Trưa tan học về, có người vừa đi vừa nói như ra lệnh. Cái mặt nhỏ nào chịu nghe, phồng má cãi lại.
“Sao em phải cổ vũ cho anh? Lớp anh đá với lớp em mà bắt em cổ vũ, thế còn lớp em thì sao?”
“Lớp em thì tất nhiên là vẫn để bạn em cổ vũ, lớp em thiếu có mỗi em thì có sao. Có anh thi đấu mà em còn dám không cổ vũ nữa à? ”
Khánh Minh có hơi ngang ngược khi đưa ra yêu cầu ấy. Nhưng chủ yếu là, ai đó cực kỳ không muốn nhóc con ở lại lớp cổ vũ cho cái thằng lớp trưởng kia.
Hạ Chi không hiểu nên nhất định lắc đầu:
“Em không sang đâu. Thì anh cũng có cả lớp cùng cổ vũ rồi còn gì, thiếu em cũng chẳng ảnh hưởng gì mà?”
Mà điều quan trọng nhất là, nếu cô mà qua chắc bị cả lớp nghỉ chơi vì cái tội ủng hộ đối thủ mất.
“Giống nhau sao?” Khánh Minh cau mày hỏi lại.
“Tất nhiên là giống rồi.” Hạ Chi chẳng cần suy nghĩ đã vội đáp.
Cô bé cũng không chịu thua, đứng có tới cằm người ta mà cũng cả gan học theo người ta nhướng mày chống đối lại.
“Em...”
Có người tức đen cả mặt, nhưng thấy cứng không được nên liền quyết định đổi sang mềm, Khánh Minh nhỏ giọng nỉ non:
“Thôi anh năn nỉ đấy, được không? Sang lớp anh đi mà.” Có người vừa nói vừa nắm lấy tay cô bé nọ lay lay.
“Không sang, anh có năn nỉ cũng vô ích thôi.”
Vừa nói đến đây. Cả hai đứa đã đi đến lầu hai, Hạ Chi đi đến trước cửa phòng mình liền chạy tọt vào, trước khi đóng cửa còn quay đầu lại, mỉm cười trêu tức:
“Với lại, đằng nào lớp anh cũng thua lớp em thôi, lêu lêu.”
Cạch.
Tiếng của phòng đóng lại càng làm mặt ai đó mỗi lúc một đen đi.
Người nào đó cảm thấy không vui chút nào. Vì không vui chút nào nên đến lúc ăn cơm có người lại giở trò giận dỗi.
Cục bông nhỏ kia thấy thế nhưng cứ không thèm quan tâm. Thôi kệ anh, tự dưng lớp anh là đối thủ mà anh bắt người ta sang cổ vũ cho mình, vô lý hết sức.
...
Lúc chiều đi học người nào đó vẫn muốn chiến tranh lạnh tiếp.
Nhưng sau cùng lý trí rơi rụng, ở trong giờ học lén lúc nhắn tin cho người ta.
Anh: [Lát nữa Pé sang cổ vũ cho anh đi, nhé