CHƯƠNG 27
Tôi bị nhốt ở phòng tạm giam. Tôi phải viết bản tường trình. Lúc đầu mọi chuyện có vẻ như rất kinh khủng. Tôi đã làm rất nhiều điều tôi tệ, và bây giờ có thể tôi sẽ phải trả giá cho những điều đó. Nhưng công bằng mà nói, có nhiều kẻ còn tồi tệ hơn tôi và chúng sống cung sướng hơn hầu hết những người bình thường khác. Lúc đó, người duy nhất mà tôi có thể nghĩ đến là mẹ tôi và Lanyu. Đặc biệt là mẹ tôi. Liệu cái chết của tôi có ý nghĩa như thế nào với mẹ. Tôi không lo lắng nhiều lắm cho Lanyu. Tôi chỉ thấy hối hận. Em là tình yêu duy nhất của đời tôi nhưng em lại không hiểu điều đó. Và chưa bao giờ em nói với tôi là em yêu tôi. Tôi không còn bận tâm việc mình là người đồng tính hay không điều đó thật chẳng còn ý nghĩa gì khi sắp phải đối mặt với cái chết. Chỉ có những tình cảm cho đi và nhận lại là những thứ đáng giá nhất.
Không lâu sau đó tôi tìm ra một cơ hội để thay đối tình hình. Tay luật sư bảo tôi vụ này có thể kéo dài. Tôi bị bắt vì có những thế lực mạnh hơn tham gia vào. Tôi chỉ là ngọn lửa nhỏ để nhen lên đống lửa lớn. Lúc đầu tôi không thấy ai ngoài tay luật sư vô dụng đó. Rồi tôi thấy Liu Qsing.
Tôi có cơ hội được gặp riêng Liu Qsing tại phòng gặp gỡ. Liu Qsing báo cho tôi rất nhiều tin. Tất cả tài sản đứng tên tôi và tên công ty tôi đã bị phong toả. Cuộc điều tra vẫn đang tiếp tục. Về cơ bản công ty tôi đã ngừng hoạt động. Tất cả các nhân viên đều bỏ đi, giống như khi một cái cây to đổ sụp, những con khỉ trên cây sẽ chuyền toán loạn đi mọi hướng. Liu Qsing cố làm mọi thứ để có thể kéo tôi ra khỏi tù.
“Mẹ tôi không sao chứ ?” Tôi hỏi Liu Qsing sau khi đã nói xong về vụ án.
“Bà cũng vượt qua được ! Đừng lo”.
“Làm ơn ! Người anh em ! Chăm sóc bà hộ cho tôi”. Tôi nghĩ về việc mình không thể làm hài lòng mong ước thông thường nhất của bà, và bây giờ bà phải đối mặt với việc tôi bị bắt, tôi thấy vô cùng xấu hổ.
“Thư giãn đi Han-Tung. Mẹ cậu cũng là mẹ tôi, giống như một người mẹ của chung. Dạo này tôi đến thăm bà hàng ngày. Tôi là con trai bà. Tôi sẽ chăm lo phụng dưỡng bà…”
Mắt tôi đỏ hoe. “Cảm ơn !” Tôi nói.
Bạn bè, đây là người bạn đích thực của tôi. Lanyu đã từng nói thế với tôi.
“Đúng rồi, đây là vài dòng nhắn gửi của Lanyu. Cậu ấy nhờ tôi mang vào cho cậu”. Liu Qsing nói trong khi lấy ra một mảnh giấy từ trong sổ của anh.
Đó là những dòng chứ viết tay của Lanyu : “Han-tung, mọi người đang cố gắng giúp anh. Anh phải mạnh mẽ. Chắc chắn rồi anh sẽ được ra khỏi đó. Cho dù bao lâu đi chăng nữa em sẽ đợi anh. Anh nợ em cả cuộc sống của anh, đó là những gì anh nói và anh không thể rút lại lời đã nói. Em đang chờ ! Anh phải, phải tự chăm sóc cho bản thân!! Yu”
Tôi nhìn vào chữ Yu, và nước mắt không ngừng tuôn chảy trên mặt tôi. Chúng tôi chưa từng gọi nhau như thế, nhưng tôi hiểu em muốn nói gì…
“Làm sao cậu ấy biết chuyện của tôi ?” Tôi hỏi Liu Qsing.
