“Tôi? Tôi nói đúng quá chứ gì?”- cô nhếch môi vung tay đem cô ta đẩy ngã xuống sàn nhà.
“Con đĩ! Mày dám...”- cô ta nghiến răng ken két.
“Tôi chả có chỗ nào không dám!” - cô kéo mắt kính ra nhìn cô ta đầy khinh bỉ.
“Thì ra là mày. Lần trước tao còn chưa tính sổ, hôm này mày lại dám ở đây sỉ nhục tao. Là mày tự chuốc lấy.” - cô ta vùng dậy lao đến chỗ cô.
“Muốn thêm một cái? Tôi cho cô”
Chát!
Mọi người ở sảnh chưa ai định thần thì đã thấy Phương Ngọc Hân ôm mặt sưng đỏ.
“Vẫn chưa nhanh! Hay làm lại?” - cô cười lạnh lùng phủi tay.
Gì chứ? Chưa nhanh! Đừng có đùa chứ. Chúng tôi còn không biết cô đánh người lúc nào này.
Đám nhân viên trong lòng kêu gào.
“Mày...” - cô ta ôm cái mặt đỏ tức đến phát run. Cô từ nhỏ đã là lá ngọc cành vàng được cha mẹ nâng niu trên tay, đến họ còn chưa dám đánh. Thế mà cô lại đánh ả những hai lần.
“Là cô tự tìm!” - cô nói xong liền lấy điện thoại ra bấm bấm gì đó rồi để lên tai.
Khi đầu dây bên kia vừa nhấc máy cô không để người kia kịp nói năng gì chỉ lạnh lùng:
“ 2 phút, dưới sảnh công ty!”
“...” - ý gì vậy trời.
Đúng 2 phút không thừa không thiếu, một người đàn ông khí chất cao ngạo, hàn khí quanh người tỏa ra hừng hực, tay bỏ túi quần từ thang máy chuyên dụng của tổng tài bước ra, theo sau là Lưu Thiên.
“ Đại... đại Boss...”- mọi người kinh hãi nhìn anh bước ra.
“Phong...”- Phương Ngọc Hân thấy anh thì làm ra vẻ ủy khuất.
Anh không thèm liếc cô ta lấy một cái mà thẳng hướng cô đi tới, làm mặt cô ả méo mó hẳn đi. Tay không nhanh không chậm vòng qua eo nhỏ của cô:
“Em làm sao lại đến đây thế” - cười.
“Ối! Đại... đại boss vừa... vừa cười kìa. Tôi không mù, không nhìn lầm! Đại Boss của chúng ta vừa cười đấy! OMG!”- một nhân viên đứng gần đó kinh ngạc.
“Tôi cũng thấy, cô không nhìn sai đâu.”- người đứng bên cạnh cũng xì xầm.
“Gần đây hay nghe phòng thư ký đồn Đại Boss gần đây rất hay cười. Xem ra là không lừa chúng ta.” - lại một người khác nhào đến.
[...]
“Mang bữa trưa đến! Nhưng giờ hết hứng ăn rồi.”- cô liếc Phương Ngọc Hân và người nhân viên ban nãy đuổi cô.
“Bọn họ chọc giận em?” - anh lạnh lùng lườm bọn họ như muốn đục lỗ trên người họ vậy.
“Thôi bỏ đi. Anh mau đem cái này lên ăn đi.” - cô đưa cái túi trong tay đến trước mặt anh.
“Em cùng lên!”- anh một tay ôm chặt eo cô, một tay đón lấy túi đồ ăn.
“ Ừ!” - cô khẽ gật đầu.
“Lưu Thiên, cậu biết làm gì rồi chứ?”- anh quay lại nhìn Lưu Thiên.
“Vâng, Đại Boss.”- anh cung kính.
Anh ôm eo cô đi vào thang máy. Bây giờ cô nhéo mạnh vào tay anh, lườm:
“Anh không sợ Cố thiếu phu nhân tương lai ghen?”
“Ai?”- anh nheo mi tâm.
“Phương Ngọc Hân!”
“Vì sao anh phải sợ cô ta?”- anh nhìn cô mắt đầy ý cười.
“Cô ta vừa tự giới thiệu mình là Cố thiếu phu nhân tương lai đấy thôi” - cô trừng mắt.
“Em ghen?”- anh cuối cùng nhịn không được cười phá lên. Trước nay cô luôn kiêu ngạo, lạnh lùng với anh. Bây giờ lại đang vì anh mà ghen!
“Không đời nào!”
“ Được rồi, em không ghen, không ghen! Đi, đưa em vào văn phòng anh ăn cơm.” - anh thấy cửa thang máy mở thì ôm eo cô bước ra.
“ Đại Boss!” - cả đám thư ký bên ngoài văn phòng anh cung kính chào hai người.
“Ừ! Thư ký Ngô, đem vào văn phòng tôi hai ly, một cafe, một nước cam.” - anh nói rồi cùng cô trực tiếp đi vào văn phòng.
“Ai thế?”
“Tình nhân của Đại Boss sao?”
“ Đại Boss của chúng ta trước nay chưa từng gần nữ sắc mà!”
“Thật ghen tỵ với cô gái kia nha. Tôi cũng muốn được Đại Boss ôm.”
