CHƯƠNG 31
Mùa thu Bắc Kinh không còn là mùa mà tôi yêu thích nữa. Nó thật ảm đạm và vô hồn, với những cơn gió lạnh thổi sạch mọi thứ.
Một lần nữa tôi lại bước vào căn hộ nhỏ ở Tsing Huo. Ở đó thật thoải mái nhưng cũng đồng thời thật đáng sợ. Chiếc cốc còn để lại sau ngày định mệnh ấy vẫn còn ở trên bàn, vẫn còn chút nước chưa uống hết. Tôi không dám chạm vào chiếc cốc ấy…
Tôi đi vào phòng ngủ. Tất cả đồ của em vẫn còn đó, không mất chiếc nào. Nhưng sao chủ nhân của nó không quay lại ? Giường đã được dọn gọn gàng. Lúc đó tôi bảo em đừng dọn, rằng chúng tôi không có thời gian, nhưng em nói em không thể chịu được sự luộm thuộm của tôi… Tôi cầm bộ quần áo em thay ra. Không còn hơi ấm của em ở đó nữa. Tôi khóc
Cuối cùng cũng vỡ òa ra và thật sự khóc… Tiếng khóc xé lòng của một con người vọng khắp căn nhà..
Tôi không thể ở Tsing Huo, và càng không muốn về nhà. Vì thế tôi chỉ ở lại văn phòng. Trong suốt cả tuần lễ sau đó, tôi như một cái xác không hồn. Tôi gầy đi trông thấy. Tôi luôn có ảo giác, luôn cảm thấy Lanyu đang gọi mình. Mỗi phút tôi đều mong Lanyu sẽ xuất hiện trước mặt mình. Tôi luôn quay đi quay lại để nhìn xem liệu có phép màu xảy ra hay không. Tôi hoàn toàn suy sụp.
Hôm đó, mẹ tôi yêu cầu tôi về nhà. Tôi bước vào nhà, chào bà rồi nhanh chóng về phòng mình. Tôi không muốn bà nhìn thấy tình trạng hiện nay của tôi. Tôi nằm lơ mơ trên giường. Sau một khoảng thời gian không biết bao lâu, tôi nghe tiếng cửa mở và mẹ tôi đi vào. Bà ngồi xuống cạnh giường. Tôi nhắm mắt, giả vờ ngủ. Tôi thấy tay mẹ đặt lên tay mình, giống như khi tôi còn nhỏ. Dịu dàng xoa nhẹ
“Tiểu Tung ! Mẹ biết con đang cảm thấy rất khủng khiếp. Nhưng con không thể làm cho người chết sống lại được”. Tôi nghe tiếng mẹ nghẹn ngào. Nước mắt tôi lại chảy ra nhưng tôi không gây ra tiếng động nào.
“Mẹ biết mọi chuyện rồi. Liu Qsing đã nói tất cả cho mẹ. Nếu cậu bé ấy không ra đi, mẹ sẽ không phản đối việc hai con sống cùng nhau”. Bà nói.
Nước mắt tiếp tục chảy ra khỏi mắt tôi. “Mẹ nói quá muộn rồi”. Tôi lặng lẽ nói trong trong tim mình…
Hai tuần sau, theo gợi ý của Liu Qsing, tôi gọi điện cho bố của Lanyu. Khi tôi báo tin dữ cho ông, tôi nghe thấy tiếng sụt sùi ở đầu dây bên kia…
Vài ngày sau, bố của Lanyu gọi cho tôi.
“Nó có để lại gì không ?” Giọng mệt mỏi hỏi.
“Không. Và vì đó là tai nạn, xảy ra quá đột ngột, cậu ấy không kịp nhắn gửi gì”.
“Ờ … có còn gì khác không ?” ông hỏi.
“Vài bộ quần áo, mấy quyển sách, nếu ông muốn thì tôi sẽ gửi cho ông”. Tôi nghĩ ông ta muốn có đồ đạc của Lanyu để tưởng nhớ đến cậu.
“Oh…” Ông ta như muốn nói điều gì.
Rôi tôi thấy mọi thứ trở nên dễ hiểu, ông ta muốn nói đến tiền. Tôi nghĩ là Lanyu đã bán căn nhà, ba trăm tám mươi ngàn USD. Nhưng tôi không tìm thấy bất cứ giấy tờ nào có liên quan đến khoản tiền đó, trừ quyển sổ tiết kiệm còn vài nghìn dollar.
Tôi hỏi Liu Qsing, “Anh biết về chuyện Lanyu bán căn nhà Scandiavia chứ ?”
“Tôi biết…” giọng anh thật nặng nề.
“Ông bố vô tích sự của cậu ấy đang nghĩ đến tiền cậu ấy để lại vào lúc như thế này ! Tôi không biết cậu ấy đã để tiền ở đâu”.
Liu Qsing nhìn tôi ngạc nhiên, “Cậu ấy không nói với cậu à ?”
“Nói gì ?”
“Khoản đó đã được dùng trong lúc cậu ở trong tù !”
“Sao anh không nói với tôi ?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
“Lanyu không cho. Câu ấy bảo sẽ tự nói với cậu, để làm cho cậu ngạc nhiên”.
“…”
“Khi cậu mới vào tù, chúng tôi rất tuyệt vọng. Hàng ngày Lanyu đều hỏi thăm tin tức về cậu. Chúng tôi đều nghĩ là cậu đã hết đường rồi. Rồi mẹ tìm được Li. Nhưng thằng cha khốn nạn đó ra giá mười nghìn !”
