Beijing Story – Bắc Kinh Cố Sự

Chương 12: Chương 12




CHƯƠNG 12

Một ngày cuối tuần và tháng Mười, tôi cùng Lanyu đi bơi ở một bể bơi trong nhà The Maze. Nơi đó gần như dành riêng cho giới thượng lưu của Trung Quốc, vì thế nó không giống với các khách sạn lớn khác, nơi có cả những người nước ngoài làm tôi cảm thấy không thoải mái.

Trở lại việc trước đây Lanyu không biết bơi. Em nói hầu hết mọi người ở vùng Tây Bắc không biết bơi. Nhưng bây giờ em đã là một tay bơi cừ. Tôi đã dạy em. Tôi ngồi trên một chiếc ghế ở trên bờ, uống một chút và nhìn em trong làn nước.

“Này ! Han-tung, làm gì ở đây thế ?” Đó là Tsai Ming, đang cười tiến về phía tôi. Đi theo anh là một cậu mà tôi biết là Wang Yung-huang. Wang mới chỉ ngoài hai mươi nhưng trông đã kiệt quệ rồi.

“À, chỉ nghỉ ngơi thôi. Dạo này bận quá”. Tôi trả lời.

“Bận gì ? Bận với mấy cô em à ? Xem ai này, một mình ở đây trốn tránh đám đông”.

Họ nói sau khi ngồi xuống.

“Không bằng anh đâu”. Tôi cười. “Có mối hàng nào tốt chăng ?” Tôi đoán phải có việc gì thì họ mới tìm đến tôi.

“Tôi là người tìm anh đấy”. Wang Yung-huang nói, “tôi có một tàu chở thép. Anh có muốn không ? Giá cả được lắm đấy”.

Hẳn là một chuyến tàu buôn lậu của một nhóm vũ trang nào đó, tôi nghĩ.

“Tôi thích đấy ! Nhưng lấy cái gì ra để trả bây giờ. Những khách hàng người Mỹ vẫn chưa thanh toán lô hàng trước. Đang tắc lại ở đấy đấy”. Tôi nói dối để từ chối. Tên này là một kẻ bất hảo. Ông của hắn có mối quan hệ với những người đứng đầu đất nước này và bố hắn là một quan chức cấp cao trong quân đội, thêm vào đó là một ông anh giàu có. Với những người như vậy đứng đằng sau, hắn cứ việc gây ra những việc chẳng ra gì rồi bỏ đi. Tôi không có gì để dây dưa với hắn.

Trong khi chúng tôi nói chuyện, Lanyu đã lên bờ. Em vò mái tóc ướt và lắc lắc đầu rồi đi về phía tôi. Làn da rám nắng tự nhiên đang ướt và trông loang loáng như bôi dầu. Em thấy tôi đang nói chuyện với những người lạ liền cười với tôi rồi đi đến ngồi ở một bàn khác.

Tôi thấy Wang-huang sững sờ nhìn Lanyu. Hắn thấy Lanyu cười với tôi nên hỏi :

“Ai thế ? Sao tôi chưa thấy bao giờ nhỉ ?”

“Tôi mang cậu ta đi cho vui thôi mà”.

“Người mới hả ? Anh may mắn quá thể nhỉ”. Hắn nhìn tôi với sự kinh ngạc.

“Chẳng có gì đặc biệt ở thằng bé đó cả”. Tôi cố gắng tỏ ra thờ ơ. Tôi lo rằng cái kẻ ngồi đây có cùng sở thích với tôi.

Một lát sau, Lanyu lại xuống nước. Tâm trí của Wang-huang không còn ở lại chỗ chúng tôi nữa. Trong khi tôi nói chuyện với Tsai Ming, hắn đứng dậy và tiến về phía bể bơi. “Yung-huang cũng thế à ?” Tôi thấy Wang Yung-huang đang bắt chuyện với Lanyu và hỏi Tsai Ming.

“Cũng thế á ? Thú vui duy nhất của hắn đấy. Hắn thật sự đam mê ấy chứ, cậu không biết à ?”

Tôi cười một cách khó khăn và không nói gì.

“Cho dù hắn nói hắn thấy việc này thật bệnh hoạn”. Tsai Ming cười.

Trong phòng massage, tôi hỏi Lanyu :

“Lúc nãy ở bể bơi em nói nói chuyện với ai đấy ?”

“Không phải đấy là bạn anh à ? Sao anh lại hỏi em ?”

“Thế nói những cái gì ?”

“Anh ấy nói anh ấy là bạn anh và hỏi xem em đang làm việc ở đâu”.

“Em có nói không ?”

“Em nói em đang học ở trường đại học”.

