Tôi và Hàn Thần Dương đã kết hôn 5 năm, trên pháp luật, tôi là vợ của anh ấy, có thể quang minh chính đại lên giường với anh ấy, còn con gái của bà hoàn toàn không có bất kì quan hệ huyết thống nào với Hàn Thần Dương.
Lâm Thục Trân sợ hãi đến mức hai mắt trừng lên, đôi môi không ngừng run rẩy, chẳng thể thốt lên được lời nào.
Đau, một cơn đau nữa bỗng nhiên lại dội lên.
Bùi Thiên Ngân cắn răng chịu đựng, quay người mở cửa, trong khi Lâm Thục Trân và Tôn Tiểu Uyển vẫn đang nín thinh sợ hãi thì rầm’, cánh cửa đóng lại.
Cô yếu ớt tựa người vào cửa, ánh mặt trời ấm áp phản chiếu lên khuôn mặt cô, đầu cô lúc này đang đau đớn, còn tim thì không ngừng nhức nhối, thế nhưng cô không khóc.
Chỉ có ở trước mặt Hàn Thần Dương cô mới để lộ ra sự yếu đuối, chỉ có ở trước mặt Hàn Thần Dương cô mới để lộ ra sự nhỏ bé, tầm thường của mình.
Bởi vì, cô yêu anh, cho dù có lâm vào đường cùng cô cũng cam tâm.
Cuối cùng không chịu đựng được nữa, Bùi Thiên Ngân ngồi sụp xuống nôn thốc nôn tháo, đôi tay run rẩy nắm chặt lấy bộ quần áo đang mặc trên người, cho đến khi nước mật nôn ra hết, cô mới lau miệng, đứng dậy.
Người ta nói khi mang thai sẽ rất hay nôn, hóa ra là thật.
Cơ thể hoảng loạn giờ mới ổn định lại, Bùi Thiên Ngân gọi điện cho Phương Thúy, không đầy nửa tiếng, cô đã ngồi trên xe của Phương Thúy, tạm thời rời xa chốn thị phi này.
Trong biệt thự.
Sau khi Bùi Thiên Ngân rời khỏi nhà, Tôn Tiểu Uyển và Lâm Thục Trân đã cãi nhau một trận, Tôn Tiểu Uyển cảm thấy Lâm Thục Trân vô dụng, còn Lâm Thục Trân thì thấy Tôn Tiểu Uyển chẳng có tiền đồ gì.
Bởi vì cho đến hôm nay, bọn họ vẫn luôn bại trận trước người phụ nữ tên Bùi Thiên Ngân kia, mặc dù trong mắt bọn họ, Bùi Thiên Ngân chỉ là một kẻ tầm thường, ai cũng có thể bắt nạt được.
Bà không cần phải cãi nhau với tôi, chỉ cần tối nay Thần Dương về, tôi nói với anh ấy, anh ấy nhất định sẽ giúp tôi giáo huấn người phụ nữ kia!
Mày ngoại trừ việc giả vờ đáng thương ra thì còn biết làm gì được nữa? Nếu như Hàn Thần Dương thật sự để tâm đến lời nói của mày thì sớm đã ly hôm với người phụ nữ kia rồi! Bây giờ mày phải tìm cách đuổi con ranh đó đi, chứ không phải ngày ngày chỉ biết dựa dẫm vào thằng nhãi Hàn Thần Dương kia!
Ring ring ring... tiếng chuông điện thoại reo lên cắt ngang cuộc cãi vã.
Lâm Thục Trân nhìn về phía chiếc điện thoại đang rung trên ghế sofa, biết chắc canh ta là của Bùi Thiên Ngân bỏ quên, bà ta vội vàng cầm lấy, đang định ném vào thùng rác thì nhìn thấy cái tên Hàn Thần Dương hiện trên màn hình.
Nhìn thấy chưa? Lâm Thục Trân quay người lại, giơ chiếc điện thoại trong tay, Thằng nhãi Hàn Thần Dương gọi.
Tôn Tiểu Uyển nhìn thấy dòng chữ Hàn Thần Dương trên màn hình, trái tim bỗng như bị kim đâm, tại sao anh ấy lại gọi điện thoại cho Bùi Thiên Ngân? Rốt cuộc là có chuyện gì? Không gọi cho Bùi Thiên Ngân không được sao?
Nói rồi cô ta xông tới giằng lấy chiếc điện thoại trong tay Lâm Thục Trân, Tôn Tiểu Uyển nghe máy, nhưng vẫn chưa kịp mở lời thì trong điện thoại đã truyền tới giọng nói của Hàn Thần Dương.
Bùi Thiên Ngân, qua đón tôi về.
Tôn Tiểu Uyển siết chặt chiếc điện thoại trong tay, cổ họng trào lên cảm giác đau đớn, tại sao anh lại phải bảo Bùi Thiên Ngân đến đón anh về chứ? Lẽ nào trong lòng anh, bản thân cô ta không phải là người thân của anh sao?
Ngồi ở hàng ghế VIP trong ngân hàng, Hàn Thần Dương bỗng cảm thấy lồng ngực mình như lửa đốt, dù cho đã uống mấy ly rượu whisky nhưng trong ngực vẫn nóng bừng bừng.
Hôm nay, vốn dĩ anh ta chỉ đến để bàn chuyện làm ăn xã giao, nhưng không ngờ rằng đối tác mới lại là Hà Duy Tùng.
Thật ra, anh ta và Hà Duy Tùng cũng đã biết nhau nhiều năm, giống như Lưu Hạo Vũ vậy, anh ta và Hà Duy Tùng là bạn đại học kiêm là bạn cùng phòng, nhưng sở dĩ anh ta và Hà Duy Tùng không thân thiết như Lưu Hạo Vũ là vì sau khi tốt nghiệp Hà Duy Tùng ra nước ngoài phát triển, còn một lý do nữa là vì...Hà Duy Tùng thích Bùi Thiên Ngân.
Chuyện Hà Duy Tùng thích Bùi Thiên Ngân, ai ai cũng biết, yêu sâu đậm lắm, nhưng Bùi Thiên Ngân lại như con cún con suốt ngày bám theo anh, chuyện tình tay ba này đã từng chấn động học viện.