Beautiful

Chương 6: Chương 6




Trong phòng ngủ, Tử Liên đang đem quân cờ vứt trên mặt đất, vì hắn lại bại bởi Kim.

Quân cờ được điêu khắc từ thủy tinh, 1 quân nho nhỏ có thể cho 1 gia đình người bình thường đủ ăn trong mấy tháng, Kim nhanh tay lẹ mắt tiếp được quân xe cùng quân vua, quân mã hắn vứt quá xa, y không thể làm gì khác hơn là dùng chân đỡ lấy, tránh cho con ngựa lâm vào số phận bị vỡ.

Nguy hiểm thật, Tử Liên không tiếp tục vứt. Hắn đẩy bàn cờ trắng đen ra, đứng lên.

Buồn chán rất nhanh liền biến mất!

“Chủ nhân…”

Lộ ra rất rõ ràng chính là uể oải, Tử Liên hạ vai, bò lên giường, vùi đầu vào gối. Động tác này của làm Kim rõ ràng ý thức được, bản thân đã vào trong phòng ngủ của chủ nhân.

Trước đây không phải là chưa từng có, y thường bị các lão sư giao trọng trách làm cái còi gọi Liên rời giường đi học, tương lai cũng còn có thể lại tiếp diễn, Tử Liên ở chỗ nào đó uống đến say không còn biết gì, đều là y mang hắn trở về phòng. Chỉ là… hô hấp có chút gấp, Kim có chút cảm giác thở không nổi.

“…” An tĩnh một hồi, Tử Liên đột nhiên làm khó dễ, đem gối đầu vứt vào tường.

Tựa hồ là lúc phi thường … thích đùa giỡn a?”Chủ nhân? Ngài rất buồn chán sao?”

“Đúng. Nhặt trở về.”

Kim đem gối đầu nhồi bông bị ném ra xa mang về trước mặt Tử Liên.

“Chủ nhân, ta có thể bồi ngài giải buồn không?”

“Không thể.” Lại vứt đi.”Nhặt trở về.”

Kim lại nhặt.

“Bằng không thì, chủ nhân ngài có thể nói với Kim một chút vì cái gì mà ngài lại không thoải mái như vậy được không?” Trước đây không phải chưa bị cấm túc qua, sao lần này phản ứng lại đặc biệt lớn như vậy?

“Không muốn.” Vứt.

Lần này Kim không đợi mệnh lệnh của chủ nhân, tay chụp tới, đem số phận đáng thương của gối đầu lần thứ hai đưa đi đối mặt với người ra lệnh kia.

“Chủ nhân, ngài nói với ta, ta không chừng có thể giúp ngài nghĩ biện pháp.”

Tuy rằng, trong lòng Kim có 1 phần rất chờ mong chủ nhân bị cấm túc. Tử Liên dù đâu cũng đều không thể đi, chỉ có thể ở tại trong tầm mắt y.

Không cô phụ Kim vất vả cực nhọc, Tử Liên vung tay lên, gối đầu lại bay ra ngoài.

“Ngươi có thể giúp ta tìm nữ nhân sao?”

Tay vươn ra khẽ run lên, Kim nhặt lên gối đầu, đưa tới trong tay Tử Liên.

“Nữ nhân?” Hắn dùng ngữ điệu tối bình tĩnh mà hỏi.

“Ngải Na a! Nàng thật vất vả mời ta tới nhà nàng qua đêm, vì cái gì ta không thể ra cửa a!” Vứt, lần này đặc biệt cố sức, làm cho gối đầu đập vào vách tường đến mức rách ra, sợi bông trong nháy mắt bay khắp gian phòng.

“Vậy thực sự là quá đáng tiếc.” Kim mỉm cười, chụp lấy sợi bông đang bay về hướng chủ nhân.

Tử Liên ngồi trên giường, hạ vai, lại không muốn nói.

Nữ nhân, a… Kim ở trong lòng phát sinh 1 câu với thanh âm bình thản. Khi còn bé Tử Liên mê luyến đồ ngọt, lớn lên, hắn đem một phần hứng thú này chuyển qua trên người những tiểu thư quý tộc mềm mại, tuy rằng hứng thú đối với đồ ngọt vẫn như cũ không giảm.

