Thần Dương...
Một giọng nói nhỏ nhẹ cất lên, vang vọng trong căn phòng, Hàn Thần Dương và Hà Duy Tùng cùng lúc nhìn về phía giọng nói vừa phát ra, chỉ thấy Tôn Tiểu Uyển mặc chiếc váy trắng, đang dè dặt đứng trước cửa phòng.
Tiểu Uyển, sao em lại ở đây?
Hàn Thần Dương trông thấy Tôn Tiểu Uyển đến lập tức tiến lại gần cô ta, thấy cô ta ăn mặc phong phanh liền cởi chiếc áo khoác, choàng lên vai của cô ta.
Tôn Tiểu Uyển cúi đầu, bẽn lẽn đáp: Chiều nay, chị Bùi chê em và mẹ em chướng mắt rồi bỏ đi, điện thoại để quên trong phòng khách, vừa nãy anh gọi là em nghe máy.
Chướng mắt sao?
Người phụ nữ đó mới chính là người khiến người khác chướng mắt thì có.
Cô ta tìm Hà Duy Tùng nhờ điều tra chuyện của mình, chắc canh ta đã biết chuyện hôm nay Hà Duy Tùng sẽ đến lật chiêu bài này rồi, không biết chừng giờ này đang ở bên ngoài ăn mừng.
Anh Thần Dương, hay là em và anh đi tìm chị Bùi?
Tìm cô ta làm gì? Để cô ta chết ngoài đường mới tốt!
Hàn Thần Dương không kìm chế được sự căm ghét, lòng không ngừng hỗn loạn, ôm lấy vai của Tôn Tiểu Uyển định rời đi, nhưng động tác thân mật quá mức đó lại kích động Hà Duy Tùng, Hà Duy Tùng không chịu đựng được đứng phắt dậy, đi về hướng của hai người kia.
Hàn Thần Dương, anh đúng là một kẻ súc sinh máu lạnh! Hà Duy Tùng giơ nắm đấm, lao về phía Hàn Thần Dương.
Hàn Thần Dương vội vàng đẩy Tôn Tiểu Uyển sang một bên, nhưng đợi anh ta quay người để né tránh quả đấm thì đã muộn rồi, nắm đấm của Hà Duy Tùng đã nằm lên trọn trên lồng ngực của Hàn Thần Dương.
Lồng ngực đột nhiên đau nhói khiến nét mặt của Hàn Thần Dương u ám. Anh ta đưa tay trói quật cánh tay của Hà Duy Tùng, một tay đấm vào mặt, một chân đá vào bụng của Hà Duy Tùng.
Rầm Hà Duy Tùng ngã nhào xuống mặt đất.
Hàn Thần Dương vặn vặn cổ tay của mình từ trên nhìn xuống nói: Hà Duy Tùng, anh là đồ không biết xấu hổ.
Hàn Thần Dương, anh mới đúng là kẻ không biết xấu hổ.
Hà Duy Tùng lau vết máu trên khóe miệng, từ dưới đất nhào dậy: Hàn Thần Dương, trái tim của anh để chó ăn rồi sao? Năm đó đi cắm trại trên núi, nếu không phải Bùi Thiên Ngân phát hiện ra anh rơi xuống khe núi thì bây giờ anh có thể hống hách được như thế này sao?
Hàn Thần Dương sững sờ, nhíu mắt: Cậu nói cái gì?
Tôi nói gì sao?
Hà Duy Tùng nhổ chỗ máu trong miệng xuống đất: Tôi nói Bùi Thiên Ngân, sao cô ấy lại ngốc như thế! Năm đó, chúng tôi không tin anh bị ngã xuống khe núi, Bùi Thiên Ngân vì để chúng tôi tin đã liều mạng nhảy xuống khe núi, nhờ có thân nhiệt ấm áp của cô ấy, anh mới chống trọi được cho đến khi đội cứu viện đến! Người con gái đó vì anh mà lên núi cao, xuống biển lửa, không tiếc cả mạng sống của mình, kết quả anh đối xử thế nào với cô ấy?
Năm đó, năm đó,...
Hàn Thần Dương đứng sững tại chỗ, đôi chân run lên, đầu óc hỗn loạn.
Phải để Tôn Tiểu Uyển dìu, anh ta mới có thể ngồi vào trong xe của mình.
Anh Thần Dương, em sẽ lái xe thật chậm, anh thấy khó chịu thì nói với em…
Tôn Tiểu Uyển khởi động xe, giọng nói dịu dàng vang vọng trong xe, người đang ngồi dựa vào ghế chính là Hàn Thần Dương, nhưng lần đầu tiên anh ta bỏ qua lời nói của cô ta, không hề trả lời, thậm chí một tiếng ừm nhẹ cũng không.Bây giờ trong đầu và tai của Hàn Thần Dương vẫn còn vương lại biểu cảm và lời nói vừa rồi của Hà Duy Tùng.