“Tốt hơn hết là em không nên nói chuyện với những kiểu người như thế. Em biết hắn là kiểu gì không ? Trông hắn giống như một con người vậy thôi chứ bản chất thì không được như thế đâu”. Tôi hơi bực tức với Lanyu.

“Em đã làm gì nào ?” Lanyu cự lại, thật sự không vui.

Tôi đang gặp rắc rôi. Tôi không muốn xích mích với hắn vì chuyện này. Thực ra là không đủ sức. Về sau, khi tôi hỏi Lanyu xem hắn có tìm em không. Em bảo không. Tôi thấy mừng vì mọi chuyện dừng ở đó.

Lanyu gần như không ở trường nữa. Em bảo những sinh viên khóa trên không được thân thiện và hợp tác lắm. Rất ít sinh viên không sống ở trường. Hàng ngày em lái xe đến trường, đỗ cách trường một đoạn, rồi đạp xe đến lớp và kí túc. Em nói hầu như mọi người trong lớp đều biết em có một ông anh trai tốt bụng và thoải mái.

Một ngày thứ tư của tháng Mười Một, tôi về muộn vì phải bàn bạc chuyện kinh doanh. Lúc đó là chín giờ. Tôi đã về đến nhà nhưng Lanyu thì chưa. Lúc chiều em có nói là em đang ở phòng vẽ và muốn ở lại muôn một chút, tới bảy giờ, và sẽ về đến nhà lúc tám giờ. Thường thì em rất đúng giờ. Tôi goi cho em nhưng không ai nhấc máy. Điện thoại tắt. Chắc chắn là em chưa ra xe. Mười một giờ, tôi cảm thấy bất an. Rồi chuông điện thoại reo :

“Anh là Han-tung phải không ? Anh có quen ai là Lanyu không ?” Một người đàn ông giọng đặc Bắc Kinh hỏi.

“Có chuyện gì với cậu ấy vậy ?”

“Cậu ấy bị cướp. Không có gì nghiêm trọng, chỉ bị thương ở tay”.

Tôi không thể hiểu nổi. Sao cậu bé này luôn làm tôi lo lắng như thế ?

Tôi đưa cho người lái xe tốt bụng $200. Ông ấy có vẻ rất sung sướng. Tôi giúp Lanyu vào phòng. Trông em rất tệ, và thật yếu đuối.

“Ở quanh khu vực ĐH Trung Hoa khá là an toàn, làm sao những chuyện như thế này lại có thể xảy ra được ? Mà lại vào khoảng tám chín giờ. Thật là không thể nào”. Tôi nói giọng bực tức.

“Em cũng không ngờ được”. Em nằm trên giường và nói.

“Nếu hắn đòi tiền hay xe, cứ đưa cho hắn. Hắn sẽ không làm em đau”.

“…”

“Và em lo về tiền bạc nhiều quá ! Những kẻ như vậy sẵn sàng giết em. Em biết không, một vài lái xe đã bị giết rồi đấy”.

“Anh nói xong chưa ?” Em hỏi một cách thiếu kiên nhẫn.

Tay trái của em được băng bó và buộc ra trước ngực. Tay phải cũng bị quấn băng kín mít. Hẳn là em đã phải đánh nhau với những tên cướp đó, nếu không thì ai lại có thể làm tay em bị thương như thế ?

Tôi nhìn em và đi tới, quỳ xuống bên cạnh gường. Tôi cầm tay em hỏi :

“Còn đau không ?”

“Bây giờ thì ổn rồi”. Em nhìn tôi và tôi nhìn em. Tôi hôn lên má em và nói nhẹ nhàng : “Nhớ nhé ! Tiền chỉ là đồ bỏ đi. Tính mạng em quan trọng hơn. Nếu em cứ cứng đầu như thế, em chỉ làm đau mình thôi”. Tôi dỗ dành em như với một đứa trẻ.

“Hôn em nữa đi”. Em cười khẽ. Thế là những câu khuyên bảo của tôi lại chẳng ăn thua gì rồi.

Một tuần sau, Lanyu vui vẻ nói với tôi : trong cái rủi có cái may. Vì đang bị thương nên em thoát được hai bài kiểm tra. Nhìn em sung sướng như vậy, tôi thấy cậu bé ít hơn tôi mười tuổi này thật đáng yêu.

Hai tuần nữa trôi qua và tôi nhận được một lá thư. Bên trong là tờ ngân phiếu trị giá $100,000 từ công ty Wah Tin. Công ty đó là của Wang Yung-chuen, anh của Wang Yung-huang. Rồi tôi nhận được điện thoại của Wang Yung-chuen. Anh ta hơn em mình 10 tuổi :

“Han-tung, cậu biết Yung-huang mà. Đừng dây với nó”.

“Anh tử tế quá. Tất nhiên là tôi sẽ không làm như thế. Hơn nữa bọn tôi là bạn bè mà”. Tôi không biết có chuyện gì đã xảy ra, tôi chỉ có cảm giác nó có liên quan đến Lanyu.

“Đúng đấy. Một trăm nghìn dollar đó là để bồi thường cho vết thương của cậu bé”. Wang nói.

“Anh tốt bụng quá! Tôi không nghĩ việc này nghiêm trọng đến thế. Tôi biết Yung-huang hiểu luật chơi mà”. Tôi chỉ có thể nói như vậy.

Wang Yung-chuen cười khẽ rồi dập máy. Dù cho có không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, tôi cũng vẫn có thể đoán được thằng khốn đó đã cố gắng gạ gẫm Lanyu, thậm chí đã dùng tới vũ lực. Có lẽ hắn sợ khi thấy vài tuần rồi mà tôi vẫn chưa có động tĩnh gì, vì thế hắn đã nhờ anh trai dàn xếp vụ này,

Tôi không hỏi Lanyu mà tìm hiểu qua chị Cheung.

“Thế này thì quá lắm rồi, cả hai đứa, đánh nhau vì một thằng bé”. Chị Cheung nói với vẻ sửng sốt nhưng bị quấn hút bởi câu chuyện.

“Không phải thế ! Thậm chí em không biết chuyện gì đã xảy ra nữa cơ !”

“Còn giấu cả chị cơ đấy !”

“Em không biết thật ! Em không phải là Yung-huang, và thằng bé đó không phải vợ em. Hơn nữa, em không sa đà vào chuyện này đâu !”

“Ồ ! Thế thì “tình yêu thực sự” và “sự thủy chung” của cậu bé đó chẳng có ý nghĩa gì với cậu rồi”. Chị Cheung cười lớn hơn.

“Wang Yung-huang đạt được cái hắn muốn chưa ?”

“Chưa ! Cậu bé đó quyết liệt lắm. Cậu ấy nắm chặt con dao của Yung-huang và nói hoặc để cậu ấy đi hoặc là giết cậu ấy !”

“Chết tiệt !” Tôi cười lạnh. Tôi phải thừa nhận Lanyu có nhiều can đảm hơn tôi.

Tôi không nhắc đến chuyện này với Lanyu vì tôi thấy bị tổn thương và tôi không muốn em nhận ra điều đó. Tôi không thể hiểu nổi vì sao em không bao giờ kể cho tôi về chuyện này.

Đã là nửa đêm và Lanyu đang nằm trong vòng tay tôi.

“Em có nghĩ là có một tình yêu vĩnh cửu giữa hai người cùng giới không ?” Tôi hỏi em.

“Em không biết. Em chưa bao giờ nghĩ về điều đó”. Em không thích nói về những chuyện mang tính chất giả sử như thế. Em chỉ hành động theo cảm xúc.

“Anh tin là có. Nếu có thể tồn tại giữa hai người khác giới thì cũng có thể tồn tại giữa hai người cùng giới”.

“Anh muốn nói chúng ta phải không ?” Em cười và nhìn tôi.

“Anh nói bản thân mình thôi”. Tôi nói.

Em không nói gì mà chỉ cười.

“Em có thích anh không ?” đây là lần đầu tiên tôi hỏi người tình của mình. Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy không tin vào bản thân mình.

“Tất nhiên rồi”. Em nói chắc chắn.

“Wang Yung-huang có tìm em phải không? Và em đã nói dối em là gặp cướp”. Cuối cùng tôi cũng hỏi sau một chút ngập ngừng.

“…” Lanyu không nói gì.

“Cậu ta khá đẹp trai và dễ mến”. Tôi cố tình nói một cách thản nhiên.

“Em có thể tự đánh giá người đó khi mới nhìn thấy. Em không hề có ý muốn như vậy. Chỉ là người ta tự huyễn hoặc thôi”. Lanyu nói, hơi thiếu bình tĩnh. Em đẩy tay tôi ra và ngồi dậy, nhìn tôi với vẻ không vui.

“Sao em không nói với anh ?” Tôi cũng không vui.

“Em thấy việc ấy thật kinh khủng, không muốn cho anh biết. Em sợ nó sẽ đem lại phiền phức cho anh”. Em không nhìn tôi mà nói.

“…” Đến lượt tôi im lặng. Tôi tin rằng mình đã rất hiểu Lanyu nhưng thực tế thì hình như không phải vậy. Dù cho em không phải là người nói nhiều hay dễ tính, nhưng em lai rất thông minh và nhạy cảm.

End of chap 12.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.