Ai, nữ nhân a… trong lòng là các loại tâm tình phức tạp đang đảo lộn, nhưng tay Kim liên tục gom lại nhưng sợi bông rơi trên giường, trên mặt vẫn mỉm cười như cũ.

“Ai!” Thở dài, vai Tử Liên nhoáng 1 cái, lại quay về trên giường nằm. Mở to mắt, hắn nhìn động tác của người hầu có chút suy nghĩ.

“Kim.”

“Vâng.” Kim ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lên tiếng trả lời.

“Ngươi muốn nghỉ không? Ta thả cho ngươi vài ngày nghỉ.” Tử Liên nói.

“Cái gì? !” Ngừng động tác trên tay, con ngươi Kim hoang mang thít chặt lại, “Chủ nhân…”

“Cứ quyết định như thế đi? Thả cho ngươi ba ngày… năm ngày nghỉ.” Tử Liên khoát khoát tay, chính là một bộ dạng không cho kháng nghị.

Đối phương là 1 bộ dạng thờ ơ, Kim không biết nên cảm thấy tuyệt vọng hay là phẫn nộ, cả đầu nóng lên, không thể cố gắn duy trì vẻ lãnh tĩnh bên ngoài nữa, Kim bò lên giường, tay chống 2 bên vai Tử Liên, từ trên cao nhìn chằm chằm vào hắn. Truy vấn: “Chủ nhân, vì cái gì? ! Kim làm sai chỗ nào?”

Đường nhìn nhìn xuống chỗ nệm bị hõm vào, Tử Liên khẽ nhíu mày.

Thấy biểu tình này, Kim minh bạch bản thân đã vượt khuôn phép, y thối lui, lại ở ngay bên giường.”Thỉnh chủ nhân thứ tội!” y quỳ xuống, “Kim chỉ là… Không mệt, cũng không cần nghỉ.”

Tử Liên mở tay chân ra, thành hình chữ đại nằm dang tay chân đem trọng lượng toàn thân thả trên nệm mềm mại, nhắm mắt lại.

“…”

“Chủ nhân…”

“…”

Tử Liên không nói gì, Kim khổ sở nhíu mày.”Chủ nhân… ngài, ngài không muốn Kim nữa sao?”

Tử Liên đột nhiên xoay người ở trên giường nhảy dựng lên, đem gối đầu chăn bông thảm thậm chí là đèn ở đầu giường… Tất cả những thứ tay hắn có thể bắt được cả đều ném trên đầu Kim.

“Muốn cho ngươi nghỉ cũng là cho ta nghỉ, không nên nói nhảm nhiều như vậy!”

Kim tiếp được duy nhất ngọn đèn đối với y có tính uy hiếp, còn lại đều để cho những thứ kia ném đến trên người mình “Thế nhưng, ta không muốn nghỉ, ta không muốn ly khai chủ nhân!”

Dĩ nhiên lời như thế này chỉ có nữ nhân mới nói! Tử Liên nghe xong càng thêm phát điên, trên giường đã không còn cái gì, hắn kéo xuống mạn giường, lại ném!

“Hơn nữa, chủ nhân mấy ngày nay tâm tình bất hảo a? Có cái gì làm ngài khó chịu sao? Kim muốn giúp ngài giải ưu…” Kim trung thành nhìn chủ nhân của y, biểu tình trung thành lập tức bị mạn giường che mất.

Không ngờ tới bản thân lại bị nhìn ra … được rồi, biểu hiện của hắn kỳ thực phi thường rõ ràng. Tử Liên dừng lại động tác, đạp lên giường đi tới trước người Kim, khom lưng, giật lại màn giường hắn ném vào trên mặt Kim.

“Kim, ngươi bao nhiêu tuổi?” Tử Liên ôn nhu hỏi, mỉm cười.

Kim nâng mắt lên, gương mặt hồng lại càng hồng.”Chủ, chủ nhân, Kim hai mươi ba.”

Tử Liên gật đầu.”Được phép rồi, Kim, ngươi đi, trở về đi.”

“Chủ nhân,… “

Tử Liên đưa tay cắt ngang lời y nói.