“Cậu ấy gọi điện và không sao gặp được cậu. Cậu ấy lo lắng và đến hỏi tôi. Hôm nay cậu ấy cũng đi cùng tôi. Vì tôi đã thỏa thuận với Kuo Ti (nhân viên tòa án) rằng tôi muốn gặp riêng cậu nên cậu ấy phải đợi ở bên ngoài”.
“Nói với cậu ấy hãy nhanh chóng rời khỏi đất nước này. Cậu ấy và tôi phải kết thúc ngay bây giờ và ở đây”. Tôi nói.
Liu Qsing không trả lời, anh lại nói, “Lin cũng gọi điện bày tỏ là cô ấy rất tiếc ! Cô ấy khá lo lắng cho cậu đây. Cô ấy hỏi xem liệu cô ấy có thể giúp được gì”.
“Đừng nhắc đến cô ta”. Tôi cảm thấy rất tồi tệ.
“Người phụ nữ đó hơi thủ đoạn nhưng cô ấy đối với cậu không tệ”. Liu Qsing lúc nào cũng bảo vệ cô ta.
…
Đó là một tháng ba khó khăn. Các bạn có thể tưởng tượng được cuộc sống trong tù như thế nào. Không có phiên tòa nào, không có phán quyết nào cả. Tôi chỉ bị giam như vậy. Người khởi tố và người điều tra của ngân hàng đối với tôi khá tốt. Nhất là ở giai đoạn sau, chúng tôi gần như đã trở thành bạn bè. Rồi một ngày, người ta bảo tôi đã được tự do. Khi bắt không có lý do gì và khi thả cũng không có lý do gì cả.
Ra khỏi cửa khu trại giam cùng Liu Qsing và tay luật sư, tôi thấy Lanyu đứng ở đằng xa bên ngoài xe. Có thể vì tôi đã không gặp em trong cả một mùa hè, trông em gầy và đen hơn. Khi chúng tôi nhìn nhau, em quan sát tôi từ đầu đến chân, như là cố tìm xem tôi có cái gì khác không. Chúng tôi không nói với nhau câu nào nhưng mắt Lanyu luôn nhìn tôi. Lanyu và tôi ngồi sau chiếc xe do Liu Qsing lái. Tôi nhìn ra ngoài của xe. Tôi đã được tự do, và còn sống quay về với thành phố mà tôi đã vô cùng quen thuộc này…Bỗng nhiên tôi thấy có cái gì đó chạm vào tay mình. Đó là Lanyu. Em rụt rè đặt tay lên tay tôi. Tôi nhìn em. Ánh mắt em đầy sự kiên quyết và bướng bỉnh, đôi mắt sáng rực, đầy cảm xúc. Tôi xiết chặt tay em. Hai người đàn ông nắm chặt tay nhau bằng tất cả tinh thần. Tôi thấy đau. Chắc em cũng thấy đau. Nhưng cả hai đều không buông nhau ra, thậm chí còn nắm chặt hơn…
…
Liu Qsing lái xe về nhà tôi. Lanyu nói em sẽ đợi chúng tôi ở ngoài xe. Mẹ tôi đã đứng ở cửa trước khi tôi và Liu Qsing vào nhà. Tôi bước đến trước mặt mẹ, bà nắm chặt lấy cánh tay tôi. Rồi bà oà lên khóc. Tôi ôm lấy mẹ, cố làm cho bà bình tĩnh lại.
“Mọi chuyện ổn rồi mà mẹ ! Mẹ đang làm gì thế này ? Như thế này chẳng phải là đã tốt rồi sao ?” Tôi cũng cảm thấy nghèn nghẹn.