“ Đừng có nằm mơ nữa. Cô xem người ta xinh đẹp, quyến rũ biết bao nhiêu. Cô xứng sao?”
Cánh cửa văn phòng anh vừa đóng thì những tiếng xì xầm vang lên. Nữ thì nhìn cô ngạc nhiên có, ghen tỵ có, sùng bái có. Nam thì một lòng đổ rạp dưới nhan sắc mê người của cô. Rõ là không mặc váy ngắn sexy gì đó, không trang điểm đậm gì cả mà nhìn cô vẫn xinh đẹp đến mê người.
Thật không hổ là người phụ nữ bên cạnh Đại Boss của bọn họ. Quả là trai tài gái sắc khiến người người ngưỡng mộ.
Trong văn phòng, anh dẫn cô đến sofa ngồi, bản thân cũng cởi áo vest ngoài đặt sang một bên rồi ngồi xuống cạnh cô. Vừa ngồi xuống liền nhao đến ôm lấy cô tựa đầu vào hõm vai cô hít một mùi thơm quen thuộc:
“Thật nhớ em!”
“ Không phải mới gặp lúc sáng sao?” - cô bất lực lắc đầu trước hành động trẻ con của anh. Cái dáng vẻ này của anh mà bán cho bên truyền thông thì khẳng định sẽ gây chấn động mất.
Đường đường là chủ tịch cao cao tại thượng của một tập đoàn lớn nhất nhì trong nước lại như đứa trẻ khi ở cạnh một người phụ nữ. Haizzz, hình tượng cao ngạo lạnh lùng của anh bị chó tha mất rồi à.
“ Gì chứ, đó đã là chuyện của mấy tiếng trước rồi đó.”
“ Không ăn trưa?”
“Ăn chứ. À sao tự nhiên em lại mang bữa trưa đến cho anh thế?” - anh vừa lấy đồ ăn trong túi cô mang đến vừa hỏi.
“Không tại sao? Chỉ là thích thì mang đến. Không được?” - cô nhíu mày nhìn anh.
“ Được chứ.Em luôn được chào đón ở đây. Nào em mau ăn, đồ ăn nguội hết cả rồi.” - anh đưa hộp cơm đến cho cô.
Cốc cốc cốc
“Ai?” - ngữ khí anh đầy hăm dọa.
Là đứa chết tiệt nào gan to thế, dám phá bữa trưa tình yêu của cô với anh. Tốt nhất là có lý do hợp lý nếu không chỉ có hai chữ: ĐÁNG CHẾT!
“Là tôi a... Đại Boss. Tôi mang nước tới cho ngài.” - vị thư ký nào đó bị dọa đến xanh mặt.
Tại sao cách một lớp cửa rồi mà cô vẫn cảm nhận được khí thế bức người trong câu hỏi của anh. Tại sao giữa trưa nóng mà sống lưng lại lạnh toát mồ hôi thế này aaaaa.
“Vào đi!” -anh dịu đi vài phần. Là anh đòi nước mà nhỉ?
“ Đại Boss,... ừm...”- cô thư ký khó xử không biết lên xưng hô với cô thế nào cho phải.
Người này đi cùng Đại Boss thì ắt hẳn thân phận không tầm thường. Nhất định không thể đắc tội.
“Tôi họ Hàn, tên Tinh Quân.” - thấy người này nhìn mình vẻ khó xử thì cô nhanh chóng giải vây giúp cô ta.
“A vâng. Mời Hàn tiểu thư dùng nước. Không biết Đại Boss còn gì căn dặn?”- thư ký đặt nước xuống bàn trước mặt cô rồi quay sang anh cẩn trọng hỏi.
“Không! Cô đi làm việc tiếp đi.”
“Vâng.” - cô ra tới ngoài, đóng cửa rồi mới thở xuống một hơi. Hù chết cô rồi.
Trong phòng hai người cùng nhau vui vẻ ăn trưa. Vừa ăn cô vừa hỏi:
“Phương tiểu thư đó là thế nào?” - giọng điệu cô nghe ra là 3 phần hỏi 7 phần uy hiếp. Trong câu mang ý: anh còn không mau thành thật khai ra.
“ Công ty ba cô ta đang hợp tác một hạng mục nhỏ với Cố thị. Hôm trước ông ta mang theo con gái đến ký hợp đồng. Về sau cô ta thường xuyên đến đây làm loạn, quậy chán thì bỏ về.” - anh vừa ăn vừa chầm chậm kể.
Trên miệng bất giác kéo lên một nụ cười. Cô gái nhỏ lạnh lùng của anh rõ là đang ghen. Thật đáng yêu.
“Chỉ thế?”
“Chỉ thế!”
“Ừ!”
Thế là hai người tiếp tục ăn cơm trưa. Ăn xong anh tuy không nỡ nhưng cũng phải sửa soạn lại trang phục để xuống phòng hội nghị gặp đối tác.
Lúc trước khi rời đi còn hôn lên trán cô một cái:
“ Cảm ơn em vì bữa trưa. Anh rất vui. Anh sai người trở em về công ty. Yêu em!”
“Ừ!”
Thế là cô ngồi xe anh về công ty làm việc. Đến chiều anh lại lái xe đón cô tan làm.