Beijing Story – Bắc Kinh Cố Sự

Chương 29: Chương 29




CHƯƠNG 29

Khi tôi ở chỗ của Lanyu, em chịu mọi chi phí của chúng tôi, trừ những lúc ra ngoài ăn. Cả hai chúng tôi tránh nói đến vấn đề tiền nong. Đấy là một điểm yếu trong tim Lanyu, và cũng trong cả tim tôi nữa. Tôi thường nghĩ nếu chúng tôi không gặp nhau trong hoàn cảnh bất thường như vậy thì chắc chắn chúng tôi sẽ hạnh phúc hơn.

Một hôm, Lanyu nói với tôi chủ nhà muốn lấy lại chỗ của em vào năm tới.

“Ông ấy muốn tăng tiền thuê nhà à? ” Tôi hỏi.

“Em hỏi rồi. Ông ấy bảo chủ của căn phòng này có thể quay về trong năm tới”.

“Vầy thì tìm một chỗ khác”. Tôi nói.

“Khó tìm được chỗ khác lắm”.

Tôi nghĩ một lát rồi thận trọng thăm dò, “Hay chúng ta có thể quay về Scandinavia ?”

Em không nói gì, chỉ tiếp tục rang cơm trứng.

Tôi đưa cho em lọ muối và quan sát thái độ của em thật kĩ. Chắc hẳn em đang không vui.

“Quên nó đi. Nếu em thật sự không thích ngôi nhà đó chút nào, anh sẽ bán nó. Thật trùng hợp là anh đang cần tiền”.

Em vẫn không trả lời.

“Em không đồng ý à ?” Tôi hỏi.

Em tắt bếp ga rồi quay sang tôi cười.

“Em bán nó rồi !” Em vui vẻ nói.

Tôi ngạc nhiên tới mức không thốt nên lời.

“Chẳng phải anh nói là anh cho em rồi sao ? Anh lại đổi ý rồi à ?” Em cố tình thử tôi.

“Bán cho ai ? Giá bao nhiêu ?”

“Một người kinh doanh bất động sản ở Shezhen. Ba nghìn tám trăm Mỹ kim”. Em vừa nói vừa quan sát tôi.

“Chẳng phải anh nói với em là nếu em không thích nó thì bán nó đi à ? Em đã nghe lời anh đấy”. Em cười một cách duyên dáng.

Tôi cười một cách khó khăn, “Em yêu anh nhiều thế sao ?”

“Đúng thế !” Em vẫn cười và đưa tay vào trong lớp áo khoác của tôi. Tôi rùng mình.

Tôi không hỏi em xem em đã làm gì với khoản tiền đó.

Tôi không biết mình nên vui hay nên buồn với cái tin không ngờ đó. Tiền !

Lin Tsung-ping đã nói tôi nghĩ quá nhiều đến tiền. Điều đó đúng. Từ khi tôi phát hiện ra Lanyu đã chấp nhận món quà đó, tôi thấy chúng tôi đã trở nên như nhau. Tôi không cần phải lo lắng quá nhiều về em như trước. Và tôi cũng không còn cảm thấy hối hận nữa.

Sáng chủ nhật, khi tôi vẫn còn đang ngái ngủ, tôi thấy có ai đó đang “nghiên cứu” cơ thể mình, có ai đó chạm vào phần dưới của tôi. “Cái cậu Lanyu này. Thật phiền quá đi”. Tôi vui vẻ nghĩ. Tôi giả vờ ngủ để xem em định làm gì. Em bỏ cái chăn của tôi ra và hôn lên người tôi, rồi làm như em đang xem xét rất kĩ cơ thể tôi. Tôi không thể nhịn được cười. Tôi thét lên,

“Em đang làm cái gì thể ?”

Em ngừng lại và đổ vào vòng tay tôi.

“Em chưa bao giờ nghiên cứu cơ thể anh cả”. Em cười nói.

“Anh là cái bản đồ à ? Em cần nghiên cứu anh thế sao ?” Tôi cũng cười.

“Ha ! Em đang nghĩ tại sao khi mới sinh ra, hầu hết mọi người đều như nhau, nhưng khi lớn lên mỗi người lại có kích cỡ khác nhau”. Em cười to hơn, tì lên người tôi.

“Từ khi còn bé anh đã hơn em rồi”.

“Không đâu”.

“Đo thử đi nếu em không tin”. Tôi nói.

Em đi tìm thước. Nhưng rồi em nói

“Không tính như thế được. Đây hoàn toàn không giống với lúc bé”.

Em cười. (…don’t know how to make you misunderstand more ….)

Tôi đã say. Tôi đã đam mê em quá mức, đến nỗi tôi không thể kìm chế nổi bản thân. Tôi nâng cằm em lên và giữ chặt

“Yêu anh không ?” Tôi hỏi gằn giọng

Chắc hẳn em cảm thấy không thoải mái với cách tôi đang giữ em. Em cau mày, nhìn tôi, rồi, dưới cái nhìn chằm chằm của tôi, trở nên lúng túng rồi cố gật đầu.

“Nói đi ! Để cho anh nghe thấy điều đó !” Tôi bỏ tay ra và dồn ép em.

“…” Em nhìn tôi nhưng không nói gì.

“Anh yêu em ! Anh yêu em vô cùng”. Tội lại giữ chặt lấy cằm em và thổ lộ tình cảm từ trong sâu thẳm trái tim mình.

Em gỡ tay tôi ra và cười.

Chết tiệt ! Tôi ghét nụ cười của em. Từ khi chúng tôi quay lại với nhau, tôi vẫn chưa thể nào hiểu được tình cảm em dành cho tôi sâu nặng đến mức nào.

Em luôn cười nụ cười ngượng nghịu đó…Tôi cúi đầu và chặn nụ cười của em bằng môi mình. Tại sao tôi phải ép em nói ra điều đó? Em không muốn nói dối. Chúng tôi hôn nhau. Chúng tôi lăn ra giường và chìm trong những nụ hôn…

(……)

Chúng tôi cùng cười, rồi nhảy ra khỏi giường và lao vào phòng tắm…

End of chap 29.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.