế đá dưới tầng đợi anh. Lúc Hạ Chi đi xuống thì đã có Gia Khiêm và Chí Kiên ngồi sẵn ở đó, cả hai người còn đang đánh game, chửi nhau ùm trời lên.
“Chí Kiên! Cậu đi đâu mất dạng rồi hả, nó bắn tôi kia kìa, cứu.”
“Đợi một tí, tôi đang hết máu rồi.”
“Cmn, cậu ở trong nhà 800 năm rồi còn chưa ra nữa, lần sau đừng có vào chung team với anh đây nữa, tui sẽ phanh thây cậu ra.”
“WTF, cái thằng này ở đâu ra vậy? Tới team mình mà nó cũng không nhìn ra nữa!!!”
“Ôi trời ơi, thằng mất dại này dám bắn tôi, ông cho mày nhừ xương.”
Hạ Chi đứng sau băng ghế yên lặng nhìn hai người họ chơi game, thật ra cô cũng quen rồi, mỗi lần mấy anh lập team chơi game đều sẽ rộn ràng như vậy đấy. Anh Khánh Minh cũng chửi, lúc đầu cô bé còn tưởng anh không chửi bậy đâu, có hôm anh ở lại đợi cô tan học, lúc đi ra thì thấy ba anh đang chửi nhau quá chừng, còn tưởng có đánh nhau rồi cơ.
Mãi đến khi kết thúc trận Gia Khiêm và Chí Kiên ngước mắt nhìn lên mới nhìn thấy Hạ Chi. Hai người hơi đơ ra một lúc.
Chí Kiên cố gắng cười gượng, rồi nhanh chóng lấy lại dáng vẻ người anh khối trên lịch thiệp, lên tiếng hỏi:
“Hả Chi hả? Em ở đây từ khi nào vậy.”
Gia Khiêm cũng chào Hạ Chi, chiếc hotboy mặt dày tựa lưng vào ghế, mặt hững hờ, dáng ngồi 3 phần lãnh đạm, 7 phần thờ ơ, đúng kiểu “soái ca” ngôn tình.
Hạ Chi thấy buồn cười lắm, trông giả kinh lên ấy, hồi nãy rõ là anh chửi nhiều nhất luôn đấy, nhưng cô bé cố nhịn, xem như không có gì nhẹ nhàng đáp.
“Em ở đây từ nãy giờ rồi.”
“...”
Có hai người lặng im nghe tiếng gió kêu mà hình tượng tan nát.
“Mà anh Khánh Minh với chị Mỹ Ly đâu rồi anh?”
“Hai đứa nó bị gọi lên văn phòng rồi.”
“Vậy ạ, mà để làm gì vậy anh?”
“Vì...”
“Chắc lại việc yêu sớm ấy mà.” Gia Khiêm vội chen vào.
“Hả? Gì?”
“Dạ?”
Chí Kiên há hốc mồm, Hạ Chi thì ngơ ra.
...
#mèo
Đôi lời của tác giả:
Hết bão bùng nha mọi người, lại tiếp tục là mỗi ngày một chương, mỗi ngày một chương nhiaaaa =))
Nhân tiện, mình xin hướng dẫn cú pháp để tác giả chăm bão chương:
Cách 1: Cmt.
Cách 2: Cmt Cmt Cmt ×8000 tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ lần.
Cách 3: Quay lại cách 1.
Nhưng nói chung thì mình vẫn lười lắm ~~