“Nhưng anh nói là một triệu ?”
“Lanyu nói. Tôi chưa bao giờ bảo là một triệu”.
Anh nói tiếp, “Nhưng làm sao chúng tôi có đủ tiền ? Tôi đã dùng hết cả ba trăm nghìn. Mẹ bỏ ra khoảng sáu trăm nghìn. Tôi không thể vay từ ai cả. Thậm chí Ai-tung và Tsing-tung (hai em gái tôi) cũng nói chúng không có tiền. Lin Tsung-ping cũng nói để cô ta giúp. Nhưng khi tôi muốn vay thì cô ta lại nói không muốn giúp liên quan đến tiền… Không thể trách họ được. Ai chẳng biết tiền đó sẽ giống như nước nhỏ xuống sa mạc ? Lanyu cũng rất tuyệt vọng nhưng cậu ấy không thể làm gì được. Cậu ấy nói rằng trong cuôc đời trước đó, cậu ấy chưa từng nghĩ rằng tiền lại quan trọng đến thế. Rồi cậu ấy nhớ đến biệt thự Scandinavia. Nó đứng tên cậu ấy nên có thể bán được. Tôi bán nó đi trong vòng một tuần. Ba trăm tám mươi nghìn USD, bao gồm cả nội thất và chiếc xe. Nhưng chúng tôi không biết phải làm sao nữa…”
“Thành thật mà nói, tôi từng rất coi thường cậu ấy. Nhưng tôi rất ngưỡng mộ cậu ấy vì việc này. Cậu ấy là một người bạn, và rất tốt. Chỉ là quan hệ như thế mà cậu cũng vô cùng tử tế. Nếu chuyện tương tự mà xảy đến với tôi thì chắc vợ tôi cũng không quan tâm như thế. Chết tiệt !”
“Thế tại sao cậu ấy không nói với tôi ?” Mắt tôi nhòe đi khi tôi hỏi đầy băn khoăn.
“Cậu ấy nói cậu ấy muốn lừa cậu. Tôi nghĩ cậu ấy phải nói ra từ lâu rồi”.
“Mẹ tôi biết không ?”
“Tất nhiên ! Hôm chúng ta đến chỗ mẹ mà Lanyu đợi bên ngoài, mẹ đã đến bên cửa sổ và nhìn cậu ấy một hồi lâu”.
End of chap 31.
THE END
Ba năm sau, tôi đã chuyển đến Canada và mua một ngôi nhà ở West Vancouver. Tôi đã tái hôn. Tôi không có đủ dũng khí như Lanyu để đối mặt với con người đồng tính trong mình. Hơn nữa, cánh cửa đến với tình yêu của tôi đã đóng chặt từ lâu. Tôi không thể yêu người vợ trẻ của mình. Nhưng tôi làm hết sức mình để quan tâm và chăm sóc cho cô.
Tôi đã theo Đạo. Tôi là một tín đồ Thiên Chúa. Khi tôi mới làm lễ nhập đạo, tôi nghi ngờ việc Chúa sẽ chấp nhận tôi, đứa con đồng tính này. Bây giờ tôi là một con chiên của Người, tôi thường cầu nguyện cho em :
Lạy Chúa ! Xin hãy lắng nghe lời thỉnh cầu của đứa con tội lỗi này. Con đã yêu một người. Con đã làm cho cậu ấy đau khổ rất nhiều. Nhưng giờ đây cậu ấết và con không thể bù đắp được cho cậu ấy. Con xin người, lạy Chúa nhân từ, xin hãy cho cậu ấy được lên Thiên đường. Khi còn sống cậu ấy chưa từng làm tổn thương ai. Cậu ấy rất trung thực và tốt bụng. Chỉ có duy nhất một việc mà cậu ấy không nên làm là yêu người cậu ấy không nên yêu và đó là một tình yêu bị coi là vô lý, đáng xấu hổ và phi đao đức ở trên trái đất. Nhưng tình yêu này trong sáng, vô tội và vĩnh cửu. Xin Chúa ! Con có một cầu xin khác mà người phải rủ lòng thương. Dù cho người có gửi cậu ấy đến đâu, xin hãy gửi con đến đấy sau khi con từ bỏ cõi đời này. Nếu cậu ấy ở Thiên đường, hay để chúng con được trở về bên nhau, và nói về tình yêu của chúng con ở trên mặt đất, và để cho con bù đắp cho cậu ấy. Nếu cậu ấy phải xuống địa ngục, hãy cho con cùng xuống địa ngục, để đứng sau cậu ấy, dùng hai tay con ôm chặt lấy đôi vai cậu ấy, dựa vào lưng câu ấy, để cùng nhau chịu đựng những cực hình và lửa thiêu đốt của địa ngục. Con sẽ không hối hận chút nào.
Nhân danh Cha, và Con, và Thánh thần. Amen.
Thời tiết ở Vancouver thật đẹp. Cũng đã vào giữa thu rồi, nhưng không có sự ảm đạm. Phần lớn cây cối vẫn xanh tươi, chỉ có vài chiếc là vàng rơi xuống thảm cỏ xanh. Tôi đang đứng ở trước cửa ra sân, sau lưng tôi có tiếng cười của mẹ tôi, vợ tôi và con gái tôi. Tôi nhìn vào mặt trời đang lặn ở phía chân trời xa. Trong ánh mặt trời rực đỏ ấy, tôi thoáng thấy Lanyu từ từ đi về phía tôi, nhìn tôi buồn bã, rồi khẽ cười. Nụ cười thật tự nhiên, bình yên và rạng rỡ…
THE END