” Mẫu thân ngươi lâm trọng bệnh, thời gian không còn nhiều … Ngày đó ta đi gặp nàng, nàng khóc thỉnh cầu ta cho ngươi trở về gặp mặt nàng lần cuối cùng, mẫu thân ngươi, mong muốn ngươi có thể tha thứ cho nàng.”

“Lẽ nào chủ nhân ngài mấy hôm trước trốn học là bởi vì …”

Tử Liên nhíu mày, Kim không thể làm gì khác hơn là im tiếng.

“Ta sẽ cầu phụ vương cho ngươi một chức vị, yên tâm, chỉ cần ngươi đảm nhiệm chức vụ phụ hoàng bảo, đại ca và nhị ca liền không dám động tới ngươi.”

Nhìn tam điện hạ giống như cái gì cũng chưa từng suy nghĩ tới, kỳ thực so với bất luận kẻ nào cũng đều nghĩ nhiều hơn, tinh vi hơn. Những … việc này, Kim vẫn rất rõ ràng, cho nên hắn mới có thể dứt khoát kiên quyết mê luyến người này như vậy.

“Cứ như vậy đi…” Âm cuối mang theo điểm thở dài.

“… Cho nên, rõ ràng là chuẩn bị gian phòng, nhưng lại không muốn ta vào ở… là bởi vì muốn đuổi ta đi sao?”

“Kim, ” Tử Liên vỗ vỗ bờ vai của y, “Không ai lưu được ngươi.”

Quá mức hoàn mỹ, người hầu của hắn, bị nhốt ở nơi nào cũng đều là đáng tiếc.

“… Ta không muốn, ta chỉ muốn theo chủ nhân!” Kim nắm lấy cổ tay Tử Liên, không muốn bị hắn vứt bỏ.”Không có chủ nhân sẽ không có ta, ngài cho ta một cái tên, cho ta một chỗ ở, còn có… một mục tiêu! Chủ nhân, còn nhớ không? Ta phải bảo vệ ngài a!”

“…” Tử Liên không muốn nói gì nữa, hắn bỏ tay Kim ra. Nhưng đối phương đã không còn là tiểu hài tử bẩn thỉu năm đó, 5 ngón tay nắm lấy cổ tay hắn rất chặt, làm thế nào cũng vung không ra.

“Ta biết ngài thích màu gì, thích mặc cái gì, yêu nhất là ăn đồ ngọt… Chủ nhân, Kim không muốn chức vị, ta chỉ nguyện vẫn làm người hầu của ngài. Từ lúc ngài mua ta, ta chính là của ngài.”

“Câm miệng.” Tử Liên nhăn mặt nhíu mày, lạnh giọng nói.

“Ta đã sống qua rất nhiều ngày thống khổ, nỗ lực rất nhiều, sinh mạng bất hạnh này, may mắn duy nhất chính là gặp được ngài.”

“… Câm miệng.”

Tuy 1 câu nhắc lại đến lần thứ hai, nhưng Kim bất chấp Tử Liên đang giận, y tiếp tục nói: “Ta không muốn gặp mẫu thân ta, ta đã quên hình dáng của nàng, trong lòng ta trong đầu ta chỉ có khuôn mặt và thần tình của ngài. Ngài là trời của ta, là đất của ta, thần của ta, là cả thế giới của… là duy nhất…” Y nắm lấy tay Tử Liên, kéo đến bên cạnh gò má. Năm đó là bàn tay này đã vỗ nhẹ trên vai y, hảo ấm áp, dù chỉ là muốn nói 1 câu “Tránh ra” .

“Câm miệng a!” Tử Liên rút tay không ra, liền nhấc chân vừa đá vừa giẫm, rất cố sức rất cố sức đem người đáng ghét chướng mắt này đuổi ra xa.

Kim không tránh cũng không trốn, một chút cảm giác đau đớn cũng không có, y ngửa đầu hướng ánh mắt hi vọng, cầu xin.”Tam điện hạ, cầu ngài lưu lại ta.”

“Ta bảo ngươi câm miệng ngươi không có nghe thấy sao? !”

“Chủ nhân…”

=========================================

lời Kim nói đúng là hảo cảm động a, ta thì thấy chắc hem có ai yêu Liên hơn Kim được a^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.