Mẹ tôi khóc to hơn…
Em tôi và Liu Qsing cũng đến an ủi mẹ tôi. Cuối cùng bà cũng ngừng khóc. Vào trong nhà, tôi thấy mẹ tôi đã nở nụ cười, và tôi bắt nghĩ đến Lanyu đang đợi ở ngoài xe. Thật đáng tiếc. Chỉ có hai người mà tôi nghĩ đến khi ở ranh giới giữa sự sống và cái chết, vậy mà họ không thể cùng một lúc đứng bên tôi. Tôi nói dối với mẹ là có chút việc công ty cần giải quyết và đi ra ngoài cùng Liu Qsing.
“Sao anh ra nhanh thế ? Mẹ đã đỡ hơn chưa ?” Lanyu hỏi với sự quan tâm.
“Mẹ ổn rồi. Chỉ cần nhìn thấy anh là mẹ ổn thôi”. Tôi cười.
“Hai người định đi đâu ? Tôi sẽ đưa hai người đi”. Liu Qsing nói.
“Anh đói không ? Mình đi ăn nhé ? Em mời”. Lanyu gợi ý.
“Để tôi. Hãy ăn mừng sự trở về của Han-Tung”. Liu Qsing nói.
“Tôi muốn tắm trước. Và tôi cũng không muốn ăn ngoài !” Tôi ghét ăn ở nhà hàng, dù cho cả mấy tháng rồi tôi chưa ăn bữa nào ra hồn.
“Đến chỗ tôi nhé ?” Liu Qsing đề nghị.
Chúng tôi quyết định đến chỗ Liu Qsing. Đó là một buổi tụ tập của cánh đàn ông. Chẳng mấy chốc mà căn phòng đã nồng mùi rượu và ngập trong khói thuốc lá. Và chúng tôi chửi bới ầm ĩ. Tôi là người đầu tiên say. Lui Qsung cũng ngà ngà. Lanyu uống rất ít nhưng trông em hạnh phúc, lắng nghe tôi và Liu Qsing nguyền rủa, chửi bới những sự bất công trên đời.
“Lui Qsing, mời anh chén này ! Tôi phải đền ơn anh ! Chúng ta là bạn cả trong lúc sung sướng cũng như lúc khó khăn. Tôi phải báo đáp cho anh”. Tôi có thể nói ra những lời từ trong trái tim mình khi tôi say. Liu Qsing đã dùng hết khoản tiền tiết kiệm ba trăm nghìn dollar để giúp tôi ra khỏi tù. Đó là những gì anh đã làm cho một người bạn.
“Đừng nhắc đến nó. Khi tôi đưa được cậu ra ngoài thì những đồng tiền đó đã được tiêu đúng chỗ”. Liu Qsing nâng chén và cùng tôi uống cạn.
Tôi quay ra nhìn Lanyu. Em đang im lặng nhưng lắng nghe chúng tôi với vẻ thích thú.
“Cảm ơn dòng tin nhắn của em. Nếu không có nó anh đã không thể chịu đựng nổi cái địa ngục đó”.
Em cười nhẹ, “Cạn chén !” Em nâng ly về phía tôi…
Vụ việc rồi cũng khép lại. Những lời buộc tội dành cho tôi đều bị bác bỏ vì thiếu chứng cứ. Nhưng có quá nhiều việc xảy ra với công ty, như thất thoat, nợ thuế, đã tạo thành một khoản thâm hụt lớn. Những tài sản bị niêm phong được trả lại. Tôi khá hài lòng với diễn biến này. Dù cho có tổn thất lớn về mặt tài chính, tôi vẫn có thể quay lại với công việc. Đó là một khó khăn lớn trong đời tôi, thật may mắn là tôi có thể thoát ra được. Và tôi cũng đã học được đôi điều. Tôi đã thay đổi cách nhìn về cuộc sống. Tôi bắt đầu sống một cuộc sống không phô trương và tự nhiên.
End of